Lúc nhỏ cô với anh là bạn thân. Có kế ước là gả cô cho anh.
Nhưng...
Ngang trái chính là cô theo đuổi anh 12 năm, anh không nhìn cô lấy 1 lần.
Ngang trái chính là, đến lúc cô buông tay anh, đi yêu 1 người đàn ông khác.
Anh nói, anh muốn kết hôn với cô.
Cô biết anh không còn yêu cô. Anh làm thế tất cả là vì lời hứa với chị gái cô, người anh yêu.
Nhưng rồi cô vẫn đồng ý với đề nghị hoang đường này, lý do là cô thất tình.
Người đàn ông kia cũng không yêu cô.
Trong cuộc hôn nhân này, cô sống khép mình, cố gắng cẩn thận chút 1 hoàn thành nghĩa vụ của người vợ, duy nhất, cô không giám đặt tình cảm lên anh 1 lần nào nữa. Anh không yêu cô.
Ngày giỗ của chị gái cô trùng với ngày lễ tình nhân. Cô nhìn đồng hồ, 11 giờ đêm, anh chưa về. Cô lắc đầu và không chờ anh nữa, lên lầu đi ngủ. Cô lại ngốc rồi.
Cô không ngủ được. Cô nghe tiếng mở cửa khe khẽ, cô nhắm mắt lại vờ ngủ. Cô thấy anh nằm trên giường, động tác rất nhẹ nhàng. Anh vòng tay ra ôm lấy cô. Nước mắt cô rỉ ra khóe mắt. Cô cũng không hiểu vì sao mình khóc, có lẽ vì tủi thân.
Cô muốn quay lại ôm lấy anh, dựa vào ngực anh. Nhưng cô không giám. Cô không biết cái ôm này, annh muốn dành cho ai. Cô sợ, cô chỉ là người thay thế.
Cô chợt thấy tay anh lành lạnh. Anh đeo lên tay cô 1 chiếc nhẫn. Đó là chiếc nhẫn rất lâu về trước đó, khi cô còn nhỏ cô đòi anh mua. Sau đó anh quả thực có mua, nhưng không hề đưa cho cô. Cô vẫn nghĩ chiếc nhẫn này anh đã tặng cho chị gái cô, không ngờ anh vẫn giữ.
Hô hấp cô bắt đầu trở nên nặng nề, tiếng khóc cô kìm nén. Cô mơ hồ nghe anh nói :
" anh muốn lấy em vì em là em, không vì ai khác. Người trong lòng anh từ trước đến nay là... "
Cô không nghe rõ lời anh nói, nghe loáng thoáng chữ " em" không biết là " chị em " hay " em " . Nhưng cô không suy nghĩ được nữa dần chìm vào giấc ngủ. Cô ngủ say trong vòng tay anh.
Sáng hôm sau .
Anh chuẩn bị đi làm nhưng vẫn không thấy cô dạy. Anh chạm lên trán cô, người cô nóng như lửa đốt. Anh bế cô đi bệnh viện. Bác sĩ nói :
" Cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối, không sống được mấy ngày nữa đâu "
Lúc đó anh rất sốc, anh đã ngã khụy xuống khóc như 1 đứa trẻ. Anh bỏ việc làm, chỉ để ngắm nhìn cô và mong cô tỉnh lại để có thể nói hết mọi thứ...
3 ngày sau.
Anh không đi đâu cũng không ăn uống gì chỉ sợ cô sẽ tỉnh lại mà không được gặp anh. Anh đã khóc rất nhiều, biết cô yêu anh rất nhiều mà chỉ đáp lại cô ấy bằng sự thờ ơ, lạnh nhạt. Đến bây giờ cô ấy sắp rời xa anh thì anh mới dũng cảm nói ra hết rằng anh yêu cô đến mức nào. Cuộc sống thật trớ trêu...
Bác sĩ khuyên anh từ bỏ nhưng anh siết chặt lấy tay cô nói :
" không... không... Cô ấy không phải người yếu đuối như thế. Nhất định, nhất định cô ấy sẽ tỉnh lại. Cô ấy dàng cả thanh xuân để yêu tôi, tỏ tình tôi. Cô ấy sẽ không rời bỏ tôi dễ dàng vậy đâu. Không thể... Làm ơn đừng cướp cô ấy khỏi tôi, làm ơn. Tôi sai rồi, sai khi đã không trân trọng cô ấy, tôi sai rồi... "
1 lúc sau...
Tít... Tít... Tít...
Cô ấy đã bỏ anh thật rồi...