Tác giả: Tô Sở Diệp
Giới thiệu:
Tần vương Cơ Việt nổi danh hung ác tàn bạo, cầm quân chinh phạt thiên hạ, khiến bao mảnh đời rơi vào cảnh lầm than, tiếng oán thán vang vọng đất trời, người trong bảy nước chỉ nghe tên đã run rẩy sợ hãi. Nhưng trên đời này lại có một người mang gương mặt tuấn mỹ cùng phong thái ôn nhu như ngọc, dám cả gan ở trước mặt hắn tác oai tác quái.
Vị quân vương trẻ tuổi nhìn thanh niên mang vẻ đẹp động lòng người trước mắt, dao găm kề sát cổ, giọng nói đầy lạnh lùng: “Vệ Liễm, ngươi muốn tạo phản?” Vệ Liễm mỉm cười, thân mật sờ lên môi hắn: “Ngươi đối ta tốt, ta nguyện hầu hạ quân vương, đối ta không tốt, ta liền hành thích hoàng thượng.”
Công tử nước Sở Vệ Liễm bị đày sang nước Tần làm con tin. Vì không muốn sống mãi trong cảnh bị coi thường, đói khổ, y liền tiếp cận vị bạo quân trong truyền thuyết, lại không ngờ hắn chỉ là tên nhóc ngây ngô đáng yêu khi bị trêu ghẹo liền đỏ mặt. Hai người lâu ngày ở chung dần nảy sinh tình cảm, trải qua bao trắc trở, cho đến khi hai trái tim hoàn toàn gắn kết, cùng nhau thống nhất giang sơn, cơ nghiệp bá vương lưu danh thiên cổ.
Vì ngươi ta nguyện dâng cả giang sơn làm sính lễ.
—
Bởi vì một đời quá dài mà lòng người lại chật hẹp.
Có những đứa trẻ dù là con vua nhưng lại phải chịu sự ruồng rẫy, khinh miệt. Tận mắt chứng kiến người thân yêu nhất bị đẩy vào đường cùng nhưng lại không thể làm gì được. Hoàn cảnh bắt chúng phải trở nên mạnh mẽ, gai góc, không tin ai cũng không yêu ai. Người duy nhất có thể dựa vào chỉ là chính mình.
Một người chấp nhận mang danh “bạo quân”, ai ai cũng phải nể sợ. Nhưng lại luôn tự gặm nhấm những đau buồn, phẫn uất, níu giữ những điều còn sót lại nơi quá khứ chỉ để mong có thể an ủi được tâm hồn.
Một người thông minh, kiệt xuất nhưng lại phải luôn mang mặt nạ yếu đuối để mong có thể sống sót, tìm đường cầu sinh ở chốn hoàng cung nghiệt ngã.
Đó chính là Cơ Việt và Vệ Liễm.
Thế nhưng ở cả hai, nội tâm luôn cất giấu sự mềm yếu nhất. Như một đứa trẻ, cõi lòng của cả hai luôn khao khát kiếm tìm sự yêu thương vỗ về từ ai đó. Vì lòng người chật hẹp, vì thực tại phũ phàng họ chẳng muốn cũng chẳng dám lộ ra.
Gặp nhau, với tấm mặt nạ gai góc luôn thường trực. Cơ Việt và Vệ Liễm có chăng chính là hai diễn viên xuất sắc nhất. Luôn phải cảnh giác, đề phòng đối phương, “đứa trẻ” trong cả hai bị giấu nhẹm để bảo vệ bản thân, để không phải yêu ai, tin ai, để không một ai có thể làm tổn thương mình.
Nhưng tình yêu luôn là một điều gì đó thật diệu kỳ. Rung động đến từ câu bông đùa chọc ghẹo, là đến từ những lần thưởng thức tài năng đối phương. Là khi vì người kia muốn thử một xâu hồ lô nhưng lại mua về đến cả cây. Là cùng nhau ngắm sao, là cùng nhau ăn bát bánh trôi đoàn viên giữa tiết đầu năm lạnh giá. Là khi gặp được chuyện thú vị liền lập tức muốn chia sẻ với người kia. Thế là xong, gỗ mục đã nở hoa mà trái tim hồ ly cũng chỉ có một người duy nhất.
Khi yêu, cả hai như hai đứa trẻ. Bao nhiêu sự ngô nghê, đơn thuần đều chỉ bộc lộ với một mình đối phương. Vì họ chính là ngoại lệ duy nhất của nhau. Cơ Việt luôn làm chủ bản thân, không cho phép mình có yếu điểm từ nay tiêu rồi. Vệ Liễm luôn chừa cho mình đường lui từ nay đã không còn lối thoát.
Thế nhưng tình yêu còn là sự tin tưởng. Hai con người vốn lý trí, vốn chưa từng yêu ai, tin ai đã phải trải qua biết bao nhiêu chuyện mới có thể dũng cảm phơi bày chân tâm. Vì tin người nên tình yêu vĩnh hằng nhất của tôi sẽ chỉ trao mình người.
Mình rất thích cách mà tác giả Phù Bạch Khúc miêu tả tình yêu của cả hai. Chậm rãi, ngọt ngào xen chút chua chua nhè nhẹ. Cơ Việt và Vệ Liễm vì quá mạnh mẽ, quá cô độc nên chắc chắn chưa thể nào hoàn toàn tin tưởng vào đối phương. Cả hai phải cùng nhau tiếp bước, chữa lành cõi lòng u uất của người kia. Vì quá yêu nên không dám nói, giấu đi sự chiếm hữu tuyệt đối. Nhưng vẫn có một người sẵn sàng chờ đợi người kia cởi bỏ khúc mắc. Từ thích đến yêu. Dùng tình yêu mở ra sự tin tưởng. Bởi khi tin tưởng ai đó hết lòng, nhận lại sẽ là cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Cơ Việt và Vệ Liễm hoàn hảo dành cho nhau. Dạy nhau tình yêu, dạy nhau trách nhiệm, cùng nhau chứng kiến nhân gian rực rỡ, ngắm nhìn khói lửa phàm trần.
Phù Bạch Khúc đã viết nên một câu chuyện quá xuất sắc. Thường theo định kiến của mình, mình thường thấy nhưng câu chuyện cổ đại mình sẽ rất ngán những phần âm mưu dương mưu tranh đấu đánh giặc. Nhưng tác giả đã xây dựng các tình tiết truyện cực kỳ khéo léo và hấp dẫn, khiến mình bị cuốn theo. Không những thế, Cơ Việt và Vệ Liễm còn rất năng suất thả cơm chó, muốn dứt ra cũng không được =))).
Giang sơn rộng lớn, bậc vua chúa xưa nay vốn bạc tình, lạnh lẽo. Thế nhưng quả thực có bậc đế vương ba ngàn con sông nhưng chỉ chọn uống gáo nước duy nhất.
“Nguyện tháng năm dài để vương vấn, tình này bền chặt với thời gian. Thời gian giữa bọn họ mãi mãi bất diệt.”
“Mong người chỉ một lòng, bạc đầu chẳng lìa xa.”