[trà xanh] khi em gái nuôi của bạn trai là trà xanh
Tác giả: 🌻dương đào🌸
Trên thế giới có rất nhiều loại trà thơm ngon đáng yêu như trà đào cam sả, trà bí đao hạt chia,... thì đen đủi thế nào Tạo hóa lại cho mình gặp ngay một loại trà hãm nhất - Em gái trà xanh.
Mình và Viên Đào yêu nhau cũng được một thời gian. Mình cũng biết Viên Đào có một cô em gái, mỗi tội mình chưa gặp mặt cô bé ấy bao giờ.
Câu chuyện m.áu ch.ó này bắt đầu khi em gái Viên Đào chia tay người yêu cũ và đến chỗ mình ở nhờ một thời gian để tìm việc. Mình thì cũng okela thôi, vì trước sau cũng là người nhà cả mà. Để tỏ ra là một người chị dâu chu đáo, mình còn lặn lội đến tiệm bánh đặt một chiếc bánh kem thật đẹp để chào mừng cô em chồng tương lai.
Bọn mình hẹn gặp nhau tại một nhà hàng lớn. Vừa đến là mình đã nghe tiếng cười lanh lảnh từ trong phòng phát ra, mình đoán là tiếng của em gái Viên Đào. Mình vừa ló đầu vào cửa thì thấy bạn bè của Viên Đào cũng đã đến, bên cạnh là một cô gái với khuôn mặt ngây thơ, trong sáng điển hình, chắc hẳn chính là cô em chồng trong truyền thuyết.
Bạn bè của Viên Đào nhìn thấy mình thì cười đùa “Ôi chào chị dâu, anh Đào không đi à? Chị đừng bắt anh ấy ở nhà giặt đồ suốt ngày thế.” Mình cũng cười mắng lại “Ông ý đang đỗ xe bên dưới, tí nữa lên.”
Mình đặt chiếc bánh kem xuống bàn, rồi quay lại cô em gái, nở một nụ cười tươi hết cỡ “Chào em, em là Băng Băng nhỉ. Viên Đào cứ nhắc em suốt đấy.”
Bên cạnh Băng Băng còn có một ghế trống, mình vừa định ngồi xuống trò chuyện thì nó đã quay qua cười thảo mai “Thôi chị qua chỗ khác ngồi đi, chỗ này là của anh trai em.”
Nghe xong mình đứng cmn hình, không biết nói gì luôn. Vừa lúc đó thì bạn trai mình bước vào, tự nhiên đặt m.ông ngồi xuống cạnh Băng Băng như thể không thấy cái mặt mình đang lù lù ở đấy. Mãi một lúc sau mới ngước lên “Ơ kìa sao không ngồi đi? Đứng đó làm gì đấy?”
Lúc này thì mình đã nóng m.áu lắm rồi đấy. Nhưng vì giữ thể diện cho bạn trai nên mình cũng im lặng ngồi xuống. Suốt bữa ăn, Viên Đào và Băng Băng cứ tíu tít ôn lại chuyện xưa.
Mình cũng không tiện xen vào nên cắm cúi gắp đồ ăn. Ăn miếng thứ nhất đang thấy ngon. Ăn miếng thứ hai còn chưa kịp nuốt xuống thì Băng Băng quay lại hỏi mình “Chị dâu, nghe nói chị ngày trước mặt dày bám đuôi, tán tỉnh anh trai em đúng không?”
Ôi sao cái con bé này hỏi vô duyên thế nhỉ? Hồi đại học mình với Viên Đào học chung một trường. Hai đứa quen biết nhau vào buổi lễ chào Tân sinh viên, hôm ấy mình nhảy một điệu Jazz “bung lụa” trên sân khấu, còn Viên Đào thì hát bài “Girl”. Sau đó thì chung Hội sinh viên nên thường xuyên gặp nhau hơn, dần dần thì cảm nắng nhau.
Nói sơ qua về Viên Đào, thời đại học anh ấy là một sinh viên xuất sắc, học giỏi, đẹp trai, hát hay nhảy đẹp lại năng động đa tài, nên là hình mẫu “crush quốc dân” của biết bao cô gái ở độ tuổi đôi mươi.
Còn nói ngắn gọn về profile của mình: Nhà mình giàu :)
Nhưng mình học cũng rất ổn, khá ưa nhìn và hoạt bát, lúc 2 đứa yêu nhau ai cũng khen là xứng đôi vừa lứa.
Đúng là mình tỏ tình trước, nhưng dù sao cũng là con gái mà, tự nhiên bị lôi chuyện cũ ra nói, lại còn bảo là mặt dày bám đuôi thì ai mà chả ngại. Nhưng mình cũng vẫn tươi cười đáp lại “Ừ theo đuổi anh trai em cũng không vất vả lắm đâu, chịu khó khen anh ấy 1 tí là vui liền ấy mà.”
Nó cười haha một tiếng, còn không thèm đáp lại lời mình mà quay sang Viên Đào “Đấy em đã bảo rồi. Từ hồi đi học anh đã là soái ca trong trường. Anh có nhớ hồi đấy bao nhiêu cô gái đến tỏ tình, đều là em đuổi đi giúp anh không?”
Mấy người bạn của Viên Đào cũng râm ran lên tiếng “Hai cái đứa này ngày trước dính nhau như sam. Mấy cô gái trong trường tưởng Băng Băng là em gái Viên Đào, còn nhờ đưa thư tình hộ. Nếu bọn họ biết Băng Băng không phải em gái ruột thì chắc bất ngờ lắm đấy!”
Tai mình lùng bùng một hồi, nhưng vẫn nghe rõ mấy chữ “không phải em gái ruột”. Mình tức giận liếc nhìn Viên Đào, thế mà anh ta vẫn xem như không thấy, quay lại nói cười ha hả với Băng Băng.
Đến lúc này mà còn ra vẻ cười nói tưng bừng thì m.áu mình dồn lên não mất. Mình chỉ bảo bận rồi xách túi đi về. Này thì em gái nuôi, nuôi cho lớn để th.ịt hay gì mà không dám nói với người yêu.
Mình về nhà rồi ngồi đợi, dù sao cũng phải nói chuyện cho ra nhẽ. 11h đêm Viên Đào mới về nhà, còn dẫn theo con bé trà xanh đó về luôn. Hai đứa trò chuyện vui vẻ tình tứ lắm, rồi bất chợt thấy mình đang ngồi trên sofa thì giật nảy lên. Nhìn thấy Viên Đào xách theo vali của Băng Băng, làm mình tức đến nỗi chỉ muốn xông ra đ.ấm cho mỗi đứa một n.hát. Mình bực bội bước vào phòng ngủ, đẩy cửa đến “rầm” một cái.
Một lúc sau, mình nghe tiếng Băng Băng thỏ thẻ ngoài phòng khách “Anh ơi, hình như chị ấy giận em rồi, thôi để em ra khách sạn ở cũng được.”
Viên Đào đáp “Chờ anh một chút.”
Rồi anh bước vào phòng ngủ, mình đang giận nên cố ý không thèm nói chuyện. Viên Đào liền đến gần ôm lấy mình “Thôi đừng giận nữa, trước đến giờ anh yêu có mỗi mình em thôi mà.”
Mình đáp lại “Thế sao ngay từ đầu anh không nói thẳng ra là Băng Băng không phải em gái ruột của anh? Anh xem em như không tồn tại à?”
Viên Đào lại ôm lấy tôi dỗ ngon dỗ ngọt “Được rồi mà, là anh sai, đừng ghen nữa. Anh với Băng Băng quen nhau từ nhỏ, con bé giống như em gái ruột của anh. Là anh quên không giải thích với em trước, đừng giận nữa sẽ mau già lắm đấy.”
Mình bị mấy lời ngon ngọt của Viên Đào làm xuôi tai, lại nghĩ đến Băng Băng đang ở phòng khách “Thế anh vẫn định cho nó ở đây à?”
Viên Đào nghiêm túc bảo “Giờ Băng Băng chưa kiếm được việc. Thôi cho nó ở đây vài hôm cho đỡ bỡ ngỡ. Đợi nó tìm việc được rồi anh sẽ bảo nó dọn đi ngay.”
Mình cũng chỉ biết thở dài trong lòng, vì dù sao ngoài chuyện này ra, Viên Đào chẳng giấu mình điều gì. Giờ mà làm ầm lên cũng không hay cho lắm “Thôi thế khi nào nó tìm được việc thì phải dọn đi nhé.”
Viên Đào lại giở trò nũng nịu “Vợ anh là tốt nhất.”
Mình cũng đáp lại “Thôi đừng đùa nữa, em gái anh còn ngồi bên ngoài kia kìa.”
Mình đã cố gắng nhấn thật mạnh từ “em gái”. Đã nói rõ ràng thế này rồi mà còn dám làm điều gì mờ ám sau lưng mình thì đừng có trách.
Và thế là từ hôm đó, nhà mình lại có thêm một cô em gái nuôi của người yêu.
Mình cũng không phải là không nghi ngờ, nhưng quan trọng là mình tin Viên Đào. Anh ấy trước giờ đối với mình rất tốt, với lại cũng là người thông minh giỏi giang, chắc chắn sẽ không đến nỗi ngoại tình ngay trong chính căn nhà của tụi mình.
Nhưng mình đã nhầm, chả ai khẳng định là người thông minh thì không bao giờ cắm s.ừng cả. Chỉ có điều cách mà Viên Đào cắm s.ừng mình nó ng.u ngơ và trơ trẽn đến mức ông tổ ngành bắt cá 2 tay cũng phải lắc đầu ngao ngán.
Không biết Băng Băng đã tìm được việc chưa, mà cả tháng trời mình vẫn thấy nó ở lì nhà mình chưa chịu đi. Có vài lần mình nhắc khéo, thì cô ả lại bày ra cái bộ mặt đáng thương, rưng rưng như chực khóc đến nơi “Chị ơi, chị ghét em lắm sao mà cứ đuổi em đi thế!”
Viên Đào thấy vậy thì bảo với mình “Băng Băng mới chia tay người yêu, em đừng nói thế, làm con bé áp lực.”
Rồi quay qua dỗ nó “Không sao, đừng lo gì cả, em cứ yên tâm ở đây với anh trai em.”
Ơ kìa, mình mới chỉ hỏi chứ đã làm gì nó đâu mà gây áp lực? Lúc này mình chán lắm rồi đấy, nhưng vẫn tự an ủi, thôi thì nó mới chia tay nên hơi nhạy cảm, mình nhịn đi tí là được.
Dù nhà có thêm Băng Băng nhưng cũng chưa ảnh hưởng gì lắm đến mình và Viên Đào. Đến một buổi tối, tụi mình đang ngồi xem TV thì Băng Băng muốn xem phim kinh dị. Nó tỏ vẻ sợ hãi lắm, còn ôm chặt cứng lấy cánh tay Viên Đào.
M.áu nóng dồn lên, mình kéo Viên Đào ngồi sang một bên, còn mình thì ngồi ngay giữa 2 người bọn họ. Được rồi, giờ thì xem mày định giở trò gì. Bất ngờ chưa, cái đứa mà khi nãy còn co rúm lại vì sợ, thì giờ lại ngồi thẳng lưng, bình thản như chưa từng có cái ôm trước đó.
Một lúc sau, Băng Băng cầm cốc lên uống nước. Mình trừng mắt nhìn nó “Cốc đó Viên Đào uống rồi, em uống cốc bên cạnh kia kìa.”
Cô ả lại chớp chớp đôi mắt ngây thơ “Ôi em xin lỗi, em quen rồi. Từ trước đến giờ em với anh Viên Đào đều uống chung cốc nước như thế này cả.”
Đến lúc này thì mình biết, mình n.gu rồi. Sao lại dẫn cái ả trà xanh này về nhà làm gì không biết. Có nhắm mắt thì cũng nhìn ra nó chẳng phải kiểu ngây thơ tốt đẹp gì.
Cái gì mà anh Viên Đào, ai là anh trai nó cơ. Trong lòng mình lúc ấy cực kỳ khó chịu, liền nói thẳng “Băng Băng này, dù sao em cũng trưởng thành rồi. Cứ bám dính lấy anh Viên Đào cũng không tốt lắm đâu, sau này làm sao mà có bạn trai được.”
Nói xong mình nhìn qua Viên Đào “Em xin lỗi, em không nên nhắc tới chuyện buồn của Băng Băng, nhưng kiểu gì thì nó cũng phải tìm người yêu mới đúng không.”
Quả nhiên, mình để ý thấy cô ả sững người mất một lúc.
Viên Đào nhìn mình rồi cười “Ừ em nói đúng.”, sau đó quay qua Băng Băng “Chị dâu cũng chỉ là muốn tốt cho em thôi.”
Có thế chứ, mình hài lòng nhìn người yêu. Anh ấy chắc chỉ là EQ hơi thấp nên không nhận ra tâm cơ của ả trà xanh kia thôi, chứ không phải là có ý xấu. Thôi thì để sau dạy bảo lại là được.
Nhìn ánh mắt tức giận của Băng Băng làm mình hả hê lắm. Mình kéo tay Viên Đào đứng dậy “Anh chị đi ngủ trước đây, sáng mai còn phải đi làm.”
Cô ả vẫn ngồi một mình trong phòng khách. Ván này, mình thắng rồi.
Viên Đào vốn là trưởng bộ phận tại một công ty lớn. Một hôm các nhân viên muốn tổ chức liên hoan, Viên Đào liền mời mọi người tới nhà mình ăn cơm. Một bé thực tập sinh thấy Băng Băng bận bịu trong bếp thì tưởng là bạn gái Viên Đào, liền chào rõ to “Em chào chị dâu, chị trẻ trung và xinh đẹp quá.”
Mình hơi giật mình, nhưng điều quan trọng hơn là Băng Băng không thèm giải thích, như ngầm đồng ý với cái danh xưng “bạn gái Viên Đào”. Mình cố ý véo cánh tay Viên Đào, đến lúc này anh mới lên tiếng, giới thiệu rằng mình mới là bạn gái anh ấy.
Bé thực tập sinh hơi xấu hổ, cụng ly với mình tỏ ý xin lỗi. Mình cũng không để bụng, nhưng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Không lẽ Băng Băng thích Viên Đào chứ không còn là tình anh em đơn thuần như nó từng nói? Nếu như vậy, mình không thể để cô ả này cắm rễ ở nhà mình thêm nữa.Bẵng đi mấy hôm, mình phải đi công tác 2 ngày, nhưng công việc hoàn thành sớm hơn dự kiến nên bí mật mua vé trở về. Mình đã muốn tạo cho Viên Đào một bất ngờ, sau đó chúng mình sẽ đi ăn tối, xem phim để hâm nóng tình cảm.
Nhưng bất ngờ chưa thấy đâu mà nỗi buồn đã nổ thêm mấy nháy. Mình vừa mở cửa nhà đã thấy vỏ chai bia vương vãi trên sàn, mí mắt phải hơi giật giật như có điềm chẳng lành. Mình không kịp thay giày mà lao thẳng vào phòng ngủ. Bất ngờ chưa, đ.ập vào mắt mình là cảnh Viên Đào và Băng Băng thân không mảnh vải, ôm nhau ngủ ngon lành ngay trên chính chiếc giường của mình.
Mắt mình tối sầm lại, đầu như có lửa đốt. Lúc này mình không suy nghĩ được điều gì, tay chân run lên bần bật. Ba năm yêu nhau, mình đối với Viên Đào hết lòng hết dạ. Và đáp lại tình cảm của mình, anh không ngại tặng mình một quả s.ừng siêu to khổng lồ như thế này đây.
Mình cầm điện thoại chụp lại cảnh này. Sau đó bước vào bếp, mang một chậu đầy nước lạnh và thức ăn thừa đổ hết lên đầu đôi nam nữ đang nằm trên giường kia.
Bị đánh thức bất chợt, Viên Đào giật mình tỉnh dậy, vừa định mở miệng chửi thề thì đã nhìn thấy mình đứng ngay trước mặt. Mặt anh ta xám lại, sửng sốt một lúc mới cất lời “Mai Mai, không phải ngày mai em mới về sao?”
Cả người mình giận đến run lên “Không trở về thì 2 người định lừa tôi đến lúc nào? Định giở trò mèo mả gà đồng trong nhà tôi đến bao giờ?”
Viên Đào vội lại nắm lấy tay mình “Mai Mai, nghe anh giải thích đã.”
Mình hét lên “Anh định giải thích cái gì? Giải thích là 2 người đã làm những trò vô liêm sỉ gì trên giường của tôi sao? Viên Đào tôi chưa bao giờ nghĩ anh lại khố.n nạ.n như thế. Anh bảo Băng Băng là em gái anh, có anh trai nào lại đưa em gái lên giường thế này không?”
Viên Đào nhìn mình chằm chằm “Mai Mai, đừng nói linh tinh.”
Băng Băng cũng bắt đầu nước mắt lưng tròng, khuôn mặt tỏ ra vẻ ngây thơ vô tội “Chị ơi, chị tin em đi, em và anh ấy không có gì cả.”
Mình ngứa mắt với cô ta đã lâu, giờ nghe nó nói chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Mình xông lại thẳng tay t.át cho nó một phát. Viên Đào vội chạy ra ngăn mình lại “Mai Mai, em bình tĩnh đã.”
Mình nắm lấy cổ áo hắn “Bình tĩnh cái qu.ái gì, các người mau biến khỏi đây cho tôi.”
Viên Đào vừa định tiến tới ôm mình, mình không nghĩ ngợi gì, cho hắn một cái t.át thật mạnh. Cả bàn tay mình in dấu đỏ trên má hắn. Hắn sững sờ, còn mình bước ra đóng sập cửa phòng ngủ lại rồi dọn hết đồ đạc của Băng Băng ném ra ngoài.
Đôi cẩu nam nữ đã mặc quần áo vào, lại tiếp tục giải thích “Hôm qua anh uống nhiều quá nên không kìm chế được, Mai Mai em nghe anh nói.”
Mình không quay đầu lại lấy một lần, bước vào phòng ngủ, lôi hết quần áo của Viên Đào ném ra phía cửa.
Ả trà xanh kia thấy mình tuyệt tình như thế, cũng không còn diễn bộ mặt đáng thương như khi nãy nữa. Ả ngay lập tức lên giọng quát mình “Này cô kia, sao cô dám ném đồ của tôi và anh Viên Đào. Cô mới là người phải đi đấy, mau b.iến khỏi nhà anh tôi.”
Mình quay lại cười khẩy “Tiếc quá em gái ạ, nhà này đứng tên chị. Lần sau có muốn cướp bồ thì kiếm thằng nào giàu có, sẵn nhà sẵn xe cho đỡ quê nha em gái. Còn bây giờ thì 2 người mau dọn đồ đi cho khuất mắt tôi. Còn nói nữa là tôi gọi cảnh sát đến gô cổ cả 2 đi đấy.”
Băng Băng trừng mắt nhìn mình, rồi lặng lẽ thu dọn đồ đạc rời đi.
Người vừa đi khỏi, mình đã khuỵu xuống sàn khóc không ra tiếng. Mối tình 3 năm của mình, h.óa ra lại kết thúc đau đớn như thế này sao?
Không, câu chuyện này vẫn chưa kết thúc. Vì sự ng.u ngốc và mù quáng của mình, mà mình đã trải qua cảm giác còn đau khổ hơn nhiều nữa.
Mình đã mất 2 ngày để thuê người về dọn bãi chiến trường mà Viên Đào và Băng Băng để lại. Mình không dám nghĩ về những ký ức kinh khủng đó thêm một lần nào nữa, vì mình sợ sẽ lại yếu lòng khi nhớ về Viên Đào.
Viên Đào gọi điện và nhắn tin cho mình hàng nghìn lần, nhưng mình không bắt máy. Anh ta bắt đầu đứng đợi ở cửa công ty mình, mấy lần mình phải gọi bảo vệ đến đuổi đi. Vài ngày trôi qua, anh ta trông già đi rất nhiều, râu vẫn chưa cạo, vẫn mặc nguyên một bộ quần áo từ lúc rời khỏi nhà mình. Mình cố gắng phớt lờ và tự nhủ “Mai Mai, mày không được yếu lòng.”
Nhưng Viên Đào đột nhiên nắm lấy cánh tay mình, giọng khàn đặc “Mai Mai, chúng ta quay lại được không. Anh thề hôm ấy anh không làm gì cả.”
Rồi anh ta bật 1 đoạn ghi âm “Chị Mai Mai à, hôm đó chúng em không xảy ra gì hết. Anh Viên Đào uống nhiều rượu quá rồi nôn mửa. Em chỉ giúp anh ấy thay quần áo thôi.”
Mình tắt đoạn ghi âm, lặng lẽ rơi nước mắt. Bởi vì mình cũng đã mong rằng tất cả đều là hiểu lầm.
Viên Đào thấy mình đã yếu lòng, liền ôm chặt thề độc sẽ tránh xa Băng Băng, từ nay về sau sẽ không gặp lại cô ta nữa.
Điều mình sợ hãi nhất cuối cùng cũng đã xảy ra. Mình đã yêu Viên Đào nhiều đến mức mù quáng tin hắn ta thêm một lần nữa. Giờ nghĩ lại mới thấy, hóa ra tình yêu có thể biến mình trở thành một con người n.gu đến mức phi thường, n.gu một cách thần kỳ như vậy đấy.
Sau lần đó, quả nhiên Băng Băng không xuất hiện trong cuộc sống của chúng mình nữa. Mình và Viên Đào lại cùng nhau đi ăn, đi du lịch, làm việc nhà, vui vẻ và tốt đẹp giống như trước kia.
Cho đến một ngày, Viên Đào ra ngoài và quên điện thoại ở nhà. Mình tò mò muốn xem một chút, lướt một hồi trong Wechat không có tin nhắn của Băng Băng, mình thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bỗng nhiên mình nhớ tới một video, nội dung là phát hiện bạn trai ngoại tình qua phần ghi chú điện thoại. Mình run run mở ghi chú tìm từng mục một, quả nhiên có một mục là tin nhắn với Băng Băng.
“Anh à, cô ta sẽ không biết chúng ta nhắn tin qua đây đúng không?”
“Ừ.”
“Thế tốt rồi, anh biết em yêu anh nhất mà. Em sẽ âm thầm chờ anh, anh hãy nghĩ cách kết hôn với cô ta, sau đó chiếm đoạt nhà cửa, tài sản của cô ta đi.
“Băng Băng, anh nghĩ chuyện này khó lắm.”
“Sao vậy anh, chỉ cần làm cho cô ta có thai là được, sau khi lấy được nhà rồi thì chúng ta sẽ ở bên nhau.”
“Mà này, hôm trước em bảo anh đi gặp cô ta thì đừng có cạo râu hay thay quần áo, anh có làm không đấy?”
“Có.”
“Đấy em đã bảo mà, em cũng là con gái, em thừa biết cô ta nghĩ gì.”
“Nhưng mà anh này, ngày hôm ấy em đã hỏi anh mấy lần, có phải vì cô ta không làm anh thỏa mãn nên anh mới ngủ với em không?”
“Băng Băng, đừng nhắc tới chuyện hôm đó nữa, anh đâu có muốn như thế...”
“Sao vậy, hôm ấy em chủ động nhưng anh cũng đâu có cự tuyệt. Đừng quên em đang mang thai con của anh, nếu như anh dám…”
Viên Đào trả lời “Anh biết rồi.”
…
Tay mình run rẩy, lướt từng dòng từng dòng mà cảm thấy buồn nôn kinh khủng. Nước mắt cứ chực rơi ra, hóa ra Viên Đào không vô tội như mình nghĩ. Mình lại còn ng.u ngốc tin tưởng anh ta, suýt thì rơi vào cái bẫy mà họ đã sắp đặt.
Hơn nữa, Băng Băng đang mang thai con của Viên Đào sao? Đúng là sinh viên ưu tú có khác, đã mất công cắm s.ừng thì phải là quả s.ừng dài hơn cả Vạn Lý Trường Thành.
Đã đến nước này, mình quyết sẽ không bỏ qua cho đôi tra nam tiện nữ bọn họ. Đầu tiên là phải làm cho hai người họ mất lòng tin vào nhau, cãi nhau rồi hiểu lầm càng sâu càng tốt.
Mình đến bệnh viện để thử thai, thật may là không có em bé, nếu không thì mình không biết phải làm thế nào nữa. Sau đó mình lái xe về nhà, bình thản như không có chuyện gì xảy ra, Viên Đào cũng tiếp tục tỏ vẻ là một người bạn trai chung tình, yêu thương mình và cực kỳ chu đáo.
Mình thuê người bí mật theo dõi Băng Băng, phát hiện ra sự thật là cô ta không chỉ quen một mình Viên Đào, mà còn qua lại với nhiều “anh trai mưa” khác. Mình cố tình dùng điện thoại của Viên Đào để nhắn tin hẹn Băng Băng đến nhà, rồi ra ngoài trước khi cô ta kịp đến.
Trong nhà đã lén lắp camera, mình nhìn qua màn hình, vào khoảnh khắc Viên Đào nhìn thấy Băng Băng, mặt anh ta đã biến sắc. Anh ta hỏi sao Băng Băng lại đến, cô ả nũng nịu “Anh gọi em qua mà.”
Ả bất chợt thấy Viên Đào đang chuẩn bị bữa tối thịnh soạn, cơn ghen ghét nổi lên “Bảo sao bấy lâu nay không liên lạc với em, hóa ra là đắm chìm trong tình yêu rồi à?”
Sắc mặt Viên Đào trầm xuống “Mau đi đi trước khi Mai Mai quay lại.”
Mình lập tức gửi tin nhắn Wechat cho Viên Đào “Anh chờ em một chút nhé, em sắp về đến nhà rồi.”
Quả nhiên Viên Đào vội vàng đẩy Băng Băng ra khỏi cửa. Mình để ý thấy mặt cô ả đã xám lại đầy vẻ bực tức.
Mình nghĩ cũng đến lúc kết thúc mọi chuyện rồi, nên nhắn tin hẹn gặp Băng Băng.
Cô ả không còn vẻ mặt đáng thương, yếu ớt như trước, thay vào đó là sự xấc láo và chế nhạo. Mình mỉm cười nhìn chằm chằm cô ả “Đừng ra vẻ nữa, cô nghĩ cô có thể lợi dụng tôi được sao? Cô tưởng tôi không biết cô và Viên Đào đang dự tính gì à? À mà, hình như cô đang mang thai nhỉ.”
Cô ả giật mình sửng sốt, có lẽ vì không hiểu tại sao mình lại biết được những bí mật này “Tôi không hiểu, cô đang nói cái gì vậy?”
Mình tiếp tục chế nhạo “Cô không biết sao, Viên Đào từng bị tai nạn ô tô nên không thể có con được nữa? Chắc là không nhỉ, anh ta đang muốn xem cô diễn trò thế nào đấy. Viên Đào đã thú nhận tất cả mọi chuyện với tôi rồi, kể cả chuyện cô dùng đứa bé để uy hiếp anh ta. Có muốn tôi nói rõ hơn không?”
Băng Băng ôm đầu “Viên Đào phản bội tôi sao, không thể như thế được, tôi đang mang thai con của anh ấy mà...”
Mình nhìn chằm chằm khuôn mặt tái mét của Băng Băng “Cái gì mà không thể, đứa bé trong bụng cô là con ai, chẳng nhẽ cô cũng không biết sao?”
Mình đưa cho cô ta bệnh án của Viên Đào, cùng với thiệp cưới “Viên Đào đã thú nhận và hứa sẽ cắt đứt hoàn toàn với cô, cho nên chúng tôi cũng chuẩn bị kết hôn rồi. Nhưng Viên Đào bảo không muốn nhìn thấy mặt cô thêm một lần nào nữa. Nên tốt nhất là cô tránh xa gia đình tôi ra nhé. ”
Nói xong mình ra về, bỏ mặc Băng Băng đang ngồi thất thần trong quán.
Cả thiệp mời và hồ sơ bệnh án của Viên Đào đều là mình tự tạo ra để lừa Băng Băng. Chỉ cần cô ta nghĩ rằng Viên Đào đã phản bội, sau đó trở mặt với Viên Đào là kế hoạch này cũng thành công được một nửa rồi.
Sau đó mình gửi một thư nặc danh đến đơn vị nhà nước mà Viên Đào đang làm việc. Sau khi tốt nghiệp, anh ta được nhận vào làm công chức ở đây. Viên Đào là kẻ coi trọng mặt mũi và thể diện hơn bất kỳ thứ gì trên đời, vậy thì mình sẽ để anh ta sống trong ê chề và nhục nhã.
Thư nặc danh có đính kèm những hình ảnh Viên Đào đưa Băng Băng đi khám thai, cả giấy khám thai của Băng Băng, hình ảnh giường chiếu của 2 người họ mà mình lấy được. Viên Đào giữ chức vụ khá cao, nên chẳng mấy chốc cả đơn vị đã biết anh ta tuy đã đính hôn với bạn gái nhưng vẫn làm cô gái khác có thai, nhiều người chỉ trích và chửi rủa sau lưng anh ta không ngớt. Vì ảnh hưởng của chuyện này quá tồi tệ, nên cấp trên của Viên Đào đã rất bực, mình nghe nói anh ta cũng đã bị phê bình, giảm lương để cảnh cáo, thậm chí có thể chịu những hình phạt nặng nề hơn.
Hôm đó Viên Đào mệt mỏi trở về nhà, nhưng ổ khóa đã bị thay. Căn nhà ấy mình đã nhờ bạn bán hộ, còn mình thì nghỉ việc và chuyển sang thành phố khác sống. Từ trước đến giờ, nhà cửa, xe cộ,.. của Viên Đào đều là tiền của mình, bây giờ bị mình đuổi đi thế này, không biết giờ anh ta đang thất thiểu ở đâu nữa.
Sau đó mình còn gửi ảnh Băng Băng qua lại với nhiều người đàn ông khác cho Viên Đào. Quả nhiên, Viên Đào chạy đến chất vấn Băng Băng, nói rằng tại Băng Băng mà giờ anh ta sự nghiệp tan tành, bị bạn gái bỏ rơi, nhà xe tài sản đều không còn một cái gì cả, thế mà còn dám qua lại với nhiều người rồi phản bội anh ta. Cô ả cũng không vừa, lớn tiếng chửi rủa Viên Đào là kẻ vô dụng, hám tiền tài. Họ cãi nhau một lúc rồi xảy ra ẩu đả, Băng Băng ngã từ trên bậc thang xuống, hình như đứa con cũng chẳng giữ nổi nữa rồi.
Tất cả những chuyện này, đều là do đàn em báo lại cho mình biết.
Nghe đến đây mình chỉ thở dài, dù sao đứa trẻ kia cũng vô tội. Nhưng 2 con người kia phải trả nghiệp, có lẽ đây cũng chính là quả báo, cái giá phải trả cho những thứ dơ bẩn mà họ đã gây ra.
Tôi là Viên Đào, bạn gái của tôi là Mai Mai. Cô ấy là một người giỏi giang, gia cảnh cũng giàu có, dù làm người yêu hay làm vợ thì cũng là một lựa chọn không thể nào tốt hơn.
Còn Băng Băng mới là người tôi thích từ khi còn đi học. Đã nhiều lần tôi tỏ tình với cô ấy, nhưng cô ấy chỉ bảo “Em chỉ xem anh như anh trai.” Nhưng tôi vẫn chấp nhận, thà làm anh trai mà được ở bên chăm sóc cô ấy, còn hơn là không được gặp mặt dù chỉ một lần.
Khi Băng Băng đến, tôi và Mai Mai đã cãi vã mấy lần. Tôi cảm thấy cô ấy quá vô lý, tự nhiên lại kiếm chuyện để gây sự như thế. Mai Mai đi công tác, tôi quá chán nản nên tìm bia rượu giải sầu, Băng Băng cũng ngồi xuống uống cùng và an ủi tôi. Tình cảm kìm nén trong lòng bỗng nhiên trỗi dậy, tôi không kiềm chế được. Tôi và Băng Băng lao vào nhau, vồ vập quấn lấy nhau, rồi mọi chuyện đi quá giới hạn mà tôi không thể nào kiểm soát nổi.
Điều tôi không ngờ đến là Mai Mai lại trở về sớm hơn dự kiến, và bắt quả tang tôi và Băng Băng ngoại tình.
Vốn dĩ tôi đã định chấm dứt với Băng Băng, nhưng cô ấy lại đến tìm tôi và nói cô ấy đã có thai rồi. Tôi không muốn con tôi sinh ra không có bố, nên đành chấp nhận những lời đề nghị của cô ta.
Không ngờ có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi gần như mất hết mọi thứ, mất cả đứa con của mình. Băng Băng sau khi xuất viện, liền bỏ đi cùng một người đàn ông khác, họ quay lại chửi rủa và khinh bỉ tôi như một tên rác rưởi.
Tôi trở về khách sạn, ngày ngày chìm đắm trong những cơn say. Từ trong giấc mơ tôi lại thấy hình dáng của Mai Mai, cô ấy đang dọn dẹp nhà cửa, giống hệt như cuộc sống của chúng tôi trước đây “Anh à, kết hôn xong chúng ta sẽ sống ở đây nhé.”
Tôi không rõ mình có khóc không, nhưng tôi nhớ đến câu nói của Mai Mai trước khi cô ấy rời đi “Sau này anh chắc chắn sẽ phải hối hận.”
Phải, Mai Mai, anh hối hận lắm rồi. Liệu em có còn nhớ đến anh không?
( lời của Su: còn cái nịt nhá anh trai :))
-END-