[ Trinh Thám ] VỤ ÁN PHANH THÂY (P3)
Tác giả: 0 giờ sáng
Ngô Quân vẫn hiên ngang lái chiếc môtô, phóng trên bờ đê như mọi khi. Còn Trần Học Binh cũng bắt đầu chuỗi ngày rình rập gã tình địch tằng tịu với vợ mình trên cung đường hắn hay đi.
Đây là con đường Ngô Quân bắt buộc phải đi qua mỗi khi đi làm. Tuy nhiên, anh ta chẳng ngờ rằng, phía xa xa kia đang có một đôi mắt tóe lửa dõi theo.
Lòng thù hận dâng cao, Trần Học Binh ngồi bên bờ đê, suy tính kế sách trả thù. Ngày nào cũng thấy hình bóng Ngô Quân phóng qua trước mặt, tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chẳng thể làm gì, lại không có chỗ nào để xả, Trần Học Binh đành ủ rũ ngồi hút thuốc.
Anh ta cứ quan sát kẻ địch trong vô vọng như vậy liên tiếp vài tuần.
Tối hôm xảy ra vụ án, Trần Học Binh vẫn lên bờ đê hóng gió như mọi hôm, thế nhưng, bỗng nhiên có một điếu thuốc giơ ra trước mặt anh. Không hiểu sao, khuôn mặt người đàn ông đó mờ nhòe, không thể nhìn rõ.
“Anh cứ như thế này thì không thể báo thù được đâu!” Người đàn ông kia lắc đầu, ngồi xuống.
Trần Học Binh trở nên cảnh giác với người đàn ông lạ mặt.
“Hai kẻ bọn họ đã lên giường với nhau, thế nhưng, một tên làm chồng như anh lại chỉ có nước chịu đựng.” Người kia nói.
Dưới bóng tối của đêm khuya trầm mặc, Trần Học Binh không nhìn rõ diện mạo của người đàn ông đó, chỉ có thể nhận định được rằng ông ta để đầu cắt cua, dáng vóc tầm trung, không cao lắm.
Sau khi hút hết điếu thuốc ban nãy, Trần Học Binh im lặng hồi lâu. Hắn ta thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa, liền than thở với người đàn ông lạ mặt: “Tôi như thế này, còn có thể làm gì được cơ chứ.”
Hai kẻ vốn chẳng quen biết, giờ lại đứng trước bờ sông giữa đêm khuya hút thuốc. Người đàn ông lạ mặt dường như biết rất rõ về Ngô Quân, anh ta nói, Ngô Quân thường xuyên nhân lúc Trần Học Binh không có nhà, lén lút đến “thăm” Thích Hồng.
Người đàn ông này không chỉ hiểu rõ Ngô Quân, mà thậm chí còn vô cùng tường tận nỗi lòng của Trần Học Binh. Ông ta nói: “G.iết c.hết nó đi! Không thì anh chẳng xứng là một thằng đàn ông.”
Sau khi thú nhận với cảnh sát, Trần Học Binh nói bản thân khi đó quả thực đã tức giận đến mức hồ đồ, thậm chí còn quên hỏi người đàn ông lạ mặt đó là ai, chỉ một mực muốn moi được cách trả thù Ngô Quân từ ông ta.
Tên đàn ông đó nhẹ nhàng chỉ bảo: “Đầu tiên phải bắt gian bọn chúng ngay tại giường, sau đó đập cho tên kia nát tươm, cuối cùng chém thành trăm phần, ném xuống sông. Còn cái xe của tên đó, cũng vứt luôn xuống sông, như vậy sẽ không ai có thể tìm ra manh mối.”
“Được, tôi nghe theo anh!”
Đêm hôm xảy ra án mạng, trời mưa như trút nước.
Sau khi tan làm, Ngô Quân thay bộ quần áo màu be treo trong tủ đồ, mặc thêm chiếc áo mưa, phóng xe đến nhà Trần Học Binh hẹn hò với người tình như đã hẹn.
Sau khi tiễn người đàn ông lạ mặt và quay về nhà, sải bước từ xa, Trần Học Binh đã trông thấy con mô tô đỏ đến chướng mắt của Ngô Quân đang dựng trước cửa nhà mình. Hắn biết rằng hai bọn chúng lại đang tằng tịu với nhau, dù tức giận nhưng hắn ta chợt nhớ lại lời nói của người đàn ông lạ mặt khi nãy, nên không vào nhà ngay mà đứng đợi trong một con ngõ nhỏ, rút từng điếu thuốc ra hút.
Hơn 10 phút sau, hắn mở cửa đi vào, vén tay áo, kéo lê thanh chốt cửa dài chừng 1m. Tiếng mưa lớn át hết không gian, vậy nên Ngô Quân và Thích Hồng đều không hề hay biết sự tồn tại của người thứ ba.
“Boong!” Trần Học Binh dùng hết sức mình, đập mạnh thanh chốt cửa xuống người tên Ngô Quân đang nằm trên giường.
Thích Hồng trần truồng, nhận thấy sự xuất hiện của chồng liền vội vàng dùng tay che mặt, cô ta bị dọa đến nỗi đờ đẫn, sợ hãi không nói được lời nào.
Sau cơn điên tình, thanh chốt cửa lăn từ trên tay hắn ta rơi xuống đất. Dù đã trả thù thành công kẻ phá hoại gia đình mình, thế nhưng Trần Học Binh không hề cảm thấy có chút khoái cảm nào, ngược lại, hắn ta còn sợ hãi, lo rằng hành động của bản thân sẽ bị người khác phát hiện.
Thế là, hắn quyết định xử lý t.hi thể.
Nhìn người vợ vẫn chưa hoàn hồn ngồi trên giường, Trần Học Binh tạm gác tội đồ của cô ta lại, gọi Thích Hồng đến khiêng Ngô Quân vào nhà vệ sinh.
Thế nhưng, lo sợ rằng chỉ với một nhát đập của kẻ vốn chẳng được khỏe mạnh như mình, Ngô Quân có lẽ chưa c.hết hẳn, nên hắn còn dùng dây thừng thắt cổ tên kia, sau đó tìm lấy một cái búa, không ngừng đập nát đầu Ngô Quân.
Tiếp đó, hắn dùng dao bếp cắt cổ tên tình nhân của vợ, máu chảy lênh láng, tưởng chừng như nhuốm đỏ cả căn phòng.
Nhìn thân thể trần như nhộng của Ngô Quân, Trần Học Bình cảm thấy quá đỗi ghê tởm, nên đã mặc lại quần cho anh ta.
Để chia thân hình chắc nịch của Ngô Quân ra thành nhiều phần, Trần Học Bình phải dùng hết sức bình sinh, chặt đứt từng khúc t.hi thể, chỉ riêng phần cánh tay cũng đã khiến hắn mệt lả đến mức thở không ra hơi.
Cho đến 3 giờ đêm, sợ rằng không kịp xử lý xong xuôi trước khi trời sáng, Thích Hồng vội vàng cầm lấy con dao bếp đang nhỏ máu đỏ tươi, tiếp tục chặt thay chồng. Một tay cô ta giữ lấy cái xác, một tay dứt khoát chặt mạnh xuống, chỉ như vậy mới không chém lệch. Thế nhưng đến phần xương sống ở thắt lưng của gã nhân tình, cô ta lại không đủ sức để chặt, trong lúc cuống cuồng, chẳng may quệt phải lưỡi dao, bị rạch một vết dài trên tay.
Thích Hồng đau điếng, lắc tay như một phản ứng tự nhiên của cơ thể, khiến một vệt máu tươi văng ra, dính vào ống quần Ngô Quân.
Trong cơn mưa, đôi vợ chồng vác theo bao đựng t.hi thể đã được bọc kín đựng xác Ngô Quân bên trong để tìm chỗ giấu, thế nhưng khiêng được một đoạn, họ hết sức, chẳng thể nhấc chân đi tiếp nên đã vứt bao tải xuống ngay con mương nước thải cách nhà không xa. Mương nước thải này vốn đổ ra con sông lớn đằng xa, vậy nên họ thầm cầu nguyện mưa to liên tiếp nhiều ngày sẽ đưa thi thể trôi dạt về phía sông lớn và biến mất.
Còn bộ đồ, cùng với mớ nội tạng đang bầy nhầy khắp nơi trong nhà vệ sinh của nạn nhân, cũng được bọn họ nhét vào cốp xe máy và đẩy xuống sông nhằm che giấu tội trạng.
Thích Hồng thu dọn đồ đạc, lau rửa dấu vết phạm tội, sau đó mở toang cửa sổ, mùi bùn đất sau cơn mưa xộc vào, đánh bay đi phần nào mùi tanh tưởi của máu tươi trong nhà. Những vết máu khô còn sót lại trong nhà vệ sinh cũng được cô ta dùng con dao nhỏ, cẩn thận cạo đi từng vết một.
Trời tờ mờ sáng, mưa cũng đã ngớt hẳn.
Đêm khuya u tối và cơn mưa lớn đã che đi tội ác mà chúng gây ra, chỉ sau một đêm, mọi thứ ngỡ như chưa từng có gì xảy ra.
Người đàn ông bí ẩn, gián tiếp sai khiến Trần Học Binh g.iết người tối hôm ấy, cũng biến mất không để lại chút dấu vết nào.
Trần Học Binh không muốn c.hết, nên cố gắng nhớ lại mọi chi tiết bên bờ đê hôm ấy để kể lại với cảnh sát, với mong muốn được nhận khoan hồng.
Tôn Văn Trạch đã cùng mọi người xem xét và thảo luận nhiều lần, tất cả đều cho rằng 2 bức thư nặc danh kia rất có khả năng chính là do người đàn ông xui khiến Trần Học Bình g.iết người gửi đến.
Có vẻ như, tên đó cũng căm hận Ngô Quân không kém gì kẻ sát nhân này, thậm chí còn từng lên kế hoạch làm thế nào để g.iết nạn nhân, sau đó lợi dụng Trần Học Binh, đứng sau sai khiến, mượn dao g.iết người mà không phải đích thân ra mặt.
Một người đồng nghiệp từng đi uống rượu cùng Trịnh Châu đã hỏi anh ấy: “Nếu là anh, anh có thể tìm thấy được người làm ra bức thư này không?”
Trịnh Châu trả lời: “Không có chữ viết tay, tướng mạo cũng bình thường, không có dấu hiệu nhận biết cụ thể, chẳng khác nào chui từ dưới đất lên. Vậy thì tìm kiểu gì cơ chứ?”
Nửa năm sau, Trần Học Binh lĩnh án tử hình, Thích Hồng bị phán tù chung thân.
5 tệ tiền đạn bắn tử hình, là do mẹ của Trần Học Binh nộp cho phía cảnh sát.
Chỉ một tiếng súng vang lên, tất cả manh mối về người đàn ông lạ mặt kia đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn 2 bức thư nặc danh hiện đang nằm ngay ngắn trong tủ vật chứng mới có thể chứng minh sự tồn tại của người đàn ông thần bí đó mà thôi.
16 năm sau, thư sinh non nớt Tôn Văn Trạch ngày nào, giờ đây đã trở thành chuyên viên điều tra tội phạm của Bộ Công an. Trịnh Châu, quân nhân giải ngũ từng phá nhiều vụ án động trời, cũng đã được điều từ Đồn cảnh sát địa phương về Đội Cảnh sát Hình sự, sau đó nỗ lực và trở thành Cục trưởng.
Năm 2014, Cục Cảnh sát thành phố đã phát động chiến dịch giải quyết sạch sẽ các vụ án g.iết người còn tồn đọng một cách toàn diện. Vụ án ở mương nước thải do vẫn chưa tìm thấy người gửi bức thư, lại được ghi chép rất tỉ mỉ, do đó lại được đem ra thảo luận một lần nữa.
Tháng 9, Tôn Văn Trạch đã đưa một nhóm cảnh sát mới được bổ nhiệm vào Đội Cảnh sát Hình sự đi tham quan phòng kỹ thuật. Mở ra hai lớp cửa sắt bảo mật, ai nấy đều có thể cảm nhận được nhiệt độ trong này thấp hơn bên ngoài rất nhiều. Trong phòng cất giữ vô số dao, súng, gậy, nỏ, cung tên và thậm chí còn có cả dụng cụ nhà nông. Đằng sau mỗi vật chứng đó, lại chứa đựng vô số thảm án khác nhau.
Tôn Văn Trạch nhận thấy một số thanh niên trẻ tuổi nhát gan, không dám lại gần các loại hung khí, liền có chút tức giận. Anh mở hộp đựng đồ, lấy ra một chiếc áo dính máu đã sờn cũ, phê bình: “Cảnh phục các cậu mặc trên người chính là thứ tránh tà ma tốt nhất, còn sợ cái gì cơ chứ?!”
Sau khi chuyến tham quan kết thúc, Tôn Văn Trạch sắp xếp lại đồ đạc, chợt nhớ đến bức thư nặc danh vẫn luôn được cất giữ cẩn thận trong nhà kho với nhiệt độ và độ ẩm không đổi năm đó. Anh liền mở tủ, lấy ra 2 bức thư được làm từ giấy kraft màu vàng nâu.
Giờ đây, giấy đã ngả màu đôi ba phần, hồ dán cũng đã hết dính, có những chữ được cắt ra từ báo giấy cũng đã bay gần hết mực.
Năm đó, 2 bức thư này là manh mối duy nhất để giải quyết vụ án, bởi vậy, vô cùng đáng quý. Dựa vào nó, họ mới có thể lần mò ra được nguồn gốc mọi chuyện, thế nên ai ai cũng sợ làm hỏng, không bóc tách bức thư. Thế nhưng, không một ai biết rằng, câu trả lời, thực ra đã nằm trong chính bức thư này suốt 16 năm qua.
Sau khi quan sát những mẩu báo cắt bị rơi ra, lúc này Tôn Văn Trạch mới nhận thấy điều đặc biệt. Đằng sau một trong số những mảnh giấy đó, có một dấu vân tay không hoàn chỉnh, nhìn khá giống ngón cái in trên lớp keo đã khô.
Khai thác và so sánh dấu vân tay không hoàn chỉnh chính là kỹ năng chính của Tôn Văn Trạch, món nghề này anh đã thực hành suốt nhiều năm nay.
Tôn Văn Trạch dùng một cái nhíp gắp từng mảnh giấy, cẩn thận đặt chúng vào thiết bị lấy vân tay, lật mặt sau của mảnh giấy, để lộ ra dấu vân tay còn sót lại trên lớp keo đã khô.
Sau đó, anh đợi trích xuất dấu vân tay thành công, nhập vào kho số liệu để so sánh.
Tôn Văn Trạch như nín thở ngồi trước màn hình máy tính, im lặng chờ đợi kết quả.
“Triệu Đình, nam, 49 tuổi, năm 2010 bị bắt giam vì tội trộm cắp, bị kết án 6 năm tù, do biểu hiện tốt nên được giảm án, sẽ được ra tù vào 2 tháng sau.”
Đội Cảnh sát Hình sự bắt đầu khởi động thủ tục điều tra hình sự với vụ án đặc biệt nghiêm trọng.
Người đàn ông bí ẩn trong vụ án mương nước thải cũng bởi thế mà sẽ sớm được tiết lộ.
Ngày 3 tháng 10 năm 2014, Đội Cảnh sát Hình sự điều động 2 xe và 7 nhân viên đến nhà tù tỉnh để bắt Triệu Đình, nơi này là khu vực giam giữ những phạm nhân có mức án dưới 10 năm tù.
Bước ra khỏi khu nhà giam, trên đường đi, Triệu Đình luôn mồm đòi các cai ngục tháo còng tay. Thấy thái độ kỳ lạ của cai ngục, hắn ta bực tức: “Người cũng đã thả đi rồi, không phải các anh nên tháo còng ra cho tôi hay sao?”
Thế nhưng, Triệu Đình không ngờ rằng, trước cửa nhà giam đang có một nhóm cảnh sát mặc cảnh phục màu xanh lam đứng đợi hắn. Họ đưa cho hắn ta tờ giấy thông báo tạm giữ hình sự, trên đó có ghi “cố ý g.iết người”.
Triệu Đình sững sờ trong vài giây, sau đó bật cười thành tiếng: “Đến cuối cùng, vẫn bị bắt rồi.”
Trước đó, Tôn Văn Trạch đã chủ động nộp đơn xin cấp trên được tham gia cuộc thẩm vấn. Khi đồng nghiệp đưa nghi phạm về đến đội, tâm trạng anh có chút phức tạp: “Tôi còn tưởng là nhân vật ghê gớm thế nào, không ngờ lại là một ông già, hơi bị thất vọng đấy.”
Vẻ ngoài của Triệu Đình trông rất phổ thông, nom như một người nông dân bình thường, cắt đầu cua như bao phạm nhân trong tù, mái tóc điểm bạc, da tay lốm đốm nhiều vết nhám và khuôn mặt hằn các vết nhăn của năm tháng.
Tôn Văn Trạch nhìn chằm chằm Triệu Đình, chờ ông ta mở lời trước.
“Mấy anh không còn trẻ nữa, tôi cũng thế. Chuyện này, cũng nên có kết quả rồi.”
Nhiều năm qua, Triệu Đình vẫn luôn học luật, đặc biệt là kể từ sau khi vào tù, ông ta đã đọc hết tất cả sách viết về luật hình sự trong phòng đọc của trại giam. Do đó, ông ta hiểu rõ, tuy rằng bản thân không trực tiếp tham gia sát hại Ngô Quân, nhưng chắc chắn cũng phạm phải tội xúi giục g.iết người.
Bởi thế, Triệu Đình không hề né tránh mà kể lại toàn bộ quá trình xảy ra vụ án.
Năm 1988, mỏ than ở địa phương đã trở thành đơn vị khai thác và cung cấp than cho cả nước, với quy mô lên đến 30.000 nhân công và Triệu Đình cũng là một trong số đó.
Hắn ta thường xuyên lui đến tiệm thẩm mỹ viện ở trước mỏ than. Thời điểm ấy, ở quanh khu mỏ chỉ có chỗ này là cạo râu, cắt tóc cho đàn ông. Hơn nữa, vào cuối những năm 80, việc tự do yêu đương cũng rất thịnh hành, do đó, qua một thời gian ngắn, Triệu Đình đã theo đuổi được bà chủ xinh đẹp ở đây.
Ông ta ham mê cá cược, thậm chí còn thích “rít mấy hơi” ở sòng bài. Thế nhưng ngày ấy, vì có rất nhiều người lầm lỡ sa vào con đường hút thuốc phiện, khiến mặt mũi thay đổi rõ rệt, gây ra nhiều hệ lụy, nên ai dính phải thứ này đều sẽ bị mọi người xung quanh ghét bỏ, đơn vị trực tiếp đuổi thẳng tay.
Mùa xuân năm 1989, sáng sớm trời rất lạnh. Sau khi chơi cả đêm ở quán mạt chược, Triệu Đình đem theo sắc mặt u ám quay trở về mỏ than, trốn vào ký túc xá dành cho nhân viên để ngủ.
Thế nhưng vào giấc chưa lâu, đội bảo vệ đã đập cửa xông vào phòng, tóm cổ hắn ta lôi lên đồn cảnh sát. Do lạm dụng thuốc phiện và cá cược, Triệu Đình bị phạt cải tạo lao động trong vòng 2 năm.
Năm 1991, Triệu Đình ra tù, mất hết việc làm, bị người thân trong nhà xa lánh. Không chỉ vậy, hắn còn phát hiện, cô gái mình không dễ gì mới theo đuổi được đã gả cho người đồng nghiệp từng làm cùng ở khu mỏ ngày trước - Ngô Quân.
Trong 2 năm hắn không có ở đây, Ngô Quân đã lập tức thay thế và lấp đầy vị trí sát cánh kề bên cô gái ấy, anh ta đối xử tử tế và vô cùng nồng nhiệt, cuối cùng thành công “rước nàng về dinh”.
Không lâu sau đó, một con bạc khác quen biết với Triệu Đình đã kể lại rằng, việc hắn bị bắt đi năm đó là do có kẻ nặc danh tố cáo qua điện thoại. Sau này họ mới biết, kẻ tố cáo đó, không ai khác chính là Ngô Quân.
Khi xưa, Ngô Quân và Triệu Đình cùng làm việc ở một công xưởng, nhưng không thân quen cho lắm. Mãi đến khi Ngô Quân trông thấy người bạn gái xinh đẹp của Triệu Đình, anh ta mới bắt đầu để ý đến từng cử chỉ hành động của ông ta và chẳng bao lâu đã phát hiện ra hắn ta đang sử dụng thuốc phiện.
Những năm 80, việc sử dụng thuốc phiện, bị đuổi việc công khai, hay bị “cắm sừng” đều là những chuyện hết sức mất mặt. Vậy mà Triệu Đình lại dính phải tất cả những thứ đó.
Điều tra viên hỏi Triệu Đình, vào năm 1991 ông đã biết Ngô Quân là kẻ tố cáo và còn cướp đi người bạn gái của mình, vậy tại sao lại không thực hiện hành vi g.iết người ngay tại thời điểm đó?
“Nếu trả thù ngay sau khi ra tù, vậy thì ắt hẳn cảnh sát sẽ rất dễ dàng tóm được tôi.” Triệu Đình suy nghĩ khá thấu đáo.
Sau khi bị đuổi việc khỏi mỏ than, Triệu Đình từng đến các nhà xưởng ở Quảng Đông và Quảng Tây để làm việc, sau đó mới chuyển về công trường địa phương. Quãng thời gian ấy, ông ta luôn sống ẩn dật một mình.
Vào những năm 90, hắn còn từng sống ở viện tâm thần một thời gian dài với lý do giá giường ở đây khá rẻ.
Về sau, Triệu Đình ở cùng phòng với những người đồng nghiệp chân lấm tay bùn quanh năm và từng vào trại tạm giam 2 lần vì hành vi trộm cắp tài sản ở công trường.
Nhưng ở thời điểm ấy, trái ngược với nhiều điều tồi tệ xảy đến trước đó, Triệu Đình đã có một khoảng thời gian được sống và làm việc vui vẻ, thoải mái.
Mỗi lần uống rượu với bạn cũ, ông đều bị bọn họ lôi mối tình tay ba năm xưa ra trêu đùa. Dần dà, cảm xúc không cam tâm lại dấy lên trong ông, dựa vào đâu mà cuộc sống của Ngô Quân lại tốt đẹp hạnh phúc, còn mình thì phải lưu lạc khắp chốn như thế này cơ chứ?
Hắn ta phải cam chịu 6, 7 năm trời, thế nhưng lòng thù hận chẳng hề phai nhạt, thay vào đó còn dâng trào mạnh mẽ hơn gấp bội.
Và từ ấy, hắn bắt đầu quan tâm đến nhất cử nhất động của Ngô Quân, ngầm chờ thời cơ thích hợp để ra tay hành động. Cho đến một ngày, hắn đột nhiên phát hiện ra chuyện Ngô Quân đang dan díu với người phụ nữ khác ở bên ngoài, mà người tình của anh ta lại chính là vợ của Trần Học Binh. Vậy là thời cơ đã ngỏ.
Mùa hè năm 1998, Triệu Đình đang nằm trên bờ đê hóng gió cho tỉnh rượu, thì bỗng trông thấy một người đàn ông gầy gò đang đi đi lại lại phía đằng xa.
Trùng hợp thay, đúng lúc đó Ngô Quân lại lái mô tô đi ngang qua bờ đê, Triệu Đình dõi mắt, cay đắng nhìn chằm chằm vào hình bóng đó, đợi anh ta đi khuất, hắn mới quay đầu nhìn lại, lúc này chợt phát hiện người đàn ông kia cũng đang nhìn về hướng Ngô Quân như mình.
Bỗng một ý nghĩ nảy ra trong đầu hắn: Không lẽ người này lại chính là chồng của ả nhân tình mà Ngô Quân đang qua lại?
Nghĩ vậy, Triệu Đình liền tới gần, đưa cho người đàn ông gầy gò một điếu thuốc. Sau khi thám thính mấy câu và xác nhận được đây chính là Trần Học Binh - chồng của ả đàn bà lăng loàn kia, Triệu Đình lập tức đem kế hoạch g.iết người vứt xác mà mình ấp ủ bao lâu nay truyền lại cho anh ta.
“Tôi đi đây đó không ít nơi, thế nên chỉ cần liếc qua thôi là đã biết khi đó Trần Học Binh 80% là muốn g.iết người.”
“Vậy tại sao ông lại gửi thư nặc danh?” Tôn Văn Trạch đem câu hỏi đã chất chứa trong lòng bao lâu nay ra hỏi ông ta.
Triệu Đình thừa nhận, hắn ta chính là người gửi bức thư đó.
Ban đầu, Triệu Đình vốn chuẩn bị 2 bức thư với nội dung tống tiền bắt cóc, hắn ta cho rằng, khi người nhà Ngô Quân báo án mất tích, ông ta sẽ gửi thư để hướng cảnh sát đi điều tra về việc bắt cóc, tránh lộ chuyện tày trời. Thế nhưng không ngờ rằng, t.hi thể lại được tìm thấy quá nhanh, thế nên, Triệu Đình đành xé hai bức thư đó đi và chuẩn bị một bức thư nặc danh khác.
Khi xưa, việc Tôn Văn Trạch và Trịnh Châu bắt nhầm Mã Thỉ đã khiến Triệu Đình bị dọa sợ phát khiếp. Hắn ta lo rằng sớm muộn gì cảnh sát cũng sẽ tóm được mình, vì vậy, quyết định dùng thư nặc danh để “dụ” cảnh sát bắt Trần Học Binh.
Triệu Đình chắc chắn rằng Trần Học Binh không hề biết ông ta là ai, do đó, chỉ cần Trần Học Binh bị phán án tử hình, bản thân ông cũng sẽ thoát tội hoàn toàn và chẳng còn liên quan gì đến vụ án này nữa.
Khi nghe tin Trần Học Binh bị tử hình, Triệu Đình từ Quảng Châu về lại quê nhà, bắt đầu ngang nhiên đi khắp nơi tìm việc, sống cuộc sống hắn tự cho rằng rất an toàn.
“Vậy tại sao 2 bức thư nặc danh lại gửi cách nhau tận 1 tháng?” Năm đó, chính chuyện này đã khiến Đội Hình sự vô cùng đau đầu.
“Đã 1 tháng trôi qua mà mấy người vẫn chưa bắt được “hung thủ”, tôi đợi mà cũng phải sốt ruột.”
Cuối cùng Tôn Văn Trạch cũng đã có thể yên tâm rằng, trong đội mình thật sự không có gián điệp tiết lộ bí mật.
Từ năm 1998 đến năm 2014, đã 16 năm trôi qua.
Tôn Văn Trạch bấm số, gọi điện thoại: “Trịnh Châu, vụ án được phá giải rồi, cấp giấy bắt người đi.”
Đầu bên kia của điện thoại, Trịnh Châu chỉ “ừ” một tiếng đáp lại.
▲
Mãi cho đến khi vào đến trại giam, Triệu Đình vẫn luôn cảm thấy mình mới là người bị hại.
Những người như vậy luôn mang trong mình cảm giác “bị người khác hãm hại”, đơn giản mà nói, họ cảm thấy mọi người đều có lỗi với bản thân họ và cho rằng mình xứng đáng được đối xử tốt hơn thế. Thậm chí còn quy chụp tất cả sai lầm của mình đều là do hoàn cảnh và những người xung quanh gây nên.
“Thời báo Washington” từng tổng kết rằng: Thời thế loạn lạc không nhất định sẽ tạo nên những con người ác độc, kẻ ác là do phẩm giá xấu xa bên trong bản thân họ tự định hình lên.
Triệu Đình chỉ nhớ Ngô Quân là người tố mình hút thuốc phiện, nhưng lại quên mất rằng người chọn việc dấn thân vào con đường hút chích đó lại chính là bản thân hắn ta.
Nhưng điều đáng để chúng ta lưu ý hơn cả chính là, “cảm giác bị hại” này ít nhiều trong chúng ta ai ai cũng có.
Ví dụ như khi trẻ em bị ngã và bắt đầu gào khóc, người nhà phần lớn đều sẽ đập tay xuống đất mà “mắng”, đổ lỗi cho mặt đất đã làm đau con mình.
Cho dù chuyện như vậy xảy ra bao nhiêu lần, thì mặt đất sẽ luôn ở đó, người bị đau vẫn chỉ là bản thân các bé mà thôi!
- HẾT -
____________________