Nước mắt mặt trăng rơi xuống nước
Buông bỏ một chút cảm xúc ngây thơ
Nước mắt mặt trăng chẳng ngớt tuồn ra
Khi cả thảy thời không đều tẩm mình và thấm thía
Những nỗi đau khắc khoải
Những cơn mê quằn quại
Phút chốc nhuốm u hoài
Linh hồn người trằn trọc
Thao thức những canh thâu
Ngày ngày tháng tháng lại năm năm
Mặt trăng vẫn khóc những giọt trắng tinh tuyền
Hình dung tiếng gọi tự những thuở hồng hoang
Nguệch ngoạc từ trong trí những bóng mờ câm lặng
Mơ hồ, âm thanh và cảm xúc
Mặt trăng chỉ điêu khắc dạng hình
Vào nước mắt...
Con dao sắt bén là trăng khuyết vô tình
Nụ cười nhu mị cũng là ánh trăng khuya
Giọt sáng xa xôi không ngừng tuôn đổ xuống
Rơi mãi rồi đây cũng héo hắt hao mòn.
Nước mắt mặt trăng hay nước mắt tôi?
Bụi bặm cô đọng từ vết tích dong dài
Nước mắt là cho đi, hy sinh cho tình chết
Nước mắt là dại ngây, khi lý trí tan tành
Đinh ninh rằng trăng rồi sẽ khóc mệt
Như giới hạn cuộc sống của nhân gian
Nhưng tại sao trăng vẫn không ngừng sáng?
Khi nó, giống như tôi, là một kẻ độc hành.