[Tokyo Revengers] [FanFic] Em Mang Theo Trái Tim Tôi Ra Đi
Tác giả: R E L K
Couple : Draken x Mikey . Ema x Relk
Fic Tokyo Revengers
_______________________________________________
Tháng 6 năm 2017 , trời đẹp trong xanh , chim bay lượn trên trên bầu trời cao , nhìn xuống dưới mặt đất tại một bãi biển lớn , chúng ta thấy được một màng cầu hôn của hai người con trai . Một người con trai có mái tóc màu đen đặc biệt , cạo hai bên đầu và xăm một bên thái dương hình con rồng đen , quỳ xuống dưới người con trai còn lại cầm tay em , thật chậm rãi nói từng chữ rõ ràng to lớn cho người còn lại nghe thật rõ .....
" Manjiro , lấy anh nhé " - Draken nói xong liền hướng ánh mắt hạnh phúc mong chờ câu trả lời với người trước mặt .
Nghe thấy lời cầu hôn từ người yêu Mikey cười tươi rói gật nhẹ đầu mà đáp lại anh ...
" Em đồng ý ! cuộc sống sau này của em nhờ Ken-chin chăm sóc nhé " Mikey ánh mắt trẻ con nở nụ cười xinh đẹp lấn áp cả ánh nắng bầu trời , nũng nịu với anh .
Thấy người yêu cười xinh đẹp đồng ý lời cầu hôn Draken hôn nhẹ vào mu bàn tay xinh đẹp kia một cái , đứng lên đáp lại câu nói của em .
" Đương nhiên rồi, anh sẽ chăm sóc em cả đời " - Draken Nở nụ cười yêu thương hướng người yêu trả lời .
Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với cả hai người , họ sắp được về chung một nhà , hai trái tim sắp đập chung một nhịp . Bạn bè gia đình hai bên nghe về chuyện Draken đã cầu hôn Mikey rồi còn chuẩn bị sắp làm đám cưới kia liền cảm thấy vui vẻ , hạnh phúc thay cho họ . Ai nấy đều chạy tới nhà Sano mà chúc mừng cho đôi vợ chồng sắp cưới kia , bất ngờ Draken tuyên bố đám cưới sẽ diễn ra trong 3 tuần nữa , làm cho mọi người rơi vào trạng thái load kể cả là Mikey cũng thế , liền hỏi lại anh .
" Hả? Sao nhanh thế anh , người ta cũng cần chuẩn bị chứ bộ " Mikey vừa nói vừa ngại ngùng cuối xuống .
Nghe vậy mọi người bật cười , ngay lập tức Baji xen vào
" Nhanh gì chứ , Thằng Draken nó vội rước vợ về muốn chết kìa , sợ là ba tuần nó còn thấy lâu nữa là " - Baji nói , câu nói của anh nói ra đúng ý Draken liền thấy anh cười khì khì làm mọi người cùng đồng loạt nhìn anh , trong lòng liền nổi lên ý trêu ghẹo hai con người sắp lấy nhau kia làm họ mặt ngày càng đỏ lên chỉ biết cuối đầu làm ngơ thôi để cho mọi người chọc ghẹo thôi.
3 ngày sau hôm đó thì Mikey đã hứa cùng Ema đi chơi hôm nay để mua đồ chuẩn bị cho lễ cưới của Mikey . Hai ngày thức dậy sớm ăn sớm rồi cùng tạm biệt ông và Shinichiro để đi chơi . Lúc đi Ema thật sự rất hạnh phúc khi thấy anh của mình cười mãi thôi , lại còn đáng yêu nữa chớ , liền nổi hứng trêu chọc anh .
" Ni-chan , sau khi lấy chồng rồi hổng biết có trở về nhà thăm em , anh Shin và ông không ta " - Ema giở giọng trêu chọc hướng anh trai hỏi tưởng rằng sẽ thấy được khuôn mặt đỏ vì xấu hổ, e ngại của anh mà cười thầm , nhưng người tính làm sao mà bằng trời tính Mikey cười trả lời cô một cách tỉnh bơ , rồi còn ghẹo ngược lại làm cô cảm thấy anh trai hết thương cô rồi.
" Hở , đương nhiên là anh phải về thăm ông và anh Shin , còn Ema thì không biết là anh có gặp được em hông nữa nà " tông giọng trêu ghẹo lên tiếng , lại tiếp tục nói " Lở mà có khi em qua London với chị Relk của em mà hông về đây nữa thì sao đây "- Mikey
Ema nghe thấy thế cô bắt đầu xấu hổ lắp bắp
" Ni-chan nói ....gì..ì thế chị Relk nào của em..m đâu chớ" - Ema
" Haha , sao xấu hổ hả Emaaaa " - Mikey cố gắng ngân dài tên em gái ra trêu chọc cô mà nói , vui vẻ lè lưỡi ra liu liu em vừa như thể khoe ra chiến tích của mình .
Ema bắt đầu xấu hổ nhìn loạt hành động trêu ghẹo cô của anh trai , vừa muốn chạy khỏi đây thật nhanh liền buông một câu ra vừa lao đi :" không đùa với anh nữa em đi về "
Nghe vậy Mikey biết đã chọc cho em xấu hổ dữ lắm rồi mới vội kéo tay em đi bảo là không đùa nửa , kéo em qua bên kia coi đồ . Hai người vừa đi mua đồ vừa đùa giỡn rất vui vẻ liền đến trưa rất nhanh , xem đồng hồ thấy cũng gần giờ ăn trưa liền kêu Ema cùng mang đồ lại xe cất rồi đi ăn trưa thôi.
Ăn trưa xong hai người bắt đầu càn quét tấm thẻ mà Draken đưa cho , báo hại anh đang đi công việc ở xa , thấy điện thoại của mình có nhiều tin nhắn mở ra xem thấy thẻ của bạn đã thanh toán........
Thì liền nghĩ thầm ' chắc là chơi vui lắm đây , xem ra càng quét cả trung tâm mua sắm của người ta luôn rồi ' rồi lại cười thầm tiếp tục làm việc .
Mikey cùng Ema hôm nay đi chơi rất vui trong trung tâm quên luôn cả thời gian đến khi có cuộc gọi của Draken gọi tới kêu mới biết đã gần 8h thì hai người mới bắt đầu ra về . Ema đang đứng ở bên đường đợi anh trai lấy xe bỗng có một chiếc xe tải loại lớn mất lái lao tới , Mikey đi được một đoạn thoáng xẹt qua người em một cảm giác bất an quay lại thì thấy , liền la lớn :" Emaaaaaa, cẩn thận ! " Chạy vụt lại thật nhanh đẩy em ra xa .
RẦM
Ema choáng váng sau cú đẩy em loạn choạng đứng lên , não bắt đầu căng cứng đảo mắt tìm kiếm người đẩy cô thì ngay lập tức đập vào mắc cô bóng dáng người con trai với mái tóc vàng nắng nằm giữa vũng máu đỏ tươi . Đồng tử của cô mở to , vừa chạy lại vừa hét lên " Niii-channn" ..........
Chạy lại , cô mở to đôi mắt nhìn dáng vở thoi thóp thở của anh trai mà như sắp nghẹt thở nghĩ là đều vì cô mà anh cô mới ra nông nỗi này , khiến cô như chết đứng tại chỗ, tiếng của anh vang lên mới làm cô hoàn hồn tiến lại quỳ xuống gần anh , nước mắt bắt đầu ứa ra .
" Ema , em c..óo....l...là...m sa....oo ....khô...ng " Mikey khó khăn lên tiếng , tay đang cố lau đi giọt nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của em gái , miệng muốn nói ' sao lớn rồi mà còn khóc hả đứa bé ngốc này ' nhưng chẳng thể nào thốt ra được khỏi miệng.
" Ni-chan , anh .... hức...đúng rồi....xe....xe cứu thương , Ni-chan để...em gọi... hức.. cấp cứu... hức" Ema mếu máo , các dây thần kinh trợt nhớ ra việc gọi xe cứu thương. Xong lại nói tiếp :" Ni-chan phải cố lên còn có anh Draken chờ anh nữa đấy.... hức...anh Shin và...anh Izana , ochi-chan và mấy anh chị khác còn... hức ..chờ đám cưới diễn ra để chúc mừng hai .. hức.. người mà..." Vừa nói vừa khóc kêu anh cố gắng lên . Mikey mắt từ từ nhắm lại , lỗ tai không còn nghe rõ mọi thứ xung quanh , chỉ còn lại vài tiếng nấc của Ema và tiếng xe cứu thương ing ổi .
Sau khi đưa anh vào phòng cấp cứu , Ema ngồi trước phòng cấp cứu rung rẫy gọi điện về nhà cho Shinichiro , Izana và ông để báo lại mọi sự việc kia . 30 phút sau trước cửa phòng cấp , không biết từ bao giờ đã đông nghẹt người đến khó thở , có người thì khóc , có người thì cầu nguyện cho em bình an , họ đều là bạn bè và gia đình em nhưng lại không thấy anh đâu cả , không có Draken . Vì mọi người sợ và họ cũng không biết phải mở miệng nói với anh như thế nào về vấn đề này cả , ai ai trong họ đều biết Mikey rất và rất rất quan trọng đối với Draken ,là ánh sáng của đời anh , một việc khiến cậu chỉ bị thương đôi chút anh đã điên lên rồi, chứ nói gì đến là đang nguy kịch nằm trong phòng cấp cứu kia chứ.
Với tình hình căng thẳng ở chỗ của mọi người thì chỗ anh cũng không hơn gì mấy ,Draken đang vùi đầu vào đống giấy tờ trên bàn làm việc chất như núi , anh phải hoàn thành hết chúng trong đêm nay để ngày mai còn trở về bên em nữa , cứ hể nghĩ đến em thì lại càng có sức làm việc thâu đêm hơn , nhưng trong lòng cứ nhói nhói một cách khó chịu .
Thời gian cứ thế trôi , trôi và trôi qua bây giờ đã là gần 2 giờ sáng rồi . Cuộc phẫu thuật diễn ra 5 tiếng , Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu , vẻ mặt mệt mỏi vì làm việc liên tục suốt 5 tiếng , thở dài , tiếng thở như cào cấu vào trái tim đang đập kịch liệt của mọi người và rung rẫy sợ hãi của Ema vậy , cô tự hỏi ' Mikey , anh ấy sao rồi bác sĩ , ông làm sao vậy nói gì đi chứ ' mắt đăm đăm nhìn ông ta dần lạnh đi . Cùng lúc đó Mitsuya lên tiếng hỏi bác sĩ .
" Bác sĩ, bạn tôi thế nào rồi hả , qua cơn nguy kịch rồi phải không ? " Mitsuya khuôn mặt lo lắng , đôi mắt đỏ lên vì khóc nãy giờ lên tiếng hỏi . Nghe Mitsuya hỏi , thì Chifuyu , Izana , Shinichiro , Kisaki cũng đồng thanh lên tiếng .
" Đúng vậy , có phải đã qua cơn nguy hiểm rồi không hả, Bác sĩ ".
Mọi người thấy bác sĩ không có biểu hiện gì thì tưởng em đã qua khỏi rồi nhưng chưa kịp để mọi người vui mừng thì bác sĩ lắc đầu , làm cho tâm trạng mọi người như tụt không phanh xuống dóc vậy .
" Chúng tôi đã cố gắng hết sức , bệnh nhân đã không qua khỏi , mong người nhà kìm nén đau thương và vào nhìn cậu ấy lần cuối đi " .
Tiếng ông bác sĩ vang lên đều đều kéo mọi người ở bên ngoài phòng chờ ấy đang cố gắng kìm nén nổi đau đớn và tự từ rơi thẳng xuống đáy vực .
Ema không tin , cô chạy thật nhanh vào phòng cấp cứu và đinh ninh nghĩ rằng ' ông Bác sĩ này thật biết nói đùa , mà không vui tí nào cả, anh cô làm sao mà chết được , không thể, tuyệt đối không thể '.
Theo sau là Izana và Shinichiro , họ đứng cạnh giường bệnh nhìn con người đang nằm đó được phủ lên toàn cơ thể một tấm vải trắng . Izana lên tiếng .
" Ai mà ác ý thế không biết phủ lên người em trai chúng ta tấm vải trắng như thể nó đã chết vậy chứ " Izano nói như sắp khóc nhưng đang cố gắng nén lại , Nghe thấy Izana nói thế Shinichiro mới gật đầu tán đồng lên tiếng .
" đúng thế, chả đẹp gì cả Manjiro nhà chúng ta rõ ràng tỏa nắng thế cơ mà " Shinichiro nở nụ cười méo mó , tay thì đang kéo tấm vải che mặt của em ra , ba người không hẹn mà nước mắt cùng rơi nhìn em trước mặt , mắt nhắm lại môi nhợt nhạt . Đau lòng thay em trai , anh trai bé nhỏ đã ra đi . Bên ngoài kia họ cũng đang khóc cho em , rõ ràng chỉ còn ba tuần nữa là em sẽ đi lấy chồng rồi sắp hạnh phúc rồi, vì sao , vì sao chứ! Ngoài trời 2 giờ sáng , bắt đầu đổ mưa , ào ào như nước lũ xuống phải chăng ông trời cũng thương tiếc cho em - người con trai có mái tóc màu nắng , em đã đi rồi .
Ngày xx , tháng 6 , năm 2017 - Em ra đi mãi mãi.
6 giờ sáng trên đường phố vắng lặng của một tỉnh nào đấy khá xa Tokyo , có một chiếc xe mô tô đang chạy với tốc độ rất nhanh. Sau khi biết tin em đã không qua khỏi và được đưa về nhà Sano , thì ông nội rất sốc , ông không ngờ ông sống từng tuổi này rồi đã phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là con trai và con dâu , mà giờ đây ông còn phải tiễn tiếp đứa cháu ông đã tự tay nuôi lớn , nhìn cháu nằm trong chiếc quan tài mà lòng khòng khỏi xót xa . Khóe mắt cay cay , những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên gương mặt nhăn nheo của ông , Ema đang khóc cô đau đớn lặp đi lặp lại câu nói " đều tại con mà anh ấy phải chết , con xin lỗi , xin lỗi " mặt cuối xuống , tay ôm chặt lấy lòng ngực lên tiếng . Bạn bè gia đình đều khóc thương em , họ đang tổ chức tang lễ cho em .
8 giờ , Tại cổng nhà Sano có một chiếc xe mô tô vừa lạ vừa quen đỗ lại , có người nhận ra là anh đã đến rồi , anh thắc mắc hôm nay có chuyện gì sao mà nhà Mikey nhiều người dữ vậy , dịp gì hả . Bước vào sân nhà thấy bạn bè , họ đều đông đủ cả, nhìn xung quanh không hề thiếu ai , còn mặc toàn đồ đen nữa chứ , lòng anh bất giác khó chịu đến kì lạ , Baji và Mucho , Hanma bước lại vỗ lên vai anh , anh khó hiểu lên tiếng
" sao thế , có chuyện gì bây tập trung đầy đủ hết thế , hôm nay có chuyện hả , không khí khó chịu thế" Draken nói ra sự khó chịu cùng khó hiểu của bản thân .
Takemichi lên tiếng
" Draken-kun , cậu vào trong đi , phải bình tĩnh nha " Tekemichi mắt bắt đầu rưng rưng nước mắt .
Takeomi tiếp lời .
" Vào trong đi , phải hết sức bình tĩnh đó " Tekeomi lên tiếng kêu anh vào trong cũng khuyên anh như thế .
Anh khó hiểu tiếng vào trong nhà Sano , tại võ đường , mở cửa ra thấy rất nhiều người đang khóc , thấy được anh Shinichiro , Izana , Ema , ông nội của Mikey cũng đang khóc , còn có Ema cứ xin lỗi mãi , chả hiểu cái gì , nhìn thẳng vào điện của võ đường đập vào mắt anh là tấm hình của người thương được treo băng trắng xung quanh , bước từng bước lại gần quan tài thấy em nằm trong đó mà gần như điên tiết lên , quay qua thấy Kakuchou ở gần đó , giọng khàn đi .
" Trò điên khùng gì đây Kakuchou , má tụi mày làm gì em ấy hả , Tự nhiên để em ấy nằm trong đây chi vậy HẢ " Draken gắt giọng lên tiếng hỏi
" Draken , mày phải bình tĩnh nghe đây , Mikey c.h.ế.t r.ồ.i ! " Kakuchou vừa lấy Izano vào lòng nhấn mạnh nói ra , tiếng nói như dao cứa vào tim của Draken .
Anh cảm thấy choáng kinh khủng , miệng lặp lại câu " chết rồi , chết rồi là... ý.. gì ."
Ngã phịch xuống , mồ hồi đổ ra như mưa , Mitsuya và Hakkai ở gần đấy thấy anh ngã xuống mà hoảng la lên " Drakennnn "....
.
" Đừng... đừng đi...đừng bỏ rơi anh ....Mikeyyyy.. " - Draken
Bừng tỉnh , mở trừng mắt ra , Draken hoảng sợ , thật sự hoảng sợ .... giấc mơ đó quá kinh khủng đối với anh rồi ....Trong mơ em bỏ anh mà ra đi .. đi thật rồi.
" Là mơ thôi . " - Draken
Tự trấn an rằng bản thân chỉ đang nằm mơ thấy ác mộng mà thôi . Đưa mắt để ý xung quanh mà nhận xét thì thấy rằng đây là bệnh viện thì liền nhíu mày khó chịu . Bỗng cánh cửa phòng mở ra .... là Relk .
" Hả? Làm cái gì ở đây . Tao tưởng mày đang ở London , có dịp gì mà trở về thế ? Đám cưới hả ... ủa sao bảo phải đợi tầm tuần nữa mày mới về được . " - Draken
" Mong lễ cưới tao tới thế luôn hả? " - Draken
Cứ hễ nhắc tới lễ cưới sắp tới là anh lại vui cực kì , sắp được rước em về rồi mà phải vui chớ . Relk nghe thế thì khựng lại , Draken nhìn cô đầy khó hiểu lại lên tiếng tiếp.
" Sao thế? Mà sao tao ở đây nhể , dạo này tao cũng có làm việc nhiều đéo đâu mà tới nỗi ngất tới phải vào viện ta ? Rồi sao mày biết tao ở đây mà tới ? Gì tùm lum tùm la vậy ta? " - Draken
Hàng tá câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu anh , anh thật không hiểu được chuyện gì đang diễn ra ở đây luôn , khó hiểu thật sự , các dây thần kinh hoạt động hết công suất vẫn chưa load được chuyện mô gì nữa?
Đành quăn mẹ ra sau đầu đi , ngước nhìn ra ngoài cửa sổ thấy sắc trời là buổi chiều , định quay sang hỏi thì lại nghe thấy câu nói của em gái làm anh chết lặng
" Anh vẫn chưa chấp nhận được sao? Anh ấy chết rồi . " - Relk
Relk lên tiếng , từ nãy đến giờ cô quan sát anh mình, nhìn từng biểu hiện của anh cô cũng hiểu được anh vẫn chưa chịu chấp nhận cái sự thật tang thương kia . Vẫn cho rằng người kia còn đang đợi mình ở nhà . Cô chắc rằng câu tiếp theo anh định nói nếu cô không lên tiếng là cho tao xuất viện đi , Mikey sẽ lo nếu biết được tao ở đang ở bệnh viện đó.
Draken lặng người khi nghe câu nói của em gái , hiểu ra được thì từng dòng kí ức trước lúc ngất đi cứ từ từ chảy về đại não anh . Đầu anh đau như búa bổ . Không biết từ lúc nào nước mắt anh cứ tuôn ra , mắt không định hình được mà nhìn đăm đăm về phía Relk như muốn nuốt sống lấy em gái mình.
Relk tiến lên phía trước ôm lấy anh trai mình , cô cố gắng kìm nén nỗi đau của mình khi người " anh dâu " mà cô yêu quý ra đi để an ủi Draken lúc này, vì cô biết không ai đau đớn hơn anh cả .
" Xin lỗi ! anh hai , em biết anh vẫn chưa chấp nhận được sự thật này , cũng biết anh đau đớn lắm có khi còn đau hơn nỗi đau mà em tưởng tượng nhiều . Nhưng mà nếu anh cứ như vậy thì anh ấy trên thiên đường không vui đâu ...cho nên là anh phấn chấn lên... được chứ ạ .." - Relk
Tiếng nói của cô ngày một nhỏ đi , buôn lời cầu xin nhưng cô thật sự không biết có kìm chế được con người sắp phát điên kia không nữa . Cô không sợ bị anh giết chết ... mà sợ anh tự ngược bản thân mình tới chết.
" Mày..." - Draken
Chưa kịp nói anh đã lao ra khỏi phòng bệnh , anh chạy khỏi đây, chạy khỏi cái nơi điên rồ này .
" Con nhỏ này , nói cái gì thật là điên rồ , rõ ràng... rõ ràng là Mikey đang .. đang chờ tao ở nhà mà mày nói cái gì vậy " - Draken
Anh cứ chạy như thế về , anh muốn về nhà , chắc chắn em sẽ chờ anh ở nhà thôi, em sẽ chẳng bao giờ bỏ anh đâu , em đã hứa mà... phải không em.
Cô nhìn anh trai tuyệt vọng như thế mà đau lòng , sự thật này quá dã man rồi , đúng là " dã man " , nó đã cướp đi 2 sinh mệnh một cách vô thức . Một người chết , một người đau lòng mà chết ....
Draken mở tung cánh cửa nhà ra . Thật tối tăm , không lấy một ngọn đèn , tay anh run run , tự trấn tĩnh bản thân rằng em có lẽ đang nằm ở trên phòng hoặc ghế sofa mà ngủ ngon lành cũng nên , " cố " mĩn cười khi tưởng tượng ra cảnh tưởng đáng yêu đó .
" Mikey à...anh về rồi nè ...em đâu rồi sao không chịu mở cái đèn lên cho sá...ng " - Draken
Anh vừa nói vừa nhìn xung quanh để kiếm tìm hình bóng quen thuộc vừa nói, còn chưa kịp nói trọn vẹn câu thì đập vào mắt anh là cái di ảnh của em , là cái di ảnh ở võ đường ngày hôm đó , vẫn treo băng trắng xung quanh , em vẫn nở nụ cười mỉm... nhưng anh chẳng vui nổi .
Lúc này anh thật sự đã gục ngã rồi , anh quỳ rạp xuống sàn nhà tạo nên một âm thanh chấn vang " rầm " , nhưng từ đầu gối anh chẳng hề có cảm giác đau vì giờ đây anh đau trong tim , như những mũi dao đâm từng nhát vào tim anh vậy. Cái cảm giác phải chấp nhận rằng trên thế giới này không còn em nữa , anh chịu sao nổi hả em ơi ? Sao em bỏ lại anh ở cái địa ngục trần gian này một mình thế ? Sao em nỡ thất hứa với anh thế ? Rõ là chúng ta sắp rồi mà ....?
•
Ba ngày sau khi em chết , anh đã chấp nhận sự thật rằng em không còn bên anh nữa . Mọi người luôn khuyên anh đừng có ý định gì dại dột đấy , anh gật đầu nhưng chẳng để trong đầu lời ấy đâu. Mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ với anh , với mọi người chỉ là.... không có em mà thôi !
Một tuần sau ngày em chết , tang lễ 7 ngày của em đã được diễn ra xong ở nhà Sano . Ông Sano , Shinichiro , Izana và Ema vẫn còn rất đau lòng , cả anh cũng thế. Mỗi ngày họ đều sẽ bước ra bia mộ ấy , nhìn ngắm người con trai với sự xinh đẹp của nắng đã bị tử thần mang đi ấy một lần . Còn anh vẫn như thường ngày thôi , gương mặt vẫn như cũ chẳng hề có biểu hiện đau đớn gì , cũng chẳng dễ dàng thể hiện cảm xúc ấy trước mặt ai đâu .
Một tháng sau cái ngày em chết , Relk quyết định trở lại London , lần đi này Ema quyết định đi theo , mọi người trong nhà Sano cũng đồng ý , dặn dò Relk cùng Ema nhớ phải chăm sóc lẫn nhau . Anh cũng chẳng có ý kiến gì . Hay nói đúng hơn là anh chẳng buồn để ý mấy chuyện này, càng không muốn mở miệng ra nói chuyện làm gì , anh mệt lắm chỉ muốn nói với mình em thôi.
Mọi người cũng thừa hiểu tính anh , Hanma cùng Kakuchou quyết định rủ anh đi uống cho khuây khỏa , nhưng đều bị anh từ chối , anh nói không muốn tới trễ để em chờ em sẽ cáu lên mất . Mọi người nghe thấy mà chỉ biết lặng câm , họ cứ nghĩ Draken mạnh mẽ lắm, cứ tưởng rằng anh đã thoát ra khỏi đáy vực đó rồi .. nhưng không họ đều nghĩ sai cả rồi.
Ba tháng sau khi em đi , anh chẳng còn ra mộ của em nữa , cũng không ai gặp anh ở ngoài cả . Họ lo lắng , đều gọi điện hết cho anh , bị làm phiền liên tục nên mặc dù không muốn anh cũng phải bắt máy nghe .
" Alo , Ken hả , Draken, mày còn sống không đấy , đang ở đâu, má đừng làm chuyện gì điên rồ hết nha , mày có chuyện gì thì con Relk làm sao? " - Kakuchou vội vàng hỏi khi thấy Draken đã bắt máy .
" Lắm mồm quá đấy Kakuchou , tao thì có thể sao làm được , mà dù có làm sao thì sao ? Còn Relk , nó tự lo cuộc sống của nó được mà cần gì tới tao lo đâu ." - Draken mệt mỏi lên tiếng, giọng nói khàn hẳn đi , làm cho Kakuchou suýt không nhận ra.
" Má , nói gì vậy ? Đéo nói cái đấy nữa . Mày đang ở đâu. Nổ địa chỉ tao tới liền. Có chuyện gì buồn tao tâm sự với mày . Đánh nhau cũng được , trút hết nỗi đau của mày lên người tao nè , một mình tao không đủ để tao gọi thêm thằng trâu bò Hanma với Mucho cho mày đánh đủ luôn ." - Kakuchou
" Điên khùng , đau đớn cái quần đùi nhà tao nè con . Xàm , tao ở nhà chứ đâu và đéo cần tới , đang làm việc , Cút cho tao nhờ " - Draken
Tút....tút
" Ơ .... ? Cái thằng này , làm việc là làm việc gì cơ ? " - Kakuchou khó hiểu với thằng bạn mình mà nghĩ thế là nó ở nhà suốt mấy tháng qua luôn hả trời .Nghe được Draken không sao , đang ở nhà chắc là không muốn bị làm phiền đâu nên điện thông báo cho mọi người đừng đến .
Draken đã ở yên trong nhà gần một tháng qua rồi , hầu như chỉ uống nước và kím đại một thứ gì đấy còn trong tủ lạnh mà cầm bụng, mà hầu như chỉ toàn là Taiyaki mua sẵn cho em thôi. Sau khi nghe điện thoại của thằng bạn thân của mình thì anh chạy xuống nhà , khóa cửa thật chặt . Rồi leo lại lên phòng , khóa chặt các cửa sổ, cửa phòng không chừa một khe hở nào hết .
Rồi đi khắp mọi ngóc ngách tìm những tấm ảnh của em trải đầy ra phòng , đốt nến để sát gần tấm ảnh để chiếu sáng lên nụ cười và mái tóc sáng rực màu nắng của em . Lục tung mọi nơi trong căn phòng nhỏ để tìm lại những món đồ của em , từ những chiếc áo em mặc hằng ngày hay món đồ cả hai cùng mua khi đi chơi , những món quà mà em tặng anh và cả....cặp nhẫn cưới sắp được đeo trên đôi tay xinh xắn của em nhưng chẳng có cơ hội nữa , đều lấy ra hết , để đầy cả phòng.
Ngồi nhìn lại những món đồ của em , những bức ảnh của em đầy khắp phòng , nước mắt cứ không nhịn được mà tuôn rơi .
" Nếu bây giờ em ở đây thì chắc em sẽ mắng anh vì dám bày bừa trong phòng ...Mikey nhỉ?" - Draken
Anh nhìn ra cánh cửa đã đóng chặt kia mà mơ hồ tưởng tượng hình bóng người ấy đang giận dỗi mình . Vô thức ngã phịch xuống nền sàn lạnh lẽo , với lấy trai rượu gần đấy nốc , tay thì ôm chặt mấy chiếc áo của em trong lòng để cảm nhận chút hương thơm còn sót lại của người con trai anh yêu thương . Liên tục thỏ thẻ bằng chất giọng khàn đặc ...
" Mikey anh nhớ em lắm
Mikey mang anh đi theo với , không có em ...anh đau
Tình yêu bé nhỏ ...sao em ... bỏ anh! " - Draken
Anh cứ nằm đấy nốc từng chai rượu , liên tục gọi tên em . Nhớ lại từng ngày ta còn ở bên nhau mà xót xa ....
Xót xa cho em , xót xa cho ánh sáng của cuộc đời anh . Từ khi mà bản thân có được nhận thức về thế giới này anh cảm thấy cuộc sống này chả có gì thú vị cả , nhưng em thì khác mỗi một khung cảnh mỗi một màu sắc đều có một vẻ đẹp khác trong mắt em , em cảm nhận tinh tế về từng cảnh , từng màu , từng âm thanh dù lớn hay là nhỏ , làm cho cuộc sống của em luôn tràn ngập màu sắc của sự hạnh phúc và từ từ nhuộm cho trái tim và trí óc anh một màu khác ngoài trắng và đen .... màu đó chính là em , tia sáng nhỏ của anh . Có lẽ vì em quá hoàn hảo nên ông trời ganh tị rồi....ganh tị với con người đầy sức sống kia hay ganh tị với anh .... người có được em kia đây.
Cuối tháng ba sau khi em đi , người ta tìm thấy Draken trong căn nhà của anh ta . Không thở nữa . Cái chết của anh ta được cho rằng là tự tử . Căn phòng bừa bộn khi mới mở cửa ra . Từ phòng tràn ra một lượng khí Co2 cực nồng , làm cho người đứng gần đấy như sắp nghẹt thở mà chết . Sau khi kiểm tra hoàn tất căn phòng phát hiện gần gốc phòng là dụng cụ phả khí độc , mà chủ yếu là khí Co2 .
Người khám nghiệm đưa kết quả anh ta chết vì thiếu khí . Cộng với cơ thể suy nhược quá lâu do thiếu chất dinh dưỡng .
Em gái của anh và bạn bè sau khi biết đều rất sốc và đau đớn , cuối cùng anh vẫn lựa chọn chết cùng người yêu mà bỏ lại tất cả , bỏ lại cô em gái và cũng là người thân duy nhất của anh một mình sống trên thế giới tàn khốc này một mình .
Chỉ cách 3 tháng sau ngày em đi , anh cũng bỏ lại hồng trần nhạt nhẽo , tàn nhẫn để tìm đến em . Tang lễ diễn ra . Cô gái Ryuguji Relk đứng lặng yên trước tấm hình người con trai kia mà khóc , nước mắt chảy mãi , chẳng ngừng nổi . Thâm tâm cô tự hỏi
Sao anh có thể tàn nhẫn với em thế ?
" VÌ SAO CHỨ ? KEN , VÌ SAOOO! " - Relk
Cô hét lớn lên hỏi người trong tấm ảnh kia mà chẳng nhận được lời hồi đáp . Mọi người đều cảm nhận được nỗi đau của cô , họ chẳng dám mở miệng lên khuyên cô . Ema cũng không biết phải làm gì lúc này , cô cũng vừa mất anh trai không lâu nhưng Ema còn ông và hai người anh trai nữa để làm chỗ dựa tinh thần . Nhưng Relk thì đã mất tất cả rồi , từ nhỏ hai anh em họ nương tựa nhau để sống tới ngày hôm nay . Anh trai là tín ngưỡng cô tôn trọng và luôn là chỗ dựa vững chắc cho cô mọi lúc .... bây giờ cũng bỏ cô lại và đi rồi .
" Aaaaa....hức ..... hức hức.... " - Relk
Cô khụy xuống đất mà khóc lớn lên...!
.
Cuối cùng Relk cũng hiểu Tình yêu là như thế nào? Và tại sao anh của cô phải đau đớn như thế khi anh ấy mất đi người ấy và sẵn sàng đi theo người ấy .... Vì người ấy là trái tim của anh , người ấy ra đi cũng mang theo trái tim của anh ra đi . Bây giờ cũng vậy , em cũng mang trái tim tôi đi mất rồi .
Khi cô mất đi Ema , cô gái nhỏ của cô !
Và rồi cô cũng đứng trong tang lễ của Ema , và cũng như anh cô năm đó cũng 3 tháng thăm mộ của tình yêu cô.
" 10 năm trước, tôi mất đi anh trai , tôi còn em , hí vọng nhỏ của tôi "
" 10 năm sau , thứ tôi xem như tất cả , xem là hi vọng một đời cũng bỏ lại tôi một mình nơi cõi đời đầy rẫy nỗi đau .... có lẽ em cùng anh trai đang chờ đợi tôi nơi thế giới bên kia " - Relk cười, một nụ cười từ giã cõi đời và rồi thả mình rơi vào không trung từ tầng 20 của một tòa cao ốc .
END