Bọn họ đều nói hoàng hậu điên rồi. Giữa đám nhốn nháo hỗn loạn của bọn cung nhân đang tất tả dập lửa bên dưới, ta vẫn có thể nghe rõ bọn họ vừa chữa cháy, vừa oán thán. Nếu là thường ngày, những kẻ dám buông lời bất kính với ta như thế đã sớm bị ta cho người trượng tễ. Thế nhưng hiện tại, ta chỉ đạm mạt mà đứng trên đỉnh Vọng Nguyện Lâu tươi cười nhìn bọn họ, cười thật thoải mái, cười đến nước mắt đầm đìa.
Thuở nhỏ thường nghe phụ thân kể về thần thoại "phượng hoàng niết bàn trùng sinh". Lúc đó ta cho rằng phượng hoàng thật sự rất lợi hại, cũng thật kiêu hãnh, rồi cũng ước một ngày mình cũng có thể giống như phượng hoàng. Bất kể gặp khó khăn hay thống khổ thế nào, cho dù chỉ còn một nắm tro tàn, Phượng hoàng vẫn sẽ hồi sinh. Rồi sau mỗi một lần hồi sinh sẽ trở nên mạnh hơn, càng thêm rực rỡ.
Thế nhưng giây phút lửa dữ cháy lan đến vạt phượng bào dưới chân ta, ta biết, ta dù sao, cũng chẳng phải phượng hoàng.
Ta thấp thoáng nghe tiếng thái giám hô giá, dường như ta còn thấp thoáng nghe một giọng nói rất quen thuộc, nhưng cũng thật xa lạ
"Nếu hôm nay các ngươi không cứu được hoàng hậu, thì trẫm sẽ để các ngươi cùng tuẫn theo nàng".
Hơi nóng bỏng rát tràn lên khóe mắt, ta không nhìn rõ người đến, nhưng ta biết, chính là chàng.
Trong thoáng chốc, ta như trở về một năm nọ, chàng đứng dưới tàng hải đường, nắm chặt tay ta, tình ý triền miên, nói "Trường Khanh ta xin thề, kiếp này chỉ thú duy nhất một mình Triệu Vấn làm thê, tuyệt không thay đổi".
Là một năm kia, chàng nắm tay ta, từng bậc từng bậc đi lên đài cao, nhận lễ vạn dân bá quan triều bái, chàng siết chặt tay ta, trịnh trọng
"A Vấn, giang sơn này của trẫm, từ nay nguyện chia sẽ cùng nàng. Hậu cung ngoại trừ ngôi vị hoàng hậu, tuyệt không chiêu phi, nạp thiếp."
Là một năm kia, chàng quay lưng về phía ta, thấp giọng "An mỹ nhân rất hiểu lòng người, rồi nàng nhất định sẽ thích nàng ấy"
Là một năm kia, chàng thiên nhan đại nộ, một kiếm chém lìa Song Phi cầm mà chàng từng tặng ta thành hai mảnh, lạnh lùng "Hoàng hậu, nàng quả thật là một đố phụ. Chỉ vì tranh sủng mà cả hoàng tự của An quý phi cũng nhẫn tâm mưu hại, là trẫm khi xưa đã nhìn lầm nàng". Sau đó, một đạo thánh chỉ ban xuống, ta liền trở thành một hoàng hậu hữu danh, vô thực.
Lại là một năm, ta quỳ giữa đại tuyết, cầu xin chàng cho ta được gặp mặt phụ thân lần cuối, quỳ thật lâu, thật lâu, cuối cùng cánh cửa Thượng Càng Cung vẫn không hề mở ra, chỉ có nội quan thay hoàng thượng thông truyền khẩu dụ "hoàng thượng đang bận chính sự, không tiện gặp người"
...
Lòng ta đã lạnh từ lâu, thế nhưng hôm nay, giữa biển lửa ngút trời, ta lại cảm thấy thật ra, lửa đỏ kia không nóng một chút nào, ngược lại còn khiến ta cảm thấy thật ấm áp.
"A Vấn, nàng mau nhảy xuống đây, ta đón nàng, mau!"
Gió đêm thổi phượng bào của ta bay lên phần phật, cũng làm lửa cháy càng thêm đượm.
Lửa đã cháy đến đầu gối, ta nhắm mắt lại, cười đến không thể thở nổi.
Rốt cuộc, ta khó khăn lắm mới có thể dừng lại được.
Ta lại mở mắt ra lần nữa, đã có thể nhìn rõ vẻ mặt thê lương không còn chút huyết sắc nào của người bên dưới, vân đạm phong khinh mà đáp
"Trường Khanh, kiếp này chúng ta đều đã nhìn lầm nhau, nếu có kiếp sau, kiếp sau của kiếp sau nữa, ta nguyện vĩnh viễn không bao giờ gặp lại chàng, vĩnh viễn không cùng chàng tiếp nối lỡ lầm thêm một lần nào nữa".