"Chú sẽ uống loại thức uống tôi pha chứ?"
"Đương nhiên, đợi đến khi em có thể xuất viện, ly cocktail đầu tiên trên tay em tôi chắc chắn sẽ uống nó."
Cậu là mối tình mười ngày ngắn ngủi của chú.
Cả hai gặp nhau vào một buổi chiều mùa thu yên ả trong khuôn viên của một bệnh viện lớn tưởng chừng như tách biệt khỏi lòng thành phố náo nhiệt ồn ào.
Cậu là chàng trai chỉ đang trong độ tuổi hơn hai mươi tràn đầy nhiệt huyết, hy vọng và khát khao, thế nhưng cậu lại nhìn chú bằng đôi mắt đứng đắn sỏi đời của một người đã từng trải qua hết thảy những chuyện tình lâm ly bi đát.
Trong cái nhìn của cậu có buồn bã, có tuyệt vọng bi thương cũng có một tia sáng ước nguyện hướng về sự sống, cho dù là sự sống nhỏ nhoi trên bờ vực sâu không thấy đáy.
Cậu nói với chú, cậu mắc phải căn bệnh ung thư quái ác. Lúc được người ta phát hiện ra, bệnh tình của cậu đã vô phương cứu chữa rồi.
Cậu không giống như chú, chú may mắn hơn một chút khi còn đủ thời gian để đợi cho đến khi mái tóc này bạc đi sau đó mới giã từ cõi đời.
Chú vẫn còn có đủ khả năng để kéo dài sự sống của mình thêm vô số lần nữa.
Vậy mà đứng trước cậu, chú có giàu bao nhiêu, nhiều tiền đến mấy cũng không mua nổi một chút dũng khí để cười nhạo cậu, chàng trai đáng thương nhưng lại mạnh mẽ kiên cường hơn chú gấp trăm vạn lần...
[......]
" Chú bao nhiêu tuổi rồi?"
" 35 tuổi, còn em?"
" Tôi bao nhiêu tuổi có quan trọng gì nữa đâu... cơ mà chú vẫn còn đẹp trai lắm ấy."
Dưới ánh đèn sáng trưng và luồng gió điều hoà thoang thoảng mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo của gian phòng bệnh viện, cậu vô tư kể cho chú nghe những gì mà cậu từng thấy, những mẩu truyện ngắn được trích từ chính quyển tiểu thuyết của cuộc đời mình.
Cậu nói bằng chất giọng của một bartender chuyên nghiệp, tự hào giải thích cho chú hiểu, mỗi loại thức uống đều mang một ý nghĩa khác nhau. Mỗi một vị khách ghé quán bar của cậu đều có tâm sự riêng trong lòng... Cậu chính là người dùng những ly cocktail đó để mua lại nỗi buồn của họ.
Giây phút ấy, bỗng dưng chú cảm thấy nếu như gặp cậu sớm hơn một chút, nếu như địa điểm chú gặp cậu không phải là ở bệnh viên này, chú sẽ có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh bầu bạn với cậu hay không?
Nhưng có lẽ không...
" Chú à, nếu thiên đường có trạm dừng để chờ đợi... Tôi chắc chắn sẽ đợi đến khi chuyến xe của chú lướt qua, chúng ta lại gặp nhau thêm lần nữa..."
" Còn tôi không muốn gặp em thêm lần nữa. Tại sao không phải là gặp nhau trọn kiếp này?"
" Chú biết không, một chuyến xe nếu đi được mãi sẽ không có trạm dừng trên đời này. Một mối tình nếu tiếp tục được mãi, người ta sẽ không hẹn lại kiếp sau... Nhưng áng tiếc không có gì là mãi mãi, đáng tiếc chúng ta chỉ ở bên nhau được ít ngày..."
Cậu cho chú hiểu thế nào là cảm xúc ấm áp của tình yêu mà bất cứ người nào trên đời cũng không thể làm được.
Và rồi cũng vào một buổi chiều tà tĩnh lặng giống như ngày đầu hai người gặp nhau, cậu đã không từ mà biệt, vĩnh viễn rời bỏ chú mà đi, nhanh chóng kết thúc mối tình ngắn ngủi chỉ vẻn vẹn mười ngày tươi đẹp...
Cậu giã từ cõi trần, mang theo trái tim chú...
Nếu chú tiếp tục tồn tại thì nắm giữ được gì của cậu đây?
Hoá ra cuộc tình giữa một kẻ chênh vênh vô định giữa dòng đời với một người đổi rượu lấy nỗi buồn mua vui cho thế gian cũng chỉ đơn thuần như vậy. Cũng chỉ có thể âm thầm tương ngộ, âm thầm kề bên rồi âm thầm chia ly trong màn nước mắt.
Hôm ấy chú ôm cậu rất lâu, nói lời yêu và bầu bạn với cậu rất lâu... Tiễn cậu một đoạn đường xuống Hoàng Tuyền không còn mang theo bên mình nỗi đau bị bệnh tật dày vò cũng rất lâu.
Không có ly cocktail trong lời cậu hứa, cũng chẳng còn gian phòng bệnh viện tràn ngập tiếng nói cười của người chú từng yêu...
Chẳng lâu sau, chú cũng đi tìm cậu, có lẽ không có cậu, chú cũng chẳng có động lực để tồn tại nữa.
" Nếu không hạnh phúc ở thế giới này, chúng ta sẽ cùng nhau hạnh phúc ở thế giới khác..."
#end