Cậu Là Mùa Xuân Của Tớ
Tiếp nối mùa đông lạnh giá của tuổi trẻ chông chênh đầy âu lo, xuân ấm mang theo khởi đầu mới ùa về; không gian bắt đầu được lấp đầy với sự sống mới, và một câu chuyện mới bắt đầu.Cậu bỏ rơi tớ lại nới tuổi thơ của chúng ta mà rời đi không một chút thương tiết , Tại nơi này không một ai che chở cho tớ , thời điểm ấy , chỉ có cậu và tớ ở lại , cậu đã hi sinh thân mình để bảo vệ cho tờ , nhưng rồi đến một ngày cậu cũng bỏ tớ mà đi . Bây giờ chỉ còn một mình tớ lẻ loi trong căn nhà đơn sơ này . Những cây diêm cũng không thèm quan tâm tớ , trong bóng tối ấy , chỉ còn một ánh sáng mập mờ rồi sau cũng lụi tàn .
Tờ trưởng thành trong sự hận thụ và nỗi sợ luôn vây quanh tớ , tớ đã quyết định bước lên chuyến tàu mà cậu từng bỏ rơi tớ , chấp nhận ruồng bỏ đi tuổi trẻ dại khờ này . Trên chuyền tàu tớ vẫn luôn nghĩ lại những khoảng khắc đang dần trôi , tớ vẫn luôn thầm rằng " Cậu là người thay đổi hay chính tớ mới là người đã thay đổi " . Những tấm hình tớ đã chụp lại giữa tớ và cậu khi ở bên nhau , thật sự tớ đã biết trước cậu sẽ bỏ tớ nên đã chụp lại từng ký ức , nhưng rồi tớ cũng phải vức bỏ đi những khoảng khắc ấy . Nhưng tại sao khi nhìn vào những tấm hình có khuôn mặt cậu , tớ lại càng nhớ cậu thêm .
Tớ đã có ý nghĩ tự sát nhưng chỉ cần in lại khoảng khắc ấy tớ lại từ bỏ ý định điên khùng này . Cho tớ hỏi " Cuộc sống của cậu bây giờ ra sao ? " Tớ biết cậu vẫn gửi những bức thư hỏi thăm về cho tớ , những dòng chứ này , mang bao nhiêu hi vọng cho tớ , có điều tớ không dám gửi lại cho cậu một bức thư nào . Cậu có biết trên chuyến tàu , tớ vẫn luôn một mình , vẫn luôn lẻ loi .
Tớ dừng chân tại bến tàu Omelas , tại đây , cũng không một ai đón mừng tớ , tớ thật sự rất thật vọng về cậu , những cành đào cuối cùng cũng nở hoa . Thứ mà tớ vẫn đang lưu luyến từng ngày là đôi dày mà cậu đã để lại cho tớ , tớ theo chân mình đến cây hoa đào đã chết , treo lại đôi dày mà cậu từng trao cho tớ , tớ chấp nhận ruồng bỏ hết tất cả chỉ vì hành phúc của bản thân , tớ vẫn luôn trân trọng sự mất mát của tuổi trẻ này . Cuối cũng tớ cũng tìm được chút bình yên dành cho mình .
Tuy những ký ức vẫn còn đó , những tớ vẫn quyết định bỏ rơi nó như cách cậu đã bỉ rơi tớ , căn nhà của cậu bây giờ chàn đầy sự lạnh lẽo , tớ nhìn vào tấm gương , sự xuất hiên của cậu làm tớ vừa vui vừa buồn . Cỏ vẻ cậu vẫn còn đợi tớ , cậu vẫn luôn chờ một ngày nào đó tớ sẽ đến và an ủi cậu , cậu là người đã bỏ tớ vậy tại sao cậu lại vẫn luôn đợi chờ tớ , chắc chắn cậu vẫn luôn muốn tớ nói lời cảm ơn với cậu " Cảm ơn " Sau đó cậu biến mất mãi mãi...End
Hãy luôn trân trọng tình bạn của mình khi bạn còn có thể .