[Đam Mỹ] Tình yêu của Lục ảnh đế (Phần 1)
Tác giả: 🍀Lềnh Thư🍀
7 giờ tối.
"Nào, Giang đại minh tinh, ta kính ngươi một ly." Một người đàn ông tai to mặt lớn ngồi bên cạnh Giang Ngôn Sanh nói.
Giang Ngôn Sanh cảm thấy có chút khó chịu, đi qua một bên, từ chối "Tôi xin lỗi, tôi không biết uống rượu."
"Không sao, chỉ uống một chút thôi."
"Không được."
"Là không biết uống hay không muốn uống." Nhìn thấy Giang Ngôn Sanh liên tục từ chối, người đàn ông liền thay đổi sắc mặt nói "Tôi cho cậu uống rượu, là để cậu cho cậu có mặt mũi, đừng có rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt, không biết điều. Không phải chỉ là một tiểu minh tinh thôi. Nói như vậy cậu không phải chỉ là một diễn viên bét thôi sao. "
Mọi người nghe thấy vậy trầm mặc nhìn Giang Ngôn Sanh đầy oán trách, không biết tốt xấu.
"Thật xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát." Giang Ngôn Sanh thật sự không chịu được bầu không khí này liền đứng lên.
Người đại diện vội vàng đuổi theo.
"Lý ca, hôm nay anh là có ý tứ gì không?" Ra đến cửa Giang Ngôn Sanh thực sự không thể chịu được nữa, hôm nay Lý Vân nói cậu có hoạt động, nhưng không nghĩ lại là hoạt động như thế này.
"Cậu tự nghĩ đi, Giang Ngôn Sanh cậu hiện tại không được như trước nữa, muốn người hâm mộ không có người hâm mộ, muốn lưu lượng không có lưu lượng, muốn đề tài không có đề tài. Nếu không phải do ngoại hình cậu đẹp thì công ty đã sớm đóng băng cậu lâu rồi. Lát nữa vào cậu chịu khó chút đi. Ở kia có mấy người tuy không phải hào môn vọng tộc gì, nhưng vẫn có quyền lên tiếng trong giới, nếu cậu có thể bám lấy một người trong đó, cậu ấy cũng là phúc khí của cậu ấy. "
"Lý ca, chúng ta đã làm việc chung cũng sáu năm rồi, anh nên biết tính khí của tôi như thế nào." Giang Ngôn Sanh xoay người rời đi.
Lý Vân ngăn vàng nói lại "Giang Ngôn Sanh, cậu đừng có lên mặt, cậu cho rằng cậu hiện tại vẫn là cậu của ba năm trước hay sao? Cậu hiện tại không có quyền thay thế, đừng quên cậu đã ký hợp đồng năm năm với công ty, còn bốn năm nữa mới hết hạn. Ở trong hợp đồng có ghi rõ, công ty sắp xếp cho cậu làm việc gì, cậu đều phải nhận. "
"Lý ca, anh đây là đang uy hiếp tôi." Giang Ngôn cau mày nói.
"Không phải, tôi là đang khuyên cậu người thức thời mới là trang tuấn kiệt. Công ty xử lý đám người không nghe lời kia như thế nào, cậu cũng đã nghe thấy rồi. Đáng sợ nhất không phải là bị đóng băng mà bị mất hết danh tiếng không thể trở lại. "
"Tôi đây cây ngay không sợ chết đứng."
"Giang Ngôn Sanh, cậu tốt xấu gì cũng lăn lộn trong cái giới này sáu năm rồi, sao cậu còn có thể thơ ngây như vậy? Cậu phải biết rằng nơi này cũng không phải là cái gì cũng phân rõ trắng đen. Cho dù cậu có trong sạch thì người ta vẫn có cách để bôi đen cậu. "
"Tất cả đều có pháp luật."
"Đúng, đúng là có pháp luật, nhưng trước đó cậu phải xác định được người ở bên cạnh cậu có thể xử lý được." Lý Vân thở dài, nói đầy ẩn ý "Từ lúc cậu xuất đạo đều làm tôi đẫn dắt cậu, cậu ấy vĩnh viễn không cần đấu tranh cùng tư bản, bởi vì chẳng qua chỉ là lấy trứng chọi đá thôi. Đi thôi! Trở về. "
Khi Giang Ngôn Sánh đẩy cửa ra nhiều lần nữa, cậu choáng váng. Đó là.
Nhìn thấy người đang ngồi trong góc, Lý Vân lập tức vui vẻ, nhiệt tình hỏi "Lục ảnh đế, không nghĩ tới thế nhưng ngài cũng đến tham gia bữa tiệc này, thật là có duyên! Nhớ ngày trước, ngài còn cùng Ngôn Sanh diễn chung a. "
Lý Vân lập tức đẩy Giang Ngôn Sanh đến trước mặt Lục Tư Niên.
Lục Tư Niên nâng mắt, nhẹ rồi nhìn sang chỗ khác, không chút để ý nâng ly rượu "Ồ! Phải không? Trí nhớ của tôi không tốt, không rõ lắm."
Lý Vân vẫn không chút ngại ngùng, tiếp tục cổ vũ "Đúng rồi, Lục ảnh đế, cậu hiện tại chính là siêu sao nóng nhất, làm sao có thể nhớ rõ mọi chuyện! Ngôn Sanh, mau lại kính rượu Lục ảnh đế. "
Giang Ngôn Sanh ngây người nhìn người trước mặt, vẫn chói mắt như vậy, không, phải nói, so với trước kia càng làm cho người ta không thể rời mắt.
Khuôn mặt trắng mịn màng lộ ra vẻ ngoài lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm hút hồn, lông mày cùng chiếc mũi cao tất cả đều là vẻ ngoài quý phái, tao nhã.
Lục Tư Niên cau mày, giọng điệu lãnh đạm "Tôi không thích người khác nhìn tôi chằm chằm."
Lý Vân lập tức phản ứng, kéo Giang Ngôn Sanh "Lục ảnh đế, xin lỗi, thật xin lỗi, Ngôn Sanh nhanh lại kính rượu Lục ảnh đế a."
Giang Ngôn Sanh hít sâu một hơi "Lục ảnh đế, tôi, tôi kính anh." Sau đó uống một hơi cạn sạch.
Lục Tư Niên lắc ly rượu trong tay, cười nhẹ nói "Thật xin lỗi, tôi không phải người nào kính rượu cũng uống."
Giang Ngôn Sanh sắc mắt không thay đổi nhưng trong lòng như thắt lại.
"Ha hả, đó là tự nhiên, đó là tự nhiên, Lục ảnh đế, ngài từ từ uống, chúng tôi liền không quấy rầy." nói xong liền kéo Giang Ngôn Sanh quay lại chỗ ngồi.
"Nha, Giang đại minh tinh cuối cùng cũng trở lại, ta còn tưởng rằng cậu muốn kẹp chặt đuôi chạy chốn đấy."
"Phương tổng, chuyện gì thế này, đều là Ngôn Sanh không đúng, như vậy đi, Ngôn Sanh tự phạt ba ly xin lỗi ngài."
Giang Ngôn Sanh không nhúc nhích, chỉ nhìn về phía Lục Tư Niên đang ngồi trong góc không gian của mình.
"Giang Ngôn Sanh, đừng quên, lời cảnh báo của tôi." Lý Vân nhỏ giọng nhắc nhở.
Giang Ngôn Sanh nâng ly rượu, nhìn chăm chăm vào một góc, nhưng người kia một chút phản ứng cũng không có. Rượu này, chát quá, đắng quá, cay quá!
"Được rồi, đến, tới uống với tôi một chén, Giang đại minh tinh cho Phương tổng mặt mũi, cũng không thể cho Chu mỗ mặt mũi a!"
"Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên." Lý Vân thay Giang Ngôn Sanh đồng ý.
Có lần đầu tiên thì có lần hai, có lần hai thì sẽ có lần ba.
Giang Ngữ Sanh uống xong, chỉ thấy dạ dày của chính mình như thiêu đốt nhưng chuyện này không đáng để cậu đau lòng.
Giữ chặt bụng, cười nhẹ, nụ cười này là thật hay giả, chỉ e là chính cậu cũng không biết.
Lúc đầu Giang Ngữ Sanh cũng nghĩ sẽ từ chối, nhưng sau đó ai đến cũng không từ, thậm chí còn có tự rót cho chính mình.
Đột nhiên, người trong góc chuyển động, cầm áo khoác "Tôi có việc, đi trước đây."
Giang Ngôn Sanh nhìn bóng dáng rời đi của Lục Tư Niên, không biết lấy sức lực từ đâu để bật dậy, đuổi theo.
_________________________________
Sau khi Giang Ngôn Sanh đuổi theo ra ngoài, cậu phát hiện Lục Tư Niên đã sớm rời đi không thấy bóng dáng.
Giang Ngôn Sanh choáng váng dựa vào tường, cười nhạt lắc đầu, mình đây là làm sao vậy a, thật ngốc, quá ngu ngốc rồi.
Cười cười, nước mắt giàn dụa, Giang Ngôn Sanh, ngươi đúng là vô dụng a! Đều đã qua lâu như vậy rồi, mà vẫn còn yếu ớt khó coi như vậy, thật là kém cỏi. Giang Ngôn Sanh dựa vào tường, gắt gao nắm chặt tay.
Giang Ngôn Sanh quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, thôi vẫn là đừng tự làm khó mình, sau đó nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía trước, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra gọi "Khách sạn Ngân Hà, tới đón tôi."
Quay qua một bên, Giang Ngôn Sanh nhìn thấy Lục Tư Niên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hắn còn chưa có đi xa. Hắn có phải hay không đang đợi, ha, Giang Ngôn Sanh đừng có ngốc nữa. Hiện tại ngươi, chỉ sợ liếc hắn một cái cũng là điều xa xỉ đi!
Giang Ngôn Sanh buộc mình phải nhìn về phía trước, Giang Ngôn Sanh ngươi hôm nay đã đủ xấu hổ rồi, giữ lại cho chính mình một chút tôn nghiêm đi! Cho dù chỉ là một chút.
"Chìm đắm trong truỵ lạc."
Giang Ngôn Sanh sững sờ khi nghe được lời nói của Lục Tư Niên, hắn đây là đang nói mình sao? Có thể đi! Dù sao nơi này cũng không có ai khác ngoài hai người bọn họ.
"Giang Ngôn Sanh, ba năm không gặp, không nghĩ tới cậu đã trở nên buông thả tới mức độ này, cậu đã bồi uống rượu với không ít người, từ việc này cậu kiếm được không ít lợi ích đi!" Lục Tư Niên không chút che dấu lộ rõ vẻ ghét bỏ đối với Giang Ngôn Sanh.
"Cái gì?" Giang Ngôn Sanh không thể tin được những lời này là từ trong miệng của Lục Tư Niên nói ra.
"Làm sao, dám làm không dám nhận, không chỉ có bè lũ nịnh bợ mà ngay cả can đảm cũng không có. Giang Ngôn Sanh cậu thật đúng là càng sống càng thụt lùi a!"
Giang Ngôn Sanh không ngừng nói với chính mình, nhịn một chút, nhịn một chút liền qua, dù sao hắn nói cái gì mình cũng chưa từng nghe qua.
"Sao lại không nói lời nào, cũng đã đạt tới cái trình độ này rồi, còn có cái gì để nói. Rốt cuộc cậu cũng coi như là dựa vào bản thân mà kiếm tiền, người bình thường, nga! Không, là đại đa số người đều còn không có cái dũng khí này đâu! Như vậy xem ra, Giang đại minh tinh cậu còn rất không tồi."
"Lục Tư Niên!" Giang Ngôn Sanh tức giận đến mức đau ngực.
"Nha, còn nhớ rõ tên của ngươi bạn trai cũ của cậu! Thật đúng là vinh hạnh a! Tôi cho rằng cậu đã sớm đem cái tên này quên sạch rồi chứ!"
"Anh nhất định phải nói chuyện khó nghe như vậy sao?"
"Cái gì là kêu khó nghe, nếu cậu không sợ bóng sợ gió, cậu làm sao phải để ý tôi nói cái gì."
Giang Ngôn Sanh nhìn ánh mắt của Lục Tư Niên, rồi quay đi "Anh đã thay đổi."
"Đúng, tôi đã thay đổi, trở nên càng tốt hơn, không giống người nào đó không hiểu được cái gì gọi là giữ mình trong sạch."
Từng câu nói của Lục Tư Niên như một mũi dao sắc bén đâm vào trái tim đã sớm vỡ nát của Giang Ngôn Sanh.
Lục Tư Niên thấy Giang Ngôn Sanh không nói lời nào, trong lòng ngày càng tức giận, từng câu, từng câu đâm Giang Ngôn Sanh như không muốn tiền.
"Đủ rồi."
"Đủ? Làm sao mà đủ. Một chút cũng không đủ."
Lục Tư Niên từng bước đến gần Giang Ngôn Sanh, cho đến khi đem Giang Ngôn Sanh ép vào góc tường "Giang Ngôn Sanh, cậu thật bẩn."
Giang Ngôn Sanh nghe thấy câu nói ấy, tức giận đến mức cả người đều đang run rẩy, không dám tin nhìn người trước mặt với ánh mắt lạnh băng, dùng hết sức lực của cơ thể đẩy hắn ra, nhưng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể giống như một con chuột dơ bẩn chạy chối chết.
Ra khỏi khách sạn, Lăng Tiêu đã sớm đợi sẵn, nhìn thấy bộ dáng chân tay luống cuống của Giang Ngôn Sanh, vội vàng tới đón.
"Ngôn Sanh làm sao vậy?"
"Đi, đi, dẫn tôi đi."
"Hảo." Lăng Tiêu cũng không hỏi gì nữa, lên xe. Nhìn Giang Ngôn Sanh đang bất lực ở ghế sau, nhất thời cũng không biết nên mở miệng nói cái gì.
"Đi đâu?"
"Về nhà."
Về đến nhà, Giang Ngôn Sanh nặn ra một nụ cười nói "Lăng Tiêu, hôm nay cảm ơn cậu, trong nhà hơi bừa bộn nên tôi không giữ cậu nữa, hôm nào mời cậu ăn cơm."
"Cậu nói gì vậy a, hai chúng ta ai với ai, còn cảm ơn" Lăng Tiêu chần chờ một lúc, vẫn là mở miệng nói "Ân,Ngôn Sanh, đừng nghĩ nhiều, tất cả rồi sẽ ổn thôi."
"Tôi biết."
Giang Ngôn Sanh nằm trên giường, lấy tay che mắt, đèn ngủ trong phòng từ lúc nào trở nên chói mắt như vậy, ngày mai phải thay cái mới vậy.
Thì ra lời nói có thể làm tổn thương con người như vậy. Đau quá, đau quá, cậu cho rằng chính mình đã trải qua mấy năm nay mài giũa đã là tường đông vách sắt rồi, không nghĩ tới ở trước mặt hắn vẫn là không chịu được một đòn. Thật buồn cười!
______________________________
Ba năm trước đây.
"A Sanh."
Giang Ngôn Sanh nhìn thấy tên người gọi đến, lập tức điều chỉnh tốt trạng thái, cười tươi nhận điện thoại "Ân, mẹ, hôm nay sao lại có thời gian rảnh gọi điện cho con trai người a, không cùng mấy người cũ của mẹ đi nhảy quảng trường sao? "
"Cái đứa nhỏ này, con nói cái gì vậy ạ, ta gọi điện thoại cho con trai ta thì làm sao vậy."
"Ha hả, không phải lần trước con gọi điện thoại cho mẹ, nhưng mẹ chỉ nói mẹ đang nhảy, đừng làm phiền rồi tắt máy hả."
"Tiểu tử thúi, toàn học cái không tốt từ cha con, học mấy cái này nói chuyện dễ mang thù." Bên kia im lặng một lúc rồi nói: "Con trai."
"Ân, làm sao vậy?"
"Con trai, con nói thật với mẹ đi, có phải dạo gần đây con gặp khó khăn hay không?."
"Mẹ, người đây là đang nguyền rủa con trai mẹ sao?"
"Đừng nói lung tung với mẹ."
"Mẫu hậu đại nhân, người cứ yên tâm đi! Con trai mẹ ăn ngon, ngủ ngon, mặc đẹp, nói tóm lại chính là mọi thứ đều rất tốt."
"Thật vậy sao? Nhưng mẹ thấy trên mạng người ta đang nói con."
Giang Ngữ Sanh vội vàng ngắt lời nói "Mẹ, không thể tin những người trên mạng đó nói, khoảng thời gian trước không phải có thông báo ngôi sao mẹ thích bắt ca hai tay sao!"
"Ha, chuyện đó hoàn toàn là bịa đặt, lát sau cũng không phải đã làm sáng tỏ, cũng gửi công văn xin lỗi rồi sao. Giang Ngôn Sanh, mẹ nói cho con biết, cho dù con là con trai mẹ, nhưng mẹ cũng không cho phép con nói xấu thần tượng của mẹ. "
"Mẹ, đôi khi con cảm thấy suy nghĩ của mẹ rất tiến bộ."
"Đừng có đánh trống lảng đổi chủ đề."
"Những thông tin trên mạng đó không đáng tin, con trai mẹ hiện tại rất tốt."
"Vậy là tốt rồi. Có chuyện gì thì cũng đừng ép chính mình, đừng chỉ luôn nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nếu con không vui, liền trở về nhà, mẹ và cha con cũng không mong con trở thành ngôi sao lớn cái gì, chỉ cần con vui vẻ như vậy là đủ rồi. Ai, không nói nữa, dì Lý của con bọn họ đang kêu ta, cứ như vậy đi, mẹ cúp máy. "
Giang Ngôn Sanh nhìn điện thoại đã tắt, tươi cười trên mặt cũng lập tức biến mất, thế giới của người trưởng thành, không có gì là dễ dàng cả.
"Uy, người anh em gần đây đang làm gì vậy?."
"Còn có thể làm gì nữa, tình cảnh hiện tại của tôi cũng không phải là cậu không biết." Giang Ngôn Sanh cười khổ nói.
Lúc trước cậu từ bỏ công việc, vì ước mơ của chính mình, mà mạo hiểm không quay đầu nhìn lại 23 tuổi tham gia tuyển chọn, tuy rằng quá trình có nhiều khó khăn, nhưng may mắn là cuối cùng cậu cũng thành công xuất đạo, gần hơn một bước tới ước mơ của mình.
Nhưng vận mệnh trêu ngươi, bởi vì khi tham gia chương trình cậu đã nói lời không nên nói, chọc giận lãnh đạo cấp cao của công ty, công ty cũng không chút lưu tình nào mà đóng băng.
Hiện tại cậu sẽ tự mình chạy đi tìm các loại công việc có thể nuôi sống chính mình, nhưng có đôi khi cho dù có nói chuyện thành công, công ty cũng sẽ có thể can thiệp và ngăn chặn, làm hại cậu cơm đến miệng rồi còn không thể ăn. Con đường trước mặt thật mông lung a.
Cậu cũng không phải không nghĩ đến chuyện rời khỏi công ty, mà là trước đây cậu trẻ người non dạ, không phải nói là kích động đến ngu ngốc đi, ký hợp đồng mười năm, muốn chạy cũng chạy không thoát.
"Đừng trách tôi không có nghĩa khí a! Tôi đây nghe được có một cơ hội thử vai, cậu muốn hay không thử một chút."
Giang Ngôn Sanh nghĩ đến số tiền lương ít ỏi kia của mình, nghe thấy lời này, mắt sáng lên nói "Đi, đi, đương nhiên đi."
"Trước tiên đừng cao hứng sớm như vậy, tôi còn chưa có nói xong đâu! Chủ đề của bộ web drama này có chút....cái kia."
"Cái kia là cái nào?" Giang Ngôn Sanh có chút nghi hoặc nói.
"Chính là cái loại song nam chính."
"Nga ~ ta còn tưởng rằng là cái gì đâu! Còn không phải là song nam chính sao! Nói gì đi nữa, tôi lại không ngốc, như thế nào sẽ chạy tới thử vai nam chính đâu! Có thể có đến cái vai phụ tuyến mười tám là ta đã cám ơn trời đất rồi. "
"Cũng đúng a. Ngươi cũng không nổi tiếng, ngay cả tôi còn không so được, càng không nói người khác, hơn nữa hiện tại cậu đắc tội công ty, càng là dậu đổ bìm leo."
"Thực ra cậu cũng không cần nói trực tiếp như vậy." Chính mình nói ra là một chuyện, từ miệng người khác nói ra lại là một chuyện khác.
"Cái này làm sao có thể nói là trực tiếp, tôi đây chính là giúo cậu nhìn rõ hiện thực. Được rồi, không nói với cậu nữa, thứ bảy tuần sau buổi sáng 9 giờ, địa chỉ chờ lát nữa tôi gửi cho cậu."
"Hảo, Lăng Tiêu, cảm ơn."
"A nha, cậu khách khí như vậy làm gì, cậu có coi tôi là huynh đệ không?"
Giang Ngôn Sành nghe được đối phương giả vờ tức giận, hiểu ý cười "Vậy về sau mong cậu giúp đỡ nhiều a."
"Yên tâm, nếu có cơm ăn, liền sẽ không bỏ rơi cậu."
Sau khi cúp điện thoại, Giang Ngôn Sanh liền lập tức tìm kiếm bản gốc, nhìn thấy tỉ lệ người xem cậu liền sửng sốt. Này, người hâm mộ nhiều như vậy, so với người hâm mộ của mình còn nhiều hơn gấp mấy lần, nếu là do chính mình diễn, thì nhóm người này e là sẽ dùng nước bọt nhấn chìm mình.
Giang Ngôn Sanh lúc ban đầu ôm thái độ tò mò thái độ đọc, đến khi xem lại càng cảm thấy mê mẩn, dần dần dần dần đem chính mình dung nhập, sau khi xem xong rồi, vẫn chưa thể dứt ra được.
Tác giả thật sự rất tài tình, cấu trúc mới độc lạ, tình tiết lên xuống phập phồng, tuy rằng không có quá nhiều chữ, nhưng bên trong đắp nặn từng nhân vật đều có những điểm sáng riêng biệt, rất sống động, khó trách sẽ có nhiều người hâm mộ như vậy.
___________________________________
Theo kế hoạch đến ngày thử vai.
Giang Ngôn Sanh dậy sớm, trang điểm cho chính mình, lục tung trong tủ quần áo thật vất vả mới chọn ra một bộ quần áo khiến cậu hài lòng, sửa sang lại kiểu tóc một chút, bôi một chút mỹ phẩm dưỡng da, nhìn chính mình trong gương, yên lặng cổ vũ "Cố lên"
Nói không khẩn trương, thì là giả. Rốt cuộc cậu cũng không phải là xuất thân chính quy học diễn xuất, chỉ là giữa chừng thay đổi, nga, không, có lẽ ngay cả giữa đường cũng không tính, nhiều lắm chỉ là một phần tư chính quy.
Nhìn những nam sinh trẻ trung tuấn tú trên hành lang, thanh xuân dào dạt, Giang Ngôn Sanh thở dài, hắn là lớn nhất trong này đi! Vốn dĩ đã khẩn trương bây giờ lại thêm một chút bất an.
Giang Ngôn Sanh an tĩnh dựa ở trên vách tường, yên lặng luyện tập lời thoại của mình đã chuẩn bị.
Nhưng lại có người cố tình phá vỡ sự an tĩnh này.
"Cậu là ai a? Không có mắt à!"
"Thât xin lỗi, tôi vẫn luôn đứng ở bên này không nhúc nhích qua, là chính cậu đụng phải tôi." Giang Ngôn Sanh không nghĩ sẽ làm to chuyện này, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời nói.
"Cậu nói như vậy là có ý gì, chẳng nhẽ cậu cho rằng tôi đang ăn vạ sao?"
"Không có."
"Hừ, thật đúng là loại chó mèo gì cũng dám đến thử vai."
Giang Ngôn Sanh nhàn nhạt liếc liếc mắt nhìn đối phương một cái, không nói gì.
Đối phương bị ánh mắt Giang Ngôn Sanh nhìn sợ tới mức lùi về sau một bước, sau đó ghét bỏ nói "Đen đủi." Liền đi rồi.
"Cậu không sao chứ!"
Giang Ngôn Sanh nhìn thoáng qua chàng trai đang lại gần, lắc lắc đầu.
"Cậu đừng để ở trong lòng, anh ta luôn như vậy, tính tình cực kỳ xấu, tất cả những người đã gặp qua hắn đều biết."
"Người râu ria thôi, tự nhiên sẽ không để tâm." Giang Ngôn Sanh nghe thấy lời này, không khỏi sinh ra chút hảo cảm với chàng trai này.
"Ta kêu Hứa Nhuận Thần, cậu tên gì?."
"Tôi tên Giang Ngôn Sanh."
"Cậu thử vai nào vậy?"
"Trình Yến Chi một vai phản diện nhỏ trong truyện."
"Vậy cậu có khẩn trương không? Tôi cảm thấy thật khẩn trương a, tôi cảm giác hiện tại tim của tôi có thể đập tới 200 rồi. Đây là lần đầu tiên tôi thử vai, cũng không biết có thể thành công hay không?."
Hứa Nhuận Thần ở bên cạnh ríu rít nói, mà Giang Ngôn Sanh xem cậu giống như em trai nhà mình kiên nhẫn lắng nghe.
"Còn không phải chỉ là một cái web drama sao! Tiểu gia tôi còn không hiếm lạ đâu!" Chỉ thấy người đàn ông vừa mới đụng phải Giang Ngôn Sanh đang hùng hùng hổ hổ từ bên trong đi ra "Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì đẹp."
Giang Ngôn Sanh nhìn một đám hưng phấn đi vào, một đám lại khóc hề hề đi ra, trong lòng càng thêm bất an.
"Lập tức đến tôi rồi, làm sao bây giờ, tôi khẩn trương quá." Hứa Nhuận Thần không ngừng đi qua đi lại nói.
"Cố lên, tin tưởng chính mình." Giang Ngôn Sanh mở miệng cổ vũ nói.
"Số 40, Giang Ngôn Sanh."
Giang Ngôn Sanh nghe được tên của mình, hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo một chút, cố lên, mình có thể.
"Cốc cốc"
"Vào đi."
Giang Ngôn Sanh đẩy cửa tiến vào, nhìn bốn vị lão sư ngồi trước mặt, cúi mình chào hỏi "Các vị lão sư hảo, tôi là Giang Ngôn Sanh số 40, nhân vật tôi thử vai là Trình Yến Chi."
"Ân, bốc thăm rút đoạn ngắn thử vai đi!"
Giang Ngôn Sanh mở tờ giấy ra xem là cảnh trước khi chết của Trình Yến Chi.
"Các vị lão sư, tôi đã chuẩn bị tốt." Giang Ngôn Sanh hít sâu một hơi nói.
"Hảo, vậy chúng ta bắt đầu đi!"
Giang Ngôn Sanh nhắm mắt lại, rồi mở ra, trong mắt đã tràn đầy vẻ giễu cợt "Các ngươi cho rằng ta nguyện ý để mọi chuyện thành ra nông nỗi này hay sao?"
Ánh mắt biến đổi, sắc bén nhìn phía trước, ngón tay chỉ về phía đám đông, ngữ khí tàn nhẫn nói "Là các ngươi, là các ngươi một đám tự xưng là danh môn chính phái ngụy quân tử, bức ta. Là các ngươi không cho ta một con đường sống, nếu các ngươi không chịu cho, ta đây liền chính mình định đoạt. Mệnh ta do ta không do trời."
Rũ mi mắt xuống, ánh mắt bi thương nhìn cách đó không xa "Ta Trình Yến Chi không làm người trong thiên hạ thất vọng, chỉ có~ chỉ có thực xin lỗi ngươi, là ta có lõi với ngươi, ta biết ngươi không muốn nhìn thấy ta, nhưng......" Còn chưa có nói xong liền ngã xuống.
Giang Ngôn Sanh biểu diễn xong, đứng lên, cúi người, trong lòng thấp thỏm bất an cực kỳ.
"Màn trình diễn đáng thưởng thức, không tính là kém, nhưng cũng không tính là quá hay."
"Đúng vậy, có những chỗ cậu dùng quá nhiều sức cũng không tốt."
Giang Ngôn Sanh nghe được lời này tâm liền lạnh, xem ra nhân vật này không phù hợp với mình.Quên đi, kết quả này cũng không nằm ngoài dự đoán. Coi như đi tích luỹ kinh nghiệm vậy, không tính mệt.
"Cảm ơn các vị lão sư đã cho lời khuyên." Giang Ngôn Sanh nói xong liền tính toán đi ra ngoài.
"Từ từ." Có một vị lão sư gọi Giang Ngôn Sanh lại nói "Ngươi thử diễn vai Quý Vân Dã."
Giang Ngôn Sanh không dám tin tưởng trừng lớn đôi mắt, Quý Vân Dã, kia chính là một vai nam chính.
"Cho cậu thời gian mười phút, ghi nhớ thoại, sau đó biểu diễn ra, cậu chỉ có mười phút."
"Được ạ." Giang Ngôn Sanh kích động tiếp nhận lời thoại, đây chính là cơ hội khó có được, Gang Ngôn Sanh chạy nhanh đến một góc trong phòng giành giật từng giây học thuộc. Cơ hội lần này, mình nhất định phải nắm được.
Mười phút sau.
"Có thể sao?"
"Có thể."
"Kia bắt đầu đi!"
"Người trong thiên hạ đều nói Tô nhị công tử, nam tử vô song, hôm nay được thấy quả nhiên không giống người thường a!" Giang Ngôn Sanh cười nói, sau đó nhanh chóng cúi đầu "Ai, Tô nhị công tử, ngươi làm gì vậy, ta chính là đang khen ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi đi, như thế nào còn thẹn quá thành giận a!"
"Tô nhị công tử, ta vì ngươi đường xa mà đến, là khách, ta mới không cùng ngươi so đo, ngươi nếu lại cứ tiếp tục như vậy, cẩn thận ta trở mặt không biết người. Ai, ngươi như thế nào càng nói càng hăng say, Tô nhị công tử, đây là ngươi bức ta, xem chiêu."
"Tôi biểu diễn xong rồi." Giang Ngôn Sanh khom lưng nói.
"Ân, biểu hiện không tồi, so với chúng ta mong muốn thì tôt hơn nhiều"
"Vậy trước cứ như vậy, chúng tôi thương lượng một chút, ngươi đi về trước chờ tin tức đi!"
"Vâng, cảm ơn, các vị lão sư."