" Chồng, em có thai rồi. "
Cô vui mừng đưa bảng xét nghiệm lên nâng niu mỉm cười hạnh phúc. Khuôn mặt tràn ngập sự yêu thương.
Nhưng nụ cười không giữ được bao lâu liền tắt đi bởi câu nói của hắn.
Người chung chăn gối bao lâu nay. Người cung cô đứng trên lễ đường. Người từng dùng những lời đường mật, yêu thương dỗ dành cô.
" Phá đi! "
Thật lạnh.
Lạnh như băng.
Hắn không lấy một chút do dự hay bất cứ suy nghĩ nào, liền đáp lời cô. Ánh mắt hệt như muốn đấm xuyên qua cơ thể máu thịt đang đứng ngay trước mặt.
Biểu cảm trên gương mặt hắn lúc này không chút biến động.
" Đừng đùa như vậy... Em không thấy vui đâu. "
Hạ Văn gượng cười, bàn tay lặng lẽ siết chặt tờ giấy. Cố gắng giữ bình tĩnh nhìn chăm chăm vào mặt hắn.
" Tôi không nói đùa. "
Lục Tư Khanh lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt chứa đầy sự lạnh lẽo và tuyệt tình đó. Khiến Hạ Văn đứng không vững phải tựa vào sofa để chống đỡ.
Nước mắt cứ thế lăn dài trên má, khoé mắt cay cay. Cảm xúc khó lòng khống chế.
" Tại sao? Đây là đứa con đầu tiên của chúng ta mà. "
Hạ Văn không dám tin, không dám tin rằng người chồng mà cô yêu 5 năm nay lại có thể nói ra những từ tuyệt tình đó.
" Cô ấy trở về rồi. Cuộc hôn nhân này sớm muộn gì cũng kết thúc. "
" Hà cớ gì phải có thêm một hoàn đá cản đường. "
Tư Khanh lạnh giọng, hắn ung dung hút hết điếu thuốc lá , chân vắt chéo lên mỉm cười nhìn cô.
' Cô ấy ' trong miệng Tư Khanh . Chính là mối tình đầu khó quên mà hắn luôn mong đợi suốt bấy lâu.
" ... "
" 5 năm bên nhau, không bằng một mối tình đầu của anh sao? "
Hạ Văn khoé mắt cay cay, lồng ngực cô bỗng nhói đau. Từng hơi thở từng lời nó đều thấy khói chịu.
Trái tim như bị tắt nghẽn...
Nhưng cô lại không thể làm gì được hắn, không thể ngăn cản được tình cảm hắn dành cho mối tình đầu kia.
Cũng không thể ngăn cản được sự lạnh nhạt đó của hắn...
" Phá đi. Ký vào giấy ly hôn, làm xong hết thủ tục. Tôi sẽ chuyển cho cô 10 tỷ làm phí bồi thường. "
Lục Tư thật sự bạc tình vậy sao? 5 năm thanh xuân của 1 cô gái trong mắt hắn chỉ đáng giá 10 tỷ?
Thật nực cười...
" Tôi ký. Còn đứa con, phá hay không là việc của tôi! "
Hạ Văn hít thật sâu, cô gắng gượng giữ điềm tĩnh đáp lời anh ta. Nhưng thật ra trong tim của cô đang thầm rỉ máu.
5 năm... Là một thời hạng thôi sao?
Anh ta cũng chẳng thèm nhớ lại những việc cô làm cho anh ta! Thứ Hạ Văn đáng lẽ phải nhận thật ra phải hơn con số 10 tỷ kia gấp bội.
" .... "
" Ừm. Tôi không quan tâm. "
Tư Khanh dường như có chút thất vọng như lại không thể hiện ra.
....
2 năm sau...
Bắt đầu từ 1 năm trước hắn ngày nào cũng gọi cho Hạ Văn hỏi thăm. Nhưng không có lần nào cô trả lời.
Chỉ là, lần này hắn lại đổi một số điện thoại khác khiến cô không phân biệt là bạn hay lạ nên mới vô ý nhất máy.
" Hạ Văn, em đang ở đâu vậy? "
" Con của chúng ta nó trông như thế nào? "