Thêm một mùa xuân nữa lại qua, vào ngày sinh nhật 25 tuổi, cô ấy đã xin nghỉ phép một mình lên máy bay đi đến Thượng Hải, cô cứ dọc theo đường Hoài Hải mà đi. Từ trước tới giờ, cô rất ít nghe anh nói về Thượng Hải, cho nên cô chỉ có thể tự mình tưởng tượng, quê hương của anh có hình dạng như nào.
Kết quả ngày cô đi, điện thoại với túi tiền bị trộm mất, cô cùng đường, chỉ có thể cố gắng mượn điện thoại của người đi đường, cô do dự một hồi lâu, mới quyết định nhấn số điện thoại của anh.
Đó là mười con số duy nhất mà cô có thể thuộc lòng và nghĩ đến đầu tiên.
Anh ấy thở hồng hộc chạy đến, hai tay chống lên đầu gối, nói xin lỗi cô, nói rằng lúc anh ấy chuẩn bị đến chỗ cô thì có bệnh nhân cần làm phẫu thuật.
Cô im lặng nhìn anh ấy, anh ấy gầy đi, tóc cũng dài ra, nhưng vẫn còn thích mặc chiếc áo len màu đen, nhưng không còn đội mũ bóng chày nữa.
Chàng trai anh tuấn từng chạy đua trên sân dưới ánh nắng gay gắt, giờ đây đã trở thành một người đàn ông điềm tĩnh và có thể đứng vững trên đôi chân của mình.
Một bông hoa anh đào rơi trên vai anh, cô duỗi tay ra phủi nó xuống. Cô đã từng nghe qua một điều, hoa anh đào ở Thượng Hải nhiều như hoa sen ở nơi cô sống.
“Không sao đâu”, cô vừa cười vừa trả lời, dáng vẻ như một đứa trẻ, “Có thể nhìn thấy cậu là tôi vui rồi.”
Vì cô sợ anh ấy sẽ lại trốn tránh cô, thế là cô đành nói gạt anh ấy rằng cô đã có bạn trai, ổn định cuộc sống, mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió.
Đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong năm khi cô ở Thượng Hải, cô và anh ấy cùng nhau bước đi, trên con đường trăm hoa đua nhau nở rộ, cô thích hoa, thế là cô nói tên từng đóa từng đóa cho anh nghe.
Anh ấy kể cho cô nghe về người bệnh nhân vừa được anh cứu, nói rằng nên trân trọng từng khoảnh khắc trong cuộc sống.
Anh ấy mời cô ăn cơm, nhà hàng hai người ăn rất yên tĩnh, có thể nhìn thấy bến Thượng Hải, anh tiếc nuối mà nói: “Thật đáng tiếc, tôi đã bỏ lỡ lần được ăn bánh nếp mùa này.”
Cô cười, quay qua nhìn ánh đèn màu hoàng hôn trên bến Thượng Hải.
Qua năm sau, cô lại đến Thượng Hải, lần này cô lại nói dối anh với lý do cô đến đây công tác. Công việc của anh ấy quá bận, cô liền ngồi đợi anh ngay cổng bệnh viện. Lần này cô cố ý đi trước ngày thanh minh, để mua được bánh nếp, đợi anh ấy cùng ăn.
Cô ngồi đợi, đợi đến khi hoàng hôn buông xuống, đợi đến khi những ngôi sao trên bầu trời thưa thớt sáng dần lên, rồi anh ấy chạy đến trước mặt cô, liên tục nói xin lỗi cô.
Cô lắc đầu, nói: “Tôi cũng vừa mới đến đây thôi, chiều nay tôi đã cùng bạn tôi đi dạo phố.”
Trong một năm, cô ấy chỉ có thể nói chuyện với anh ấy được hai lần.
Một lần là vào mùa xuân, cô từ quê nhà bay đến Thượng Hải, cùng anh ăn một bữa cơm, dùng món khai vị, dùng món chính, rồi dùng điểm tâm ngọt sau bữa ăn, tính đi tính lại, thời gian chỉ hơn một tiếng. Anh ấy đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi, đứng trước cửa khách sạn, anh ấy chào tạm biệt cô.
Lần nào cũng là anh ấy mời cô ăn cơm, cô thấy áy náy, nên cô đã mang trà từ quê nhà đến cho anh, rượu Trúc Diệp Thanh, trà hoa, còn có lạp xưởng ma ba mẹ cô làm, tương ớt huyện Bì, từng thứ từng thứ đều mang đến chỉ bởi vì muốn cho anh có những bữa ăn đầy đủ.
Lúc máy bay vừa hạ cánh, cô liền gửi tin nhắn báo bình anh cho anh ấy, anh ấy liền trả lời tin nhắn: “Mọi việc như ý”, đây chính là tất cả rồi.
Vào một lần trong đêm giao thừa, cô giả vờ gửi tin nhắn chuyển phát cho mọi người, cô nhắn cho anh một câu: “Năm mới vui vẻ”. Anh ấy trả lời lại: “Năm mới vui vẻ”.
Cô ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để đổi lại hai câu xin chào và tạm biệt của anh ấy, khi quay về, chỉ cần quay đầu liếc nhìn anh một cái, cũng đủ để cô tiếp tục nhớ mong anh đằng đẵng thêm một năm.
Dần dần, số lần mà cô đến Thượng Hải ngày càng nhiều, cô ấy chứng kiến anh mua nhà, mua xe, có cuộc sống ổn định tại Thượng Hải. Cô cũng đã biết một chút về gia thế của anh, anh ấy là người con trai có xuất thân tốt nhất mà cô ấy từng gặp qua, cũng là người cố gắng nỗ lực nhất. Nghe nói sau khi anh ấy lên đại học, chưa bao giờ anh ấy quay về nhà xin tiền gia đình dù chỉ là nửa xu.
Thật ra từ lâu cô đã đoán ra được, sự giáo dục mà anh ấy tiếp thu, nếu là một gia đình bình thường vốn không thể dạy được như vậy.
Cô đứng bên bờ sông Tô Châu, trên con đường gần đó có một quán tên Ruby bán bánh ngọt, anh ấy đã mua cho cô ăn, nói rằng đây là món điểm tâm mà anh ấy đã ăn từ nhỏ đến lớn. Từ đó về sau, mỗi lần đi đến Thượng Hải, cô ấy đều sẽ mua một hộp bánh bơ dừa.
Cô ấy nói: “Thượng Hải thật đẹp.”
Anh gật đầu: “Quê cô – đất Thục cũng rất đẹp.”
Nhưng anh ấy vốn không biết rằng, cô cảm thấy nơi này đẹp, chỉ bởi vì nơi này có anh.