Cuối cùng cũng đợi được câu xin lỗi, nhưng tôi đã không còn nữa rồi.
Tác giả: Chi ở trên mây
Hôm nay là ngày thứ hai tôi nhập viện, anh ta vẫn chưa đến.
Đáng lẽ tôi nên biết từ sớm, thời tiết hôm nay tốt như vậy, anh ta sao có thể bỏ người yêu không lo, chạy đến tìm một kẻ sắp chết chứ.
Chính xác mà nói thì tôi cũng không tính là người sắp chết, bác sĩ đã nói tôi vẫn còn 4% cơ hội sống sót. Thế nhưng tôi cảm thấy bất kể là 4% hay 40% với tôi mà nói đều không quan trọng.
Tôi sớm đã không còn muốn sống nữa rồi.
Cuộc đời này của tôi đã trải qua quá mệt mỏi.
Từ nhỏ đã không có cha mẹ, lớn lên một chút thì bị đánh, bị mắng, bị lợi dụng, chưa từng được đối xử như một con người, đến bây giờ đã 30 tuổi vẫn chưa làm nên trò trống gì, ngay cả người thân duy nhất cũng lừa dối tôi.
Trước đó vài ngày tôi đột nhiên ngất xỉu trên đường, không biết người tốt bụng nào đã bấm số gọi cho cấp cứu và đưa tôi đến bệnh viện này, dù sao thì cuối cùng tôi vẫn chưa chết, còn phải nộp 200 tệ phí xe cấp cứu.
Được rồi, chỉ có 180, thừa lại 20 tệ bị tôi làm mất rồi.
Sau đó làm kiểm tra phát hiện tôi bị khối u gì đó, giai đoạn cuối.
Mặc dù tôi không phải học đại học y, nhưng cũng không ngu ngốc đến nỗi không biết rằng ý nghĩa của giai đoạn cuối với sắp chết đến nơi là gần như nhau.
Bác sĩ bảo thông báo cho người nhà, tôi vốn dĩ chẳng nghe lọt tai, bởi vì tôi và anh ta đã rất nhiều năm không gặp mặt rồi. Theo cách anh ta nói hơn một năm trước, thì có lẽ anh ta đi công tác rồi.
Được thôi, đúng là anh ta đi công tác thật rồi, tôi có lẽ nên quên đi cảnh tượng lúc trước bắt gặp anh ta và tình nhân trẻ đi với nhau trên đường.
Anh ta được trải qua một cuộc đời nhàn nhã, còn tôi lại phải nằm trong bệnh viện chết dần chết mòn, dựa vào cái gì chứ? Nghĩ tới điều này, tôi đột nhiên cảm thấy không công bằng, tôi lập tức lấy điện thoại ra gửi cho anh ta một tin nhắn.
“Em nhập viện rồi, đang ở bệnh viện trung tâm, khi nào quay về nhớ đến thăm em.”
“Vẫn còn một thời gian nữa mới xong việc.”
“Được.”
Con người của tôi, không có điểm mạnh gì khác, chỉ có mỗi một cái da mặt dày là xài được, nếu không cũng không thể dựa vào khuôn mặt này mà câu được một khoản tiền lớn từ Hứa Uý.
Có điều cơ thể của tôi dạo gần đây, lúc cần ăn cơm thì lại không ăn, lúc không cần nôn thì lại nôn thốc nôn tháo, ngay cả làn da xinh đẹp này cũng bị tôi chà đạp đến không chịu nổi.
Từ năm 17 tuổi tôi đã quen biết anh ta rồi, bắt đầu chính thức xác nhận quan hệ vào sinh nhật năm 17 tuổi, và vẫn luôn tiếp tục cho đến bây giờ.
Nghĩ theo cách này thì tức là tôi đã ở bên anh ta được 13 năm.
Một đời người có thể có được mấy lần 13 năm chứ, tôi với anh ta thật sự đã quá hiểu nhau rồi.
Thành tích học tập của anh ta không tốt, điểm thi đại học chỉ đậu được vào những trường hạng 2, vì anh ta tôi đã từ bỏ tư cách được vào 985, vì nghĩa quên thân thay đổi nguyện vọng.
(985 là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc, trong đó có Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa, Đại học Nam Kinh, Đại học Khoa học kỹ thuật Trung Quốc...)
Cũng may tôi không cha không mẹ, nếu không lúc đó chắc chắn đã vì đại nghĩa mà bị tan xương nát thịt.
Sau đó, anh ta cuối cùng cũng lay lắt được đến lúc tốt nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp anh ta mở một công ty riêng, chuyên phát triển mảng game.
Mặc dù anh ta học hành không giỏi giang gì, nhưng trên hai phương diện nhìn người và kiếm tiền, tôi cảm thấy mình quả thực không thể so với anh ta.
Mấy năm đầu công ty vẫn chưa phát triển, động một tí là cần tiền, tôi ban ngày đi làm, tối đến phải chạy việc vặt, cuối tuần còn phải ra ngoài làm thêm, thường ngày ăn xài đều tiết kiệm, công ty của anh ta dần dần mới khởi sắc.
Đến cuối cùng công ty anh ta cũng thành công rồi, không cần đến tiền của tôi nữa.
Tục ngữ nói đúng lắm, đàn ông có tiền liền trở nên xấu xa. Tôi không biết những người đàn ông khác thế nào, chí ít thì câu này đúng với Hứa Úy.
Phải nói là lần đầu tôi phát hiện anh ta lừa dối mình, phản ứng của tôi cũng giống như bao người khác, làm ầm ĩ lên, anh ta cũng hứa với tôi nhất định không có lần sau. Thế nhưng lời anh ta nói từ trước đến giờ đều không đáng tin.
Sau này mức độ càng ngày càng nhiều, sức khỏe của tôi thì ngày càng kém đi, khiến tôi trở nên có lòng vô lực, cũng không muốn lo đến nữa.
Nếu hỏi tôi hiện giờ anh ta đang có bao nhiêu tình nhân bên ngoài, tôi thật sự phải nói rằng tôi cũng không đếm nổi.
Hôm nay là ngày thứ 10 tôi nhập viện.
Anh ta vậy mà lại đến, đây là điều mà tôi thật sự không ngờ tới.
Dường như anh ta đến cùng với một nhân tình trẻ đẹp, đứng ở cửa vẫn còn không đứng đắn, vừa nắm tay vừa ôm eo, với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nếu không phải vì đứng quá xa, tôi thật sự rất muốn đóng sập cửa lại.
Mắt không thấy lòng không phiền.
Đừng thấy anh ta đối với cô gái ấy dịu dàng như vậy, đối với tôi thì khác hẳn, bộ dạng hung thần ác sát ấy cứ như tôi mắc nợ hắn mấy trăm vạn vậy.
Tôi đã quá quen với dáng vẻ này của anh ta rồi, đến nỗi không còn cảm nhận được gì nữa. Có điều cô y tá trẻ vừa bước vào thay thuốc cho tôi (nhìn dáng vẻ dường như là người mới đến, tôi chưa gặp qua lần nào), nhìn thấy bộ mặt thiếu kiên nhẫn của anh ta thì rất tức giận, lúc đi ra còn trừng mắt liếc hắn một cái.
Tôi nhịn không được phì cười khúc khích.
Anh ta ngồi trên sofa với vẻ mặt khó chịu, khiến bản thân nhìn như kẻ đến đòi nợ, gương mặt vốn dĩ rất đẹp trai bị biểu cảm trên mặt làm cho xấu đi mất mấy phần.
"Vẫn còn cười được cơ mà, xem ra cũng không có vấn đề gì lắm."
Tôi đang ngồi trên giường, trên tay còn găm kim tiêm, thật sự không thể như trước đây có thể nhào đến mắng chửi anh ta. Tôi chỉ có thể cười cười với anh ta, "Cũng không tồi."
Anh ta cau mày, nói: "Đã không có vấn đề gì, đừng ở bệnh viện tiêu tốn tiền của tôi nữa. Có điều đã hơn một năm không gặp, sao lại thành ra thế này rồi, xấu chết được."
Tôi lười nói với anh ta.
Sau đó anh ta bước ra ngoài.
Xấu chết được.
Trước nay tôi chưa từng nghĩ rằng 3 chữ này sẽ xuất hiện và được dùng để miêu tả về mình.
Cho dù là lúc còn đi học, tôi bị người ta mắng chửi cũng chỉ đại loại có mấy câu như "sao chổi", "quái vật", "khắc chết cha mẹ", trước giờ chưa từng có ai nói tôi xấu cả.
Tôi chỉ là khi đi nhà vệ sinh trên tay có thêm một cây kim tiêm và một chai nước truyền dịch thôi mà.
Để nghiệm chứng xem tôi rốt cuộc có xấu hay không, tôi soi mình trong gương, cuối cùng rút ra được một kết luận, thật sự rất xấu.
Hai má của tôi đã gầy đi trông thấy, da dẻ thì tái mét do lâu ngày không nhìn thấy ánh nắng, đôi mắt thâm quầng, mái tóc của tôi bây giờ có thể lập tức làm ma doạ người.
Tôi thở dài một hơi, thầm cảm thán đúng là ma bệnh không tha người mà.
Thật sự làm khó anh ta rồi, vì ngay từ đầu đã không mắng tôi xấu mà phải đợi đến cuối cùng mới mắng.
Ca phẫu thuật của tôi vốn được sắp xếp nội trong hai tuần sau khi tôi nhập viện, hôm qua bác sĩ còn nói sắp đến lượt tôi rồi, có lẽ ông ấy cũng không nghĩ đến tôi lại xuất viện nhanh đến vậy.
Trên tay tôi toàn là vết bầm xanh tím do kim tiêm để lại, vốn dĩ họ muốn đặt kim chọc dò cho tôi, nhưng bị tôi từ chối rồi.
Thứ đồ đó có chút đắt, kì thực tiền viện phí cũng không phải là tiền của tôi, còn đem thêm nó về chắc chắn sẽ bị anh ta đánh chết.
Có điều ở trong viện 10 ngày, tôi vậy mà lại gầy đi hẳn một vòng tròn lớn, rõ ràng là quần áo của bản thân vậy mà bây giờ mặc vào lại giống như đã mua rộng mất 1 size vậy.
Tôi đoán bây giờ mình trong rất giống một con ma, nếu không cũng sẽ không có nhiều người nhìn tôi bằng ánh mắt kì quái như vậy.
Tôi về nhà rồi.
Nằm ngoài dự đoán của tôi, anh ta đột nhiên nấu một bàn đầy các món ăn. Nhưng tôi rõ ràng không hề nói với anh ta là hôm nay tôi xuất viện.
Thế nhưng tôi rất nhanh đã nhận ra bàn ăn này không dành cho mình, bởi vì hai chúng tôi đều không ăn được cay nhưng anh ta lại nấu một bàn toàn món cay.
Với lại dáng vẻ phấn khởi này của anh ta vừa nhìn đã biết không phải là đang đợi tôi.
“Sao lại đột ngột trở về..."
Lời đang nói chớp mắt khựng lại.
Trước khi anh ta kịp mở miệng mắng chửi, tôi quyết định phải đánh đòn phủ đầu.
Tôi nói, tôi đến để lấy ít đồ, các người đừng làm chuyện đó trên giường của tôi là được.
Tôi đặc biệt rất thích nhìn dáng vẻ thua cuộc này của anh ta, nhất là sau mỗi lần phát hiện anh ta lừa dối, tôi thích nhìn thấy dáng vẻ tức giận nhưng không thể nói được lời nào của anh ta.
Lần này cũng không ngoại lệ, những câu mắng chửi của anh ta bị tôi chặn họng trước, dáng vẻ cầm thìa đứng ngây ra của anh ta thật sự vô cùng buồn cười.
Không biết tại sao, trong lòng tôi bỗng chua xót.
Ở cùng anh ta 13 năm, tôi thậm chí chưa từng được ăn một bữa cơm anh ta nấu, tôi nhớ rất rõ anh ta từng nói, anh ta không thích mùi dầu mỡ.
Không thích mùi dầu mỡ?
Là không thích tôi đúng không?
Tôi vốn định về nhà nghỉ ngơi một lát, thời gian trong viện đã làm tôi bị tiêu hao quá nhiều tinh lực rồi, thế nhưng Hứa Úy đã phá nát kế hoạch của tôi, vì vậy tôi đành phải lấy hết quần áo của mình rời khỏi ngôi nhà của chính mình.
Có người nói, té ngã ở đâu thì sẽ lại té ngã ở đó lần thứ 2. Mặc dù dùng trong trường hợp này không thích hợp lắm, nhưng tôi có thể sửa lại một chút.
Xúi quẩy ở đâu thì sẽ lại xúi quẩy ở đó lần thứ 2.
Không thể không nói, hôm nay tôi thật sự là quá xúi quẩy rồi.
Không thể quay về nhà của mình được cũng thôi đi, người tình của chồng mình lại còn ngang nhiên ở trước mặt quan hệ với chồng mình nữa.
Tôi vừa nghĩ đến việc sẽ đi ra, kết quả bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa. Tay của tôi rõ ràng đã đặt trên nắm cửa, nhưng lại không dám bước ra. Tôi nghe thấy tiếng Hứa Úy bước ra ngoài mở cửa.
Cửa vừa mở, một giọng nam trẻ tuổi cất tiếng: "Em đến rồi! Có ngạc nhiên không?"
Tôi không nhìn thấy nét mặt của Hứa Úy bên kia cửa, nhưng tôi biết chắc chắn là rất tệ.
Mặc dù anh ta không phải là một kẻ có đạo đức gì xấc, nhưng tốt xấu gì cũng là sếp của một công ty, vẫn rất cần mặt mũi. Cũng giống như việc lừa dối ngay trước mặt vợ của mình, anh ta thực tế cũng không làm được.
Thế nhưng anh ta không làm được không đồng nghĩa với việc những người tình của anh ta cũng không làm được.
Sau đó bên ngoài không còn tiếng động nữa, tôi vừa định ra ngoài, lại nghe thấy ngoài cửa phát ra tiếng hổn hển.
Tôi không hề muốn nghe lén chuyện yêu đương của người khác, có điều giọng của họ thật sự quá lớn rồi, cách một bức tường vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng hét trên giường của chàng trai trẻ đó, ai không biết còn cho rằng tôi và anh ta đang làm chuyện đó.
Con người của tên Hứa Úy này không có điểm đặc biệt nào khác ngoại trừ một chuyện là rất dai.
Không chỉ dai, sức còn rất mạnh, lúc còn trẻ cùng anh ta quan hệ mấy lần, lần nào cũng phải mất 2, 3 ngày mới bình thường trở lại.
Tôi sờ cái bụng đã sớm lép xẹp của mình.
Nói thế nào cũng không thể bạc đãi bản thân, hơn nữa đồ ăn Hứa Úy nấu thật sự rất thơm.
Khỏi phải nói tôi là một kẻ rất hèn hạ, rõ ràng là chồng của mình đang ở trước mặt mình cùng người tình ân ái, mà người vợ như tôi lại phải ở trong phòng chịu đói chết.
Thật sự rất muốn hỏi tôi lúc đó đang nghĩ gì, nói thật là tôi cũng quên mất rồi, hình như là đang nghĩ:
"Tại sao bọn họ vẫn chưa làm xong, tôi muốn ăn cơm."
"Ăn trước rồi hãy làm tiếp được không, nếu không thì thật lãng phí đó."
"Tôi đói quá."
Dường như mỗi một bộ phận trên cơ thể đều rất đói.
Tôi làm thủ tục xuất viện vào buổi sáng, buổi trưa cũng không hề ăn gì, chỉ uống một cốc nước, lại ngồi bên ngoài suốt cả buổi chiều, bây giờ rõ ràng có một bàn đầy thức ăn, mà tôi lại không ăn được.
Quá bức bách rồi.
Tôi ôm bụng cuộn tròn trên giường, càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân.
Nghĩ tới nghĩ lui, vậy mà lại ngủ mất.
Lúc tôi tỉnh lại, đột nhiên lại thấy Hứa Úy đang ngồi bên cạnh, trên tủ đầu giường còn đặt một bát cháo.
Lúc đó vẫn còn ngây ngô chưa biết sự thật, trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp, suýt nữa đã vỗ ngực nói "Quân tử đại ân đại đức" rồi, dù sao bây giờ có bao nhiêu cảm động, đến lúc biết được bát cháo là do tên tình nhân trẻ đó nấu thì lại có bấy nhiêu tức giận.
Hứa Úy ngồi cạnh tôi, mãi cho đến giờ tôi mới có thể nhận ra được sức hấp dẫn của gương mặt như hình chiếc quạt này, thật sự là quá kì diệu. Ví như bây giờ tôi có thể cảm nhận được trên mặt anh ta có 5 phần thiếu kiên nhẫn, 3 phần hổ thẹn cùng với 2 phần hối hận.
Tôi lười để ý anh ta.
Cái cơ thể này của tôi, có sinh khí trở lại đoán chừng là sắp về tây thiên rồi. Hiện tại tôi còn chưa muốn chết đến như vậy, lại càng không nghĩ tới lại bị một người làm cho tức chết. Suy cho cùng ở thời hiện đại không có Gia Cát Lượng, chồng tôi cũng không phải là Chu Du, truyền ra ngoài nhiều quá thì cũng không tốt.
Anh ta dường như muốn nói gì đó với tôi, mở miệng định nói mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn là không nói.
Mặc dù bị người ta cắm sừng, nhưng không thể không nói món cháo anh chàng kia nấu quả thực rất ngon, ít nhất thì nó hợp với khẩu vị của tôi.
Ăn xong bát cháo, cảm thấy cả người đều khoẻ lên không ít, cùng với đó vẻ mặt của Hứa Uý cũng ôn hoà đi rất nhiều.
Lúc tôi đang cố gắng dùng thìa để vét miếng cuối cùng trên thành bát, Hứa Uý nói với tôi: "Em muốn bao nhiêu tiền?"
Phản ứng đầu tiên của tôi là anh ta hỏi tôi muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi anh ta, giống hệt như câu thoại của bà mẹ chồng độc ác nói với con dâu của mình trong phim truyền hình.
Đợi đến lúc tôi phản ứng lại ý của anh ta là muốn dùng tiền bịt miệng mình thì lí trí đã bị cái miệng bỏ rơi ở phía sau một đoạn mất rồi.
"50 triệu." Lúc tôi buộc miệng nói ra câu này, tôi thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Không ngờ rằng anh ta lại đột nhiên cười với tôi, chỉ là nụ cười này có chút lạnh người, anh ta nói: "Hơn một năm không gặp, không ngờ em lại trở thành một kẻ hám tiền như vậy."
Tôi ngược lại cũng không nghĩ mình là người thuần khiết gì, nhưng lại cảm thấy có chút tủi thân.
Dựa vào cái gì anh ta có thể ở trước mặt vợ mình ngoại tình với tiểu tam?
Dựa vào gì anh ta lừa dối rồi vẫn có thể hùng hồn như mình vô tội?
Dựa vào gì rõ ràng người sai là anh ta nhưng cuối cùng người chịu thiệt thòi lại là tôi?
Dựa vào cái gì chứ?
Não tôi bắt đầu nóng lên, sau đó đã nói ra câu mà suốt 13 năm nay bản thân chưa một lần nghĩ tới.
"Chia tay đi" Tôi nói.
Ở cùng nhau 13 năm, ngay cả khi phát hiện ra anh ta lừa dối mình, tôi cũng chưa từng nghĩ tới muốn chia tay. Lần này có lẽ là vì không còn sống được bao lâu nữa, tôi không muốn liên lụy anh ta.
Hình như anh ta bị sốc rồi.
Anh ta nói: "Thời Việt, có phải em bị điên rồi không?"
Tôi không điên, kẻ điên là anh ta.
Chỉ có kẻ điên mới ở trước mặt vợ mình quan hệ với tình nhân. Tôi nói.
Tôi dùng hết những từ ngữ bạc bẽo lạnh nhạt mà cả đời này mình học được để kích động anh ta, làm nhục anh ta, hi vọng anh ta biết điều mà rời đi, nhưng lại nhịn không được càng hi vọng anh ta nghe thấy tiếng cầu cứu sâu thẳm trong tim tôi.
Tôi hận anh ta, nhưng tôi cũng chỉ có anh ta mà thôi.
Lời nói của tôi rất hữu dụng, tôi thật sự đã kích động được anh ta rồi.
Nhưng cuối cùng không phải là anh ta rời đi, mà là tôi phải nhận một cái tát và một lần phát tiết thô bạo từ anh ta.
Anh ta ngồi trên đầu giường, chậm rãi mặc lại quần áo. Còn tôi lại giống như một tấm giẻ rách bị ném trên giường.
Không ai hỏi han, có lẽ ngay cả chết đi cũng sẽ không có ai quan tâm đến.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta, chợt hỏi: "Nếu như tôi chết rồi, anh sẽ đau lòng chứ?"
Bàn tay đang cài cúc áo của anh ta khựng lại giữa chừng, giống như là đang suy nghĩ.
"Chắc là có." Anh ta nói.
Chắc là có.
Chắc là.....có.
Cũng tốt, so với trong suy nghĩ của tôi thì vẫn tốt chán.
Sau đó tôi đã cười rất lâu, rất lâu, đó là lần tôi cười thoải mái nhất kể từ khi biết mình mắc bệnh. Sau khi cười xong tôi bắt đầu ho dữ dội, giống như là sắp ho đến rớt phổi ra ngoài luôn vậy. Ho xong tôi lại bắt đầu khóc.
Hứa Úy đã đi từ lâu rồi, trong nhà không còn ai nữa, trống trải hệt như trước giờ chưa từng có người sống ở đây vậy.
Tôi kéo lê cơ thể mệt nhoài của mình định kiếm gì đó để ăn, thế mà lúc đi ngang qua thùng rác lại vô tình nhìn thấy một tờ giấy ghi chú màu vàng.
Đây chẳng phải là thứ mà mấy năm trước tôi cùng với Hứa Úy đã mua sao, sau này bởi vì không dùng tới nên đã cất đi, không nghĩ đến bây giờ nó lại đột nhiên xuất hiện như vậy.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi cầm nó lên.
"Cháo đã nấu xong để trên bàn rồi, em đi trước đây. Nếu như em trai của anh sức khỏe không tốt, đừng để cậu ấy bị đói quá, không thì sau này sẽ càng khó chịu hơn đó."
Đó không phải là chữ viết của Hứa Úy.
Nãy giờ trong nhà chỉ có 3 người, không phải tôi, không phải anh ta, vậy thì chỉ còn lại 1 người.
Không ngờ món cháo thơm ngon mà tôi vừa ăn lúc nãy lại do chính tay kẻ đã ngoại tình với chồng tôi nấu, đột nhiên tôi cảm thấy nó không còn thơm ngon nữa.
Có điều thứ càng khiến tôi khó chịu hơn nữa chính là tờ giấy này.
Từ đầu đến cuối, Hứa Úy không hề nói sự thật với cậu ta. Cho nên anh ta ngoài việc lừa dối tôi ra, còn lừa một người khác nữa?
Đáng tiếc tôi không phải là người tốt gì, cũng không muốn cứu lấy ai cả.
Lí trí nói với tôi rằng cậu ta cũng chỉ là một nạn nhân, nhưng cảm xúc mách bảo tôi người này cũng là kẻ ngoại tình với chồng tôi, cho dù chỉ là vô ý.
Suy cho cùng tôi cứu cậu ta, vậy ai cứu tôi đây?
Tôi đã thành ra như vậy rồi, còn có thể sống được mấy ngày?
Đột nhiên nghĩ đến anh ta của trước đây.
Tôi với anh ta quen biết nhau từ khi còn học cấp 3, là anh ta theo đuổi tôi trước.
Thành tích anh ta rất tệ, mỗi lần thi cử đều xếp cuối. Nhưng lại đặc biệt thích thể thao, mặt mũi cũng đẹp, vậy nên cũng hấp dẫn được không ít cô gái thích anh ta.
Thành tích học tập của tôi rất tốt, còn về ngoại hình, theo lời của các bạn học thì là "yếu đuối".
Anh ta nói trên người của tôi tỏa ra một loại khí chất vừa yếu đuối vừa dễ thương, khiến người khác nhìn vào liền muốn bắt nạt.
Có lẽ bởi vì dễ bắt nạt, cho nên năm đó Hứa Úy đã bỏ qua muôn ngàn đóa hoa rực rỡ để đuổi theo một phiến lá xanh này, bắt nạt tôi suốt 13 năm.
Lúc đó anh ta liên tục kiên trì theo đuổi tôi, theo đến tận 2, 3 tháng, tôi mới gật đầu đồng ý.
Lần cuối tôi đi họp lớp là cách đây 2 năm, các bạn học đều nói tôi thay đổi rồi, nói tôi đã trở nên tiều tụy hơn. Cũng không biết bọn họ nhìn thấy dáng vẻ của tôi bây giờ, có phải sẽ càng kinh ngạc hơn không?
Chỉ hi vọng đến lúc đó tôi vẫn còn sống được.
Hôm nay ở nhà tôi lại bị chóng mặt, đầu còn bị ngã trầy một mảng lớn .
Lúc tôi đang nhìn vào gương để bôi thuốc vào vết thương, Hứa Úy trở về.
Anh ta nhìn thấy rồi, nhưng lại giả vờ không thấy tiếp tục đi ngang qua tôi.
Thực ra bắt đầu từ cái hôm tôi nói chia tay với anh ta, chúng tôi dường như đã bước vào trạng thái chiến tranh lạnh.
Anh ta không muốn nói chuyện với tôi, tôi cũng lười để ý anh ta, tình trạng này cứ thế kéo dài đã nửa tháng rồi, mãi đến giờ vẫn vậy.
Tôi thì không có gì, ngược lại anh ta mỗi lần thấy tôi làm lơ là lại tức giận gần chết.
Rất may vết thương trên đầu không nghiêm trọng lắm, có thể tự xử lí được. Tôi nhìn vào gương mãn nguyện nở một nụ cười.
Quay đầu lại, tôi nhìn thấy Hứa Úy đang đứng ở ngay cửa.
Trên mặt anh ta không có biểu cảm gì, nhưng cả người lại tỏa ra một loại khí chất. Bây giờ anh ta chỉ cần đứng ở đó, cũng mang lại cảm giác giống như chủ nợ.
Tôi mặc kệ anh ta là đang bị động kinh hay đang đứng đó để chơi trò cosplay. Tôi đẩy anh ta ra.
Đẩy không được.
Lại đẩy lần nữa.
Vẫn đẩy không được.
Tôi vốn dĩ là một người có thể lực yếu ớt, bạn bè trước đây đều nói tôi mà không có Hứa Úy thì đoán chừng một cái nắp chai cũng không mở được. Đương nhiên cũng không khoa trương như lời bọn họ nói, có điều cũng không khác là bao.
Suy cho cùng tôi hiện giờ còn mang thêm bệnh trong người.
Tôi nghĩ, anh ta không có biểu cảm gì, vậy thì tôi cũng vui vẻ làm một một AI (Trí tuệ nhân tạo).
Tôi cứ nhìn anh ta như vậy, anh ta cũng nhìn lại tôi như thế.
Nhìn mãi như vậy, tôi đột nhiên nhớ đến hai câu.
Rùa nhìn hạt đậu xanh
Mắt to đối mắt nhỏ.
Hôm nay vốn là một ngày nhiều mây, mây ở trên trời dường như sắp rơi xuống cả rồi. Lúc chúng tôi vẫn còn đang đối mặt nhìn nhau, bỗng nhiên ầm một tiếng, trời mưa rồi.
Nghe thấy tiếng hạt mưa đặc biệt to, âm thanh rơi trên tấm kính vô cùng rõ ràng.
Xuyên qua kẽ hở trên người anh ta, tôi nhìn thấy cửa ngoài sân vẫn chưa đóng.
Có điều cũng không quá khó hiểu, dù sao thì trước giờ anh ta vẫn không để ý đến những chuyện này.
Anh ta không để ý, tôi thì lại khác.
Tôi không muốn lại phải dọn dẹp thêm lần nữa.
Tôi lách người qua bên cạnh, không liếc mắt nhìn, với tay đóng cửa sổ lại.
Anh ta giống như một ấm nước sôi, tôi vừa bước qua nước đã bắt đầu sôi lên. Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành chịu đựng gương mặt nhăn nhó tức giận đó, đóng cửa sổ lại.
Trước đây, chúng tôi thường xuyên cãi nhau. Cái tính ngang ngược đó của anh ta, không nói chuyện với anh ta, anh ta có thể giận đến mấy tháng.
Tôi lần mò đến bên anh ta, vùi đầu vào ngực vào mặt anh ta, nũng nịu nói: “Đừng giận nữa mà, đều là lỗi của em hết.”
Sau đó trong lòng anh ta không có tôi nữa, cũng không tức giận với tôi nữa.
Sau khi phát hiện anh ta lừa dối mình, tôi cứ luôn nghĩ, nếu đổi lại là cãi nhau với người đó, liệu anh ta có còn ngang ngược như vậy không?
Chắc sẽ không đâu, tôi thấy anh ta khá chiều chuộng cậu ấy.
Nghĩ đến đó, tôi chợt cảm thấy bản thân có chút buồn cười.
Thời gian 13 năm, còn chẳng bằng 2 năm ân ái.
Tôi nhàn nhạt lườm anh ta một cái, không nói gì, lướt qua anh ta chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Chỉ một hành động nhỏ như vậy thôi hiện tại cũng đủ khiến tôi mệt đến sắp chết.
Không ngờ anh ta đột nhiên kéo tôi lại.
Đang lúc tôi ngạc nhiên vì cuối cùng anh ta cũng đã hành xử giống một con người rồi, anh ta lại mở miệng nói những lời khiến tôi như bị một gậy đánh trúng đầu.
“Ngày mai A Tứ muốn đến nhà, em tránh đi trước đi.”
Không cần phải hỏi A Tứ là ai, cũng có thể đoán được chính là tên tình nhân trẻ đó.
Tôi nhìn hắn ta bật cười.
Tôi biết biểu hiện trên mặt của tôi chắc chắn rất khó coi, nhưng lại không ngờ tới anh ta lại có phản ứng mạnh đến như vậy.
Anh ta giống như là bị dọa sợ rồi, cả người đứng ngẩn ra tại chỗ.
Tôi rút tay ra khỏi ngực anh ta.
Lúc này anh ta mới bừng tỉnh muốn giữ tay tôi lại.
Tôi nghĩ, chắc là anh ta đã nhầm lẫn tay của tôi thành tay A Tứ mất rồi, nếu không sao lại muốn giữ tay tôi lại chứ.
Tôi nói: “Tôi mặc kệ anh và A Tứ của anh thế nào, tôi chỉ biết đây là nhà của tôi, nếu hai người muốn làm tình thì mời ra ngoài, ở bên ngoài tùy ý làm thế nào cũng được, tôi sẽ không quan tâm.”
Nói một hơi xong hết, tôi bắt đầu ho đến hơn nửa phút.
Tôi lặng lẽ lau vết máu trong lòng bàn tay, ưỡn ngực nhìn thẳng vào Hứa Úy.
Trước đây tôi vẫn luôn là một kẻ yếu đuối, rất dễ bắt nạt. Nhưng có lẽ vì là người sắp chết rồi, tính tình cũng sẽ thay đổi ít nhiều.
Anh ta dường như đã bị những lời nói của tôi dọa sợ rồi, hoặc do không thể ngờ được những lời đó lại có thể xuất phát từ trong miệng của tôi nói ra.
Anh ta đột nhiên đứng thẳng dậy, giơ tay lên cao, chắc là muốn đánh tôi.
Tôi cũng không hề né tránh, đứng nguyên tại chỗ, chờ đợi cái tát của anh ta giáng xuống.
"Anh đánh đi! Đánh chết tôi rồi sẽ không còn ai cản trở anh và A Tứ của anh nữa!" Tôi đứng dậy, nước mắt lã chã rơi xuống.
Thực ra rất lâu trước đây, anh ta không như vậy.
Chắc là khoảng 5,6 năm trước, lúc đó cuộc sống vẫn còn rất khó khăn, tôi bị sốt, không đủ tiền mua thuốc, anh ta ở trong căn phòng thuê nhỏ chỉ có 600 một tháng, liên tục thay khăn ướt cho tôi.
Nóng rồi, thì thay khăn, lại nóng rồi, thì thay nước trong chậu.
Bệnh tình đến nhanh đi cũng rất nhanh, qua ngày hôm sau, dưới sự chăm sóc không ngừng nghỉ của anh ta, cơn sốt cuối cùng cũng thuyên giảm.
Sau này tôi mới biết, thật ra hôm đó anh ta có một cuộc hẹn gặp đối tác rất quan trọng, nhưng bởi vì tôi anh ta đã đắc tội với vị khách hàng lớn đó.
Nhưng tại sao, tại sao đến bây giờ mối quan hệ của chúng tôi lại thành ra thế này?
Nhìn nhau đã thấy chán ghét, không còn một chút tôn trọng đối phương.
Cuối cùng, cái tát vẫn không giáng xuống mặt tôi.
Anh ta chậm rãi thu tay về.
Anh ta nói: "Em thay đổi rồi, trước đây em sẽ không bao giờ nói những lời này."
Đột nhiên tôi cảm thấy buồn nôn.
Một người sống có nguyên tắc như vậy, giờ lại vì một vấn đề với tình nhân mà nói với vợ mình câu: "Em thay đổi rồi."
Thật kinh tởm.
Tôi đuổi anh ta ra ngoài.
Anh ta ở bên ngoài đập cửa nửa ngày trời, đến nỗi hàng xóm cũng bị anh ta gọi ra hết rồi.
Khoảng 10 phút sau đó, anh ta rời đi.
Tôi cười lạnh một tiếng, bàn tay đang giữ chặt nắm cửa buông thõng.
Sự kiên trì của anh ta cũng rẻ mạt như tình yêu của anh ta vậy.
Hứa Úy đi rồi, vừa thả lỏng được một chút, bênh tình lại bắt đầu tái phát.
Dường như cùng lúc với hành động buông nắm cửa ra, tôi liền cảm thấy trong miệng một mùi máu tanh xộc tới, tôi lao nhanh vào nhà vệ sinh, kết quả phun ra một ngụm máu lớn.
Ngay sau đó, lại cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi thứ xung quanh cứ quay mòng mòng. Tôi cố hết sức kéo lê bản thân đến tủ đầu giường để lấy nhiệt kế.
Quả nhiên sốt rồi, 39,7 độ.
Tôi lục tung xung quanh, tìm thấy hai viên thuốc hạ sốt.
Uống xong, lại cảm thấy đầu choáng đến mơ hồ, sau đó ngủ thiếp đi.
Tôi đã mơ một giấc mơ, trong mơ tôi thấy cơ thể mình có lúc thì nhẹ hẫng như không, có lúc lại trở nên rất nặng nề.
Tôi mơ thấy mình đến tham dự đám tang của chính mình.
Trong đám tang có Hứa Úy, có A Tứ gì đó, có vài người đối tác đã làm việc nhiều năm, còn có mấy người tôi không quen, dường như là người qua đường đến cho đủ số lượng.
Hứa Úy và A Tứ đứng trước di ảnh của tôi anh anh em em, nhóm người đối tác thì đang ở trước quan tài của tôi bàn luận về kế hoạch hợp tác tiếp theo, mấy người qua đường thì đang đứng ở một góc bàn xem tối nay ăn gì.
Sau đó, tôi thức dậy.
Lúc tỉnh lại, trên mặt toàn là nước mắt.
Tôi lại nôn ra máu.
Lần này không hẳn là nôn ra máu, mà giống như bị xuất huyết hơn.
Buổi trưa lúc ăn cơm, tôi đột nhiên cảm giác một trận buồn nôn lại ập tới, tôi vội vã lao vào nhà vệ sinh, trước tiên là nôn hết những thứ đã ăn ra, sau đó nôn đến nước trong dạ dày, cuối cùng không còn gì để nôn nữa, liền bắt đầu nôn ra máu.
Tôi nhìn một đống vừa đỏ vừa trắng trong bồn cầu, không có cảm xúc gì, ấn nút xả nước.
Tính ra thì cũng đến lúc nên đi kiểm tra lại rồi.
Bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm của tôi, năm lần bảy lượt muốn mở miệng, cuối cùng vẫn kiềm lại.
Ông ta đặt nó xuống, hỏi tôi: "Thật sự cậu không có người nhà nào khác có thể đến sao?"
Tôi lắc đầu.
Tôi nói: "Bác sĩ ông cứ nói đi, bất kể kết quả thế nào tôi cũng đều có thể chấp nhận được, hoặc là ông cứ nói tôi còn lại bao nhiêu thời gian cũng được."
Bác sĩ nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm, thậm chí còn không hỏi tôi có muốn nhập viện hay không, "Nếu như tích cực phối hợp điều trị thì một tháng rưỡi."
Tôi nói cảm ơn với bác sĩ, sau đó lấy đồ đạc của mình ra ngoài.
Thật ra, chúng tôi đều biết rõ, bệnh tình của tôi cho dù có tích cực phối hợp điều trị cũng không thể sống lâu được.
Nửa câu đầu nói ra chẳng qua chỉ là muốn ăn ủi tôi mà thôi.
Có lẽ bởi vì thời gian của tôi chỉ còn lại một tháng rưỡi, cho nên lúc đi ngang qua rạp chiếu phim ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại bước vào mua vé.
Thậm chí sau khi mua vé xong tôi còn không biết phim mà mình muốn xem là phim gì.
Trước khi phim chiếu, tôi vào nhà vệ sinh, lúc quay lại mới phát hiện mình vào trễ mất rồi.
Tôi cúi người đi qua mấy hàng ghế trong bóng tối đen kịch, cuối cùng ngồi xuống ghế của mình.
Đến lúc này tôi mới nhận ra, đây là một bộ phim tình cảm.
.
Bộ phim này thật sự rất nhàm chán, thậm chí cả rạp chắc cũng chỉ được 20 người xem, có vài người còn bỏ về giữa chừng.
Trước đây tôi thường không thích xem thể loại phim như vậy, nhưng có lẽ do bản thân sắp chết rồi, nên mới có thể kiên nhẫn ngồi xem hết một bộ phim sướt mướt về nam nữ chính không cùng tần số này.
Khi đèn trong rạp được bật sáng trở lại, đôi mắt của tôi đột nhiên giống như bị mù vậy, không nhìn thấy gì cả.
Nhưng bên tai lại nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc.
Là Hứa Úy.
Tôi sớm đã quên mất cụ thể anh ta nói những gì rồi, chỉ nhớ lúc đó anh ta dường như đang muốn cầu hôn cái người tên A Tứ đó.
Hứa Uý ngồi chính giữa rạp phim, ở vị trí đẹp nhất, còn tôi lại ngồi lệch vào trong góc, cho nên anh ta không thể nhìn thấy tôi cũng là điều bình thường.
Anh ta dường như đang rất hạnh phúc, tất cả mọi người trong rạp đều đang chúc phúc cho họ.
Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của anh ta.
Vui vẻ như vậy, hạnh phúc như vậy.
Anh ta ôm một bó hoa hồng lớn, trên tay cầm một hộp nhẫn màu xám, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh bên trong phản chiếu ánh đèn trên trần, chiếu vào mắt tôi.
Anh ta cầm lấy micro, quỳ một chân xuống, nói: "Em có đồng ý gả cho anh không?"
Tôi nhịn không được nghĩ đến mình của trước kia.
Anh ta thật sự là một người rất cổ hủ, cho dù thời gian đã qua lâu như vậy rồi, anh ta cũng chỉ biết dụ dỗ người khác bằng mỗi một cách này thôi.
Giống như rất nhiều năm về trước, anh ta cũng dẫn tôi đến rạp chiếu phim, cũng ở chỗ này tỏ tình với tôi. Nhưng thật không may, lần đó anh ta mua nhầm vé.
Anh ta nghĩ rằng mình đã mua vé phim tình cảm lãng mạn, kết quả mua nhầm suất chiếu, lúc vào bên trong mới biết đó là phim về đề tài kháng chiến.
Kết quả sau khi hết phim, anh ta ở trước nhạc nền "Trung Quốc tất thắng" nói, "Anh thích em, em có đồng ý ở bên anh suốt đời này không?"
Lúc đó, anh ta vẫn còn là một chàng trai nghèo khó, chiếc nhẫn đó cũng rất khó gọi là nhẫn kim cương, chỉ là một chiếc nhẫn bình thường. Cho dù anh ta vẫn nói thứ anh ta mang theo chính là kim cương.
Sau khi về đến nhà, tôi và anh ta lấy kính lúp ra, cuối cùng cũng tìm thấy được ở trên cùng một viên kim cương nhỏ xíu.
Nhưng mà tôi không để bụng.
Đối với tôi lúc đó mà nói, thích là đủ rồi.
Tôi thích anh ta, anh ta yêu tôi, tôi muốn ở bên anh ta.
Sau đó không có sau đó nữa.
Tôi sớm đã quên chiếc nhẫn đó đang ở đâu rồi, hay nó đã bị ném vào cống thoát nước trong một trận cãi nhau nào đó của cả hai không chừng.
Bỏ đi, có gì quan trọng nữa đâu.
Dường như lúc Hứa Uý liếc nhìn cả rạp phim một vòng đã nhìn thấy tôi, một người không hề hưởng ứng sự sôi nổi của đám đông, khi nhìn thấy rõ mặt của tôi, anh ta hình như đã sững người.
Chàng trai đứng đối diện anh ta có vẻ không nhận ra người vợ trước kia của anh ta cũng đang có mặt ở đây và đang nhìn họ, cậu ấy hỏi anh ta một câu gì đó, lúc này Hứa Uý mới định thần lại.
Tôi khẽ cười.
Cuối cùng tôi bỏ đi, nói thật, có ở lại đó cũng chẳng ý nghĩa gì, nhìn họ ân ái với nhau sao? Ngay trước mặt mình?
Ra khỏi rạp phim, tôi chợt cảm thấy lồng ngực truyền đến một cơn đau dữ dội, đau đến không thở nỗi.
Tôi vùng chạy vào trong buồng toilet, nắm chặt lấy ngực áo, cố gắng hít thở càng nhiều không khí càng tốt.
Tôi không biết rốt cuộc bản thân bị làm sao nữa, nước mắt cứ không ngừng rơi xuống. Nhưng rõ ràng là tôi không hề muốn khóc chút nào.
Đau đau đau đau đau đau đau đau đau, đau quá, đau quá, đau quá, đau quá, đau quá.
Làm sao đây, ai đó làm ơn cứu lấy tôi với.
Tôi sắp chết rồi.
Cứu tôi.
Cứu lấy tôi với.
Cho dù chỉ là một người xa lạ nào đó cũng được.
Cứu tôi, cứu...
Tôi không muốn chết.
Tôi không muốn để cho tên khốn Hứa Uý đó đạt được ý nguyện, tôi muốn anh ta vĩnh viễn không quên được mình, thậm chí ngay cả lúc nửa đêm giật mình tỉnh giấc chợt nghĩ đến tôi anh ta cũng phải thấy có lỗi và hổ thẹn.
Tôi không muốn anh ta quên, anh ta dựa vào gì mà có thể quên, dựa vào gì mà có thể rời đi sau khi đã làm tổn thương tôi.
Tôi không muốn, tôi không đồng ý.
Anh ta nhất định phải nhớ đến tôi.
Tôi lại nhập viện rồi.
Lần này lại được một người qua đường có lòng tốt đưa vào.
Tóm lại thật ra là vì ở trong rạp quá đông người, mà tôi thì cứ chiếm lấy nhà vệ sinh không chịu ra khiến cho người người phẫn nộ.
Lúc đó có một người nóng tính đã dùng lực đạp tung cửa ra, mới phát hiện thấy tôi đang nằm bất tỉnh bên trong, sợ đến nỗi không đi vệ sinh nữa, lập tức gọi 120 đưa tôi đến bệnh viện.
Thật ra bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy rất có lỗi với vị huynh đệ đó, không biết hiện giờ anh ấy đã đi vệ sinh xong chưa.
Vì là bệnh viện quen trước kia nên cũng không cần khám thêm gì nữa, trực tiếp cho tôi nhập viện.
Tôi nhìn các bác sĩ lần lượt bước vào, rồi lại lần lượt lắc đầu thở dài bước ra. Theo lý mà nói tâm trạng của tôi phải nên có chút chấn động mới đúng, nhưng hiện tại tôi chỉ cảm thấy buồn cười.
Rõ ràng là tôi đã từ bỏ mạng sống của mình rồi, nhưng bọn họ lại nhất quyết muốn cứu lấy tôi.
Nhưng cho dù là vậy tôi vẫn rất cảm kích họ. Ít nhất họ cũng để cho tôi biết rằng ngay cả khi tôi vứt bỏ chính mình thì họ vẫn muốn cứu tôi.
Hứa Uý đến rồi.
Tôi nhìn thấy anh ta rồi.
Anh ta đứng ở ngay cửa, ngập ngừng, bên cạnh có lẽ là A Tứ.
A Tứ đẩy anh ta vào, anh ta không chịu, cứ luôn chống cự.
Tôi ngồi trên giường, xem màn xiếc khỉ này hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được đẩy cửa ra nói: "Các người đã thảo luận xong chưa?"
Tôi không hề nhìn Hứa Uý, lúc nói câu này tôi đang nhìn A Tứ.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thẳng A Tứ.
Thật sự rất đẹp.
Rất dịu dàng, phần đuôi tóc vểnh lên để lộ ra vẻ lanh lợi, hoạt bát.
So với tôi đúng là tốt hơn rất nhiều.
Tôi vô thức sờ vào mái tóc chó gặm mà bản thân đã tự cắt mấy ngày trước.
Quả nhiên không so sánh sẽ không có đau thương.
Chẳng trách Hứa Uý lại thích cậu ấy, ai mà không yêu cái đẹp đâu chứ.
Hứa Uý thấy tôi bước ra, đột nhiên duỗi tay ra, nhưng lúc sắp chạm được vào tôi anh ta tức khắc thu tay về.
Anh ta nói: "Em không sao chứ?"
Giọng điệu rất gượng gạo, nghe như một diễn viên không chuyên đang học thuộc lời thoại.
Lúc này tôi mới quay sang nhìn anh ta.
Anh ta dường như rất sốt ruột, mái tóc lúc nào cũng chải chuốt lại trở nên rối tung, trong mắt toàn là tơ máu, quần áo thì nhăn nhúm.
Nếu như không để ý đến chiếc nhẫn trên tay anh ta, còn tưởng là anh ta vẫn còn yêu tôi.
Đáng tiếc.
Tôi hít sâu một hơi, "Anh Hứa, chúng ta đã chia tay rồi, tôi có gì hay không hình như cũng không liên quan gì đến anh nữa phải không?"
Hứa Uý và A Tứ đều ngây người.
Tôi cứ đứng như thế, vốn là muốn đợi câu trả lời từ họ, nhưng một cô y tá từ bên cạnh đi đến ấn tôi trở lại giường.
Cô gái nhỏ ấy đắp chăn bông ngay ngắn lại cho tôi, nói: "Cậu vừa tỉnh lại, không có chuyện gì thì đừng làm loạn."
Tôi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô y tá nhỏ này, không nhịn được cười tủm tỉm. Cô ấy thấy tôi cười, theo phản xạ đưa tay sờ lên mặt, sau khi phát hiện không có gì không đúng thì đỏ mặt bước ra ngoài.
Có điều cô y tá ấy đã làm một chuyện có hơi không nên làm cho lắm, cô ấy đã kéo Hứa Uý và A Tứ vào phòng.
Trong phòng chỉ còn lại 3 người chúng tôi, mắt thường cũng có thể nhìn thấy bầu không khí gượng gạo đang tràn ngập.
Bọn họ không nói thì cứ việc không nói, dù sao tôi ngồi họ đứng, tôi cũng không mệt.
Hứa Uý đột nhiên nói: "Chúng ta không có chia tay."
Tôi bị câu này chọc cười rồi, lấy tay chỉ vào A Tứ bên cạnh nói: "Này, không phải chứ, người ta vẫn còn ở đây mà."
Bị chỉ đích danh, A Tứ đột nhiên cứng người lại, đang lúc muốn nói gì đó, lại bị Hứa Uý ngăn lại.
Anh ta cau mày, thẹn quá hoá giận nói: "Thời Việt, em đừng có mà không biết tốt xấu, tôi đã bỏ việc ở công ty đến đây thăm em là muốn cho em chút mặt mũi."
Tôi cười lạnh. Nếu đổi lại là tôi trước kia thì đã sợ đến không chịu nổi rồi, nhưng bây giờ thì khác, tôi sắp chết rồi, còn sợ cái gì nữa chứ.
"Vậy được rồi anh Hứa, anh quay về công ty ngay đi, tôi không cần mặt mũi, anh cứ giữ lấy mà dùng."
Anh ta nghẹn họng.
Đang lúc tôi tràn đầy hi vọng cho rằng anh ta sẽ bị tôi chọc giận mà bỏ đi, anh ta lại ngồi xuống. Anh ta giống như một tên vô lại: "Đừng tưởng nói những lời này thì tôi sẽ đi, nói cho em biết, hôm nay tôi cứ ở lại đây đấy."
Tôi nhìn anh ta.
Anh ta cũng nhìn tôi.
Tôi cười lạnh, ấn chuông gọi người.
Không lâu sau, cô y tá lúc nãy chạy đến.
Tôi chỉ vào Hứa Uý nói với cô ấy: "Anh ta làm phiền tôi nghỉ ngơi, có thể đưa anh ta đi không?"
Cô gái nhỏ tràn đầy cảm giác làm việc chính nghĩa, nghe tôi nói xong liền cau mày, giọng điệu không kiên nhẫn bảo anh ta ra ngoài.
Hứa Uý lườm tôi, tôi trợn mắt nhìn lại anh ta.
Tôi thấy anh ta tức đến độ muốn đưa ngón tay giữa lên với tôi.
Đáng tiếc anh ta đã bị mời ra ngoài.
Trước khi đi, cô gái nhỏ ấy còn hỏi tôi có muốn mời luôn người kia ra ngoài hay không?
Tôi liếc nhìn A Tứ.
Cậu ta muốn nói gì đó, nhưng lại không mở miệng nói chen vào.
"Không cần."
.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và A Tứ.
Tôi hỏi: “Cậu muốn nói gì với tôi?”
Cậu ta ngập ngừng: “Tôi…”
Tôi nhìn cậu ta, càng nhìn càng thấy người này thật sự rất đẹp.
Cậu ta cứ tôi tôi nửa ngày trời, cuối cùng nói ra một câu: “Tôi xin lỗi.”
“Cậu có lỗi gì với tôi?”
“Tôi…tôi không nên làm người thứ ba.”
Tôi cười.
A Tứ nghe thấy tiếng tôi cười, đầu cúi thấp đến độ sắp chạm đất, “Tôi không có ý biện hộ gì cho bản thân, làm người thứ 3 chính là làm người thứ 3, vậy nên…xin lỗi.”
“Không sao.” Tôi nói, “Cậu cũng bị tên khốn Hứa Úy lừa mà, tôi đã biết từ lâu rồi.”
Cậu ta liếm liếm môi.
Đột nhiên lấy từ trong túi ra một bức ảnh, nhét vào tay tôi: “Tôi tên là Tống Dương Dương.”
Đây là một bức ảnh được chụp lén, mà còn là chụp lén một bức ảnh khác.
Nhân vật chính đương nhiên là Hứa Úy, trong ảnh anh ta dường như đang nâng niu một tấm ảnh, cho dù đó là một tấm ảnh đã mờ đục.
Tôi nhìn tấm ảnh bên trong, cảm thấy rất quen thuộc.
Tôi cố lục tìm trong trí nhớ, cuối cùng cũng lôi ra được từ trong mớ kí ức lộn xộn manh mối về bức ảnh đó.
Đó là ảnh chụp chung của tôi và anh ta.
Rất nhiều năm về trước, tôi và anh ta đi công viên giải trí. Sau khi chơi xong trò tàu lượn siêu tốc anh ta đã nôn thốc nôn tháo, tôi lúc đó vừa cười vừa ghi lại dáng vẻ mất mặt đó của anh ta.
Anh ta nhìn thấy, muốn giật điện thoại trong tay tôi, kết quả vừa đứng dậy lại bị một thế lực vô hình từ dạ dày lôi xuống ghế tiếp tục nôn.
Không ngờ rằng anh ta lại đem bức ảnh đó đi in ra.
Tôi đưa tấm ảnh trả lại cho A Tứ, à không phải là Tống Dương Dương mới đúng, sau đó hỏi: “Vậy thì sao?”
“Anh có biết vì sao anh ấy gọi tôi là A Tứ không?” Cậu ta không trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi lắc đầu.
Tống Dương Dương hít sâu một hơi, nói: “Thật ra chữ Tứ của tôi lúc mới đầu không phải là chữ Tứ trong phóng tứ (buông thả), mà là Tứ trong một hai ba bốn.”
“Lúc anh ấy gọi tôi bằng biệt danh này, tôi đã hỏi anh ấy, tại sao lại đặt biệt danh này cho tôi, anh ấy không lập tức trả lời tôi mà phải mất một lúc sau mới nói, sau khi anh ấy đến bên tôi, tôi có thể sống một cuộc sống phóng túng, không cần lo gì cả, vì thế gọi tôi là A Tứ.”
“Lúc đó tôi đã tin. Một thời gian sau, tôi vô tình nhìn thấy nhật kí của anh ấy, “A Tứ” (阿四) đều bị gạch bỏ và sửa thành “A Tứ” (阿肆).Nếu tôi đoán không lầm, cái tên A Tứ (阿四) này có liên quan đến anh đúng không?”
Tôi không biết phải nói gì, bởi vì sự thật đúng là vậy.
Trước đây lúc đi học, tôi thường đứng hạng 4 trong lớp, bạn bè bắt đầu trêu ghẹo gọi tôi là A Tứ, anh ta cũng gọi như vậy. Sau đó chuyện tới tai thầy chủ nhiệm nghiêm khắc của chúng tôi, thầy ấy nói gì mà không được đặt biệt danh cho bạn học, và ép họ phải gọi tôi bằng tên thật.
Tôi thật sự đã sớm quên mất chuyện này rồi, đến nỗi lần đầu tiên nghe Hứa Úy nhắc đến cái tên A Tứ này tôi hoàn toàn không hề nghĩa rằng cái tên đó có liên quan gì đến mình.
Tống Dương Dương giơ tay ra ngăn lời tôi định nói: “Đợi tôi nói xong đã, nếu không sau này tôi sẽ không có dũng khí để nói nữa.”
“Tôi và anh ấy quen biết nhau tại một bữa tiệc rượu. Lúc đó tôi mới vào công ty, không hiểu chuyện, lúc người khác mời rượu cấp trên tôi chỉ biết đứng ngây ngốc tại chỗ. Lúc đó anh ấy đã chú ý đến tôi, anh ấy cười và dạy tôi cách làm sao để mời rượu, trên đường trở về anh ấy còn nói với tôi thế nào là văn hóa trên bàn rượu, đối mặt với những chuyện đó tôi nên làm gì.”
“Tôi rất cảm kích anh ấy, bởi vì tôi nghĩ anh ấy là đồng nghiệp của tôi, nên muốn lưu số điện thoại của anh ấy, ngày mai có thể cảm ơn anh ấy một cách tử tế. Kết quả đến hôm sau mới biết, anh ấy lại chính là sếp của tôi.”
“Anh ấy chưa bao giờ đề cập đến chuyện tình cảm cá nhận trong công ty, chúng tôi đều cho rằng anh ấy đang độc thân. Vì vậy sau này khi anh ấy tỏ tình với tôi, tôi đã đồng ý. Tôi cũng không nhớ mình đã ở bên anh ấy bao lâu rồi, có lẽ là hơn một năm gì đó, tôi phát hiện thấy ghi chép của anh ấy.”
“Tôi không hỏi, bởi vì với tôi mà nói được gọi là A Tứ nào không quan trọng, chỉ cần tôi được ở bên anh ấy là đủ rồi.”
“Sau đó, anh ấy bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho tôi. Anh ấy hôn tôi, ôm tôi, dỗ dành tôi, tôi thật sự rất vui. Nhưng lúc đó tôi cứ luôn cảm thấy, người trong mắt anh ấy không phải tôi, mà càng giống như anh ấy đang thông qua tôi để nhìn một ai khác vậy.”
Mãi sau này, tôi mới biết đến sự tồn tại của anh. Hôm đó anh ấy đột nhiên mời tôi đến nhà ăn cơm, đó là lần đầu tiên tôi đến nhà anh ấy. Tôi rất hạnh phúc và đã phát sinh quan hệ với anh ấy. Xong việc, anh ấy đột nhiên nói với tôi trong phòng vẫn còn một người khác nữa. Phản ứng đầu tiên khi tôi nghe câu đó chính là kinh ngạc, sau đó là xấu hổ. Thế nhưng cho dù có bị phát bản gv trực tiếp trước mặt người khác, tôi cũng không nỡ giận anh ấy.”
“Anh ấy nói, anh là em trai của anh ấy, vẫn còn chưa ăn gì, muốn tôi giúp anh ấy nấu một bát cháo. Anh ấy tỉ mỉ liệt kê ra thứ gì anh không ăn được và thứ gì anh thích ăn, thậm chí còn nói với tôi cháo phải được nấu nhừ mấy phần. Nói xong những lời đó thì anh ấy bỏ đi.”
“Bắt đầu từ giây phút đó tôi bắt đầu nghi ngờ. Nếu như chỉ là em của anh ấy thật có lẽ anh ấy cũng sẽ không ghi nhớ rõ những chuyện ở phương diện này đâu. Nhưng cho dù lúc đó tôi có sự hoài nghi, tôi vẫn nấu.”
“Sau đó, tôi nhìn thấy bức ảnh đó của anh ấy.”
“Nhân lúc anh ấy ngủ tôi đã lén tìm bức ảnh đó. Những chỗ khác trong bức ảnh đều đã bị mờ đục cả rồi, duy chỉ có gương mặt đó là không, sạch sẽ giống như là đã được giữ gìn rất cẩn thận vậy.”
“Có điều thứ làm cho tôi kinh ngạc hơn chính là người trong bức ảnh lại cực kì giống tôi. Từ ngũ quan đến phong cách, tôi gần như là một bản sao của người đó. Lúc đó tôi biết rằng người anh ấy yêu là người trong bức ảnh, không phải tôi. Tôi chỉ là một kẻ thay thế mà thôi.”
“Vốn dĩ tôi muốn rời khỏi anh ấy, nhưng anh ấy lại đối xử với tôi quá mức dịu dàng, khiến tôi không nỡ rời đi. Hôm nay, anh ấy đưa tôi đến rạp chiếu phim, cầu hôn tôi. Lúc đó anh cũng ở đó phải không?”
“Anh ấy vốn dĩ đang cười rất tươi, đột nhiên giống như nhìn thấy gì đó nụ cười liền biến mất, còn đánh rơi cả bó hoa, sau đó chạy ra ngoài. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại có một linh cảm rất xấu. Tôi cũng chạy ra theo, nhìn thấy anh ấy điên cuồng phá cửa từng nhà vệ sinh một.”
“Tôi không dám ngăn cản, cũng không dám khuyên nhủ, chỉ có thể đứng phía sau thay anh ấy xin lỗi từng người một đang bị anh ấy làm cho kinh sợ. Cuối cùng, anh ấy cũng tìm thấy được anh trong một phòng vệ sinh, đang nằm bất tỉnh.”
“Anh ấy ôm lấy anh, không thèm liếc nhìn tôi lấy một lần, chạy thẳng đến bệnh viện.”
“Sau đó, anh được đẩy vào trong phòng này. Tôi kéo anh ấy ra ngoài, chất vấn anh ấy, tại sao lại lừa dối tôi. Lúc đó tôi cho rằng anh mới là người thứ 3. Hai mắt anh ấy đỏ ngầu, trong lòng căn bản không hề để tâm đến câu hỏi của tôi, anh ấy nói, cái gì lừa dối, cậu mới chính là người thứ 3. Tôi hoàn toàn không dám tin vào tai mình, hoàn toàn không dám tin rằng câu nói này lại được phát ra từ Hứa Úy người yêu thương chiều chuộng tôi nhất trên đời. Anh ấy muốn đi vào, tôi kéo anh ấy lại không cho anh ấy đi, tôi muốn anh ấy nhất định phải nói rõ với tôi. Đúng lúc đó thì anh mở cửa ra.”
Tống Dương Dương đi rồi.
Lúc cậu ta bỏ đi cũng không thèm liếc nhìn lấy Hứa Úy đang đứng bên ngoài lấy một cái.
Hứa Úy cũng vậy.
Buồn cười biết bao, rõ ràng hôm qua vẫn còn yêu đương mặn nồng, hôm nay lại trở thành hai người xa lạ. Rõ ràng là thích tôi, nhưng lại để tôi đau khổ như vậy, biến tôi thành dáng vẻ như bây giờ.
Nếu như không có Tống Dương Dương, tôi thậm chí còn không nhớ nổi dáng vẻ trước đây của mình là thế nào.
Hóa ra Thời Việt trước đây chính là như vậy, Thời Việt trước đây trong mắt cũng có ánh sáng muôn màu.
Tôi ngồi trên giường, nước mắt lăn dài trượt xuống kẽ tay.
Một giọt, hai giọt, ba giọt.
Nóng hổi.
Hứa Úy đứng ngoài cửa do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn bước vào.
Câu đầu tiên sau khi bước vào là: “A Tứ đã nói gì với em?”
Tôi nói: “Cậu ấy không phải tên A Tứ.”
“Được được được, không phải A Tứ. Tống…Tống gì đó…”Anh ta lầm bầm.
Tôi cười lạnh: “Tống Dương Dương.”
Lúc này anh ta mới nhớ lại: “Đúng đúng đúng, Tống Dương Dương. Cậu ta nói với em…”
“Hứa Úy”, tôi cắt lời anh ta: “Anh có lỗi với Tống Dương Dương.”
Anh ta im lặng.
Tôi nói tiếp: “Anh có lỗi với Tống Dương Dương, cũng có lỗi với tôi.”
“Xin lỗi.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy anh ta nói xin lỗi.
Không nói nên lời, tôi cảm thấy vô cùng nực cười.
Tôi xuất viện rồi.
Bác sĩ vốn không cho tôi xuất viện, nhưng lại không chịu được sự nài xin dai dẳng của tôi, thêm nữa tôi cũng không còn lại bao nhiêu thời gian, so với việc đau đớn chờ chết trong bệnh viện, ông ấy cũng mong muốn để bệnh nhân của mình được làm những điều họ muốn trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại.
Hứa Úy vẫn ở bên cạnh tôi suốt.
Kể từ sau hôm đó, anh ta cứ như một kẻ bám đuôi lẽo đẽo phía sau tôi, bất kể tôi nói gì cũng không đi, ngay cả công ty bận rộn đủ việc anh ta cũng thèm để ý.
Mới đầu tôi còn đuổi, càng về sau tôi lại càng lười nói tới.
Về đến nhà tôi mới biết Tống Dương Dương đã xin nghỉ việc.
Chức vụ của Tống Dương Dương không cao, đơn xin nghỉ tất nhiên cũng sẽ không cần đến tay Hứa Úy duyệt, đến phòng nhân sự kí vào hợp đồng, sau đó đến phòng tài vụ nhận lương, rồi đi. Ba ngày trước, cậu ấy đã cùng tôi nói rõ chuyện hôm đó.
Tôi gọi cho cậu ta mới phát hiện cậu ta đã bỏ số điện thoại này rồi, hơn nữa số QQ, tài khoản Wechat đều bị hủy, không còn để lại gì.
Tin tức cuối cùng chính là cậu ta đã mua một vé máy bay.
Tống Dương Dương đi rồi.
Sau khi Tống Dương Dương rời đi, tình trạng sức khỏe của tôi càng lúc càng kém.
Thời gian ngủ của tôi càng lúc càng dài, thậm chí có lúc thỉnh thoảng tỉnh dậy rồi tôi vẫn cảm thấy lờ mờ. Sau đó, ngoại trừ uống thuốc ra tôi có thể ngủ cả ngày.
Hứa Úy dường như cũng nhận ra, anh ta đối với tôi ngày càng tốt, thậm chí còn tốt hơn cả lúc chúng tôi mới quen nhau.
Có lẽ tuổi tác cũng lớn rồi, tên Hứa Úy đó cứ thích cầm tay tôi hồi tưởng lại quá khứ, hơn nữa còn thích chèn thêm những thứ không thực tế, dự định về tương lai.
"Em còn nhớ không? Lúc vừa mới ở bên nhau được mấy tháng, em đã nói là em muốn ăn nho, nhưng lúc đó đang ở nội trú, anh đi đâu tìm nho cho em được chứ. Cuối cùng anh đã lẻn xuống nhà bếp trộm cho em mấy quả. Bởi vì chuyện này anh còn bị giáo viên mắng suốt mấy ngày, còn phải viết kiểm điểm mời phụ huynh."
"Em thích ăn đồ ngọt, cái này anh vẫn luôn nhớ. Đợi em khoẻ rồi, chúng ta sẽ mở một tiệm đồ ngọt, em không cần làm việc, cũng không cần lo gì cả, chỉ cần ngồi trước cửa chơi với mèo là được."
"Nói đến mèo, lúc vừa thuê nhà chủ nhà không cho phéo nuôi mèo, em lại vô cùng thích chúng. Anh đã bỏ ra số tiền lớn gấp 50 lần để làm cho em môt chú mèo máy. Lúc đầu em cười, sau đó lại khóc, còn đánh anh nói anh điên rồi."
"Bây giờ chúng ta có thể nuôi mèo rồi, sau này chúng ta hãy nuôi thật nhiều mèo nhé. Trắng, xám, xanh, cam, em thích thế nào chúng ta sẽ nuôi thế đấy, nuôi hẳn 100 con cũng được, anh sẽ chăm chỉ làm việc kiếm tiền nuôi em."
"....."
Hứa Uý nói rất nhiều và thường thì chỉ nghe được một nửa tôi đã ngủ thiếp đi mất rồi.
Thật ra tôi vẫn luôn muốn hỏi Hứa Uý rằng rốt cuộc anh ta thích Thời Việt hay là đang hoài niệm về Thời Việt? Nếu như thích Thời Việt, sao lại còn đi tìm người khác? Nếu như không thích Thời Việt, tại sao lại tìm một Tống Dương Dương giống cậu ấy như đúc?
Hôm nay là lần đầu tiên tôi muốn ra ngoài đi dạo.
Hứa Uý cũng rất bất ngờ, lập tức lao vào phòng thay quần áo, rồi lại lao ra ngoài.
Kế nhà có một công viên nhỏ, bởi vì nhỏ như vậy nhưng vẫn thu 10 tệ mỗi lần vào cổng thế nên bình thường không có ai đến cả. Nhưng tôi lại cảm thấy phong cảnh ở đó đặc biệt đẹp.
Ánh mặt trời vô cùng dễ chịu, ấm áp chiếu lên người tôi, khiến cả người tràn đầy sức lực.
Tôi đi dạo vài vòng trong công viên, cuối cùng ngồi xuống một chiếc ghế.
Tôi nằm trong lòng Hứa Uý, tôi không còn nhớ là lần cuối mình được nằm trong lòng anh là khi nào nữa, chỉ nhớ là đã rất lâu trước đây rồi.
Đột nhiên, một giọt nước mắt rơi xuống mặt tôi.
Dường như anh ấy đang khóc, tôi rất muốn đưa tay lên lau nước mắt cho anh ấy giống như trong phim truyền hình vậy, nhưng không thể nhấc tay nổi nữa.
Tôi nói, đừng khóc.
Hình như anh ấy nghe thấy rồi, nhưng trước nay anh ấy chưa từng nghe lời tôi.
Hứa Uý nói, chúng ta đến bệnh viện đi, sau này chúng ta sẽ sống cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tôi cố gắng nhướn mi mắt, thông qua kẽ hở nhỏ đó tôi nhìn thấy trên mặt anh ấy giàn giụa nước mắt.
Không thể nói rằng vẫn có chút buồn cười.
Tôi nói, đừng đi, tôi sống không nổi nữa rồi.
Anh ấy chỉ có thể khóc rồi lại khóc..
Tôi không thích nhìn anh ấy khóc, chỉ muốn được thấy anh ấy cười, giống như dáng vẻ lúc anh ấy đứng dưới tán cây 13 năm trước.
13 năm trước, anh ấy đứng dưới tán cây to vừa cười vừa hét lên với tôi: "Bạn học, giúp tôi nhặt trái bóng đi."
Sau đó, chúng tôi đã ở bên nhau.
Anh ấy tặng hoa, tặng sữa cho tôi, biết dạ dày tôi không tốt còn đặc biệt đi tìm thầy thuốc đông y chữa bệnh cho tôi, có hôm trời mưa to anh ấy đứng dưới mưa hơn nửa tiếng chỉ để đợi tôi tan học cùng về nhà, sau khi về đến nhà thì sốt đến tận 3 ngày.
Hoá ra chúng tôi cũng đã từng yêu nhau như vậy, chỉ là sau này, anh ấy đã đánh mất những tình cảm nồng nhiệt này, giống như tôi đã làm mất 20 đồng đó vậy.
"Hứa Uý, anh có từng yêu em không?" Tôi hỏi.
Anh ấy dường như không thể lớn giọng được nữa, kề sát vào tai tôi thì thầm: "Anh yêu em, anh thật sự yêu em."
Thật sao, thật sự có yêu sao, sao tôi lại không thể cảm nhận được.
Cảm ơn anh, đã nguyện lừa dối tôi.
Lạnh quá.
Mệt quá.
Tôi sắp chết rồi.
Tôi muốn về nhà.
Ba mẹ, con thật sự rất muốn về nhà.
Con nhớ hai người rồi.
Ba mẹ đến đón con được không?
Dường như tôi đã nhìn thấy ba mẹ mình rồi, họ vẫn giống hệt như 20 năm trước, họ nói, tôi đã chịu quá nhiều đau khổ rồi, giờ họ đến đón tôi về nhà.
Tôi đột nhiên bật khóc, nhớ đến lúc còn nhỏ.
Những bạn học khác đều có ba mẹ đến đón cả rồi, nhưng tôi lại không có, tôi cứ đợi cứ đợi, cuối cùng chỉ đợi được thi thể của họ.
Đột nhiên, tôi lại nhớ đến lúc Hứa Uý tỏ tình với mình.
Anh ấy nói, anh thích em, em có đồng ý ở bên anh không?
Tôi muốn nói gì đó, nhưng không thể phát ra âm thanh.
Anh ấy tự nói với chính mình, chúng ta vĩnh viễn sẽ ở bên nhau.
Anh ấy nói đúng rồi, ít nhất thì với tôi mà nói chúng tôi đã thật sự vĩnh viễn ở bên nhau rồi.
Hứa Uý nếu như anh của 13 năm trước gặp được anh của hiện tại, nhìn thấy anh ta biến bảo bối của anh thành ra cái dạng này, liệu anh có đánh chết anh ta không?
Hứa Uý, đột nhiên em hối hận rồi, em không muốn anh mãi nhớ đến em nữa, anh hãy quên em đi, quên hết những gì anh đã từng làm với em, quên đi những thứ khiến anh sẽ thấy hối hận cả đời vì hành động của mình, quên em đi, bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
Hứa Uý, anh là tên quỷ nhỏ mọn, sao lại không chịu nhìn em?
Hứa Uý, em không còn yêu anh nữa.
Hứa Uý.
Dường như tôi đang khóc, nhưng lại giống như đang cười.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy anh ấy đang ôm tôi chạy đến bệnh viện.
Đột nhiên tôi lại có chút sức lực.
Tôi nói với anh ấy.
"Hứa Uý, đừng buồn."
Tôi dường như nhìn thấy Hứa Uý của 13 năm trước đang đứng trước mặt mình, còn có ba mẹ của tôi nữa. Anh ấy nghiêng đầu, mỉm cười và nói:
"Về nhà thôi!"
Được.
Về nhà.