[Viễn tưởng] 💸Seung và thử thách 24 h tiêu hết 100 nghìn tỷ 💸 (P5)
Tác giả: Beethoven Titus🌟❤️🌟T*L*T9
Đưa bố mẹ về tiểu khu xong, Seung không trở về nhà riêng ngay. Có nhiều tiền rồi thì phải làm cái gì đó chứ!
Nhưng khi mà cô lái chiếc siêu xe của mình trên đường lớn. Cái cảm giác trống rỗng ban chiều ngày càng trở nên rõ ràng...
Seung thấy rất mờ mịt.
Biết là đi tiêu tiền, nhưng mà đi đâu? Những gì muốn làm cô đều làm rồi, hoàn thành dễ dàng rồi. Trước giờ cô cứ tưởng hoàn thành xong hết thảy cô phải vui vẻ lắm chứ? Nhưng bây giờ thì...đâu phải vậy?
Sao lại là cảm giác trống rỗng cơ chứ?
Khi mà cô luôn cắm đầu vào công việc cô đâu có cái cảm giác này, cô đâu nghĩ có một ngày mà mục tiêu cố gắng cả cuộc đời mình hoàn thành một cách dễ dàng như vậy?
Khi mà cô mệt mỏi trong áp lực bộn bề, cô nghĩ rằng mình phải phấn đấu, phải phấn đấu thật nhiều về 1 cái tương lai mơ hồ mà ở đó cô thậm chí không biết rằng mình sẽ hạnh phúc hay không sao?
Rốt cuộc cô phấn đấu bây lâu nay là vì cái gì chứ?
Vì cái gì mà cô phải học trầy trật như vậy?
Vì cái gì mà cô phải làm việc quần quật suốt ngày như vậy?
Là vì kì vọng của bố mẹ? Là vì muốn trả hết nợ cho gia đình? Vì muốn cải thiện cuộc sống? Vì muốn thực hiện ước mong của bố mẹ? Chỉ vì thế thôi sao?
Có 100 nghìn tỷ won, những cái đó cô đều hoàn thành được 1 cách dễ dàng. Thậm chí biến mong muốn tưởng chừng như xa xỉ của bố mẹ thành hiện thực. Dự World cup. Đi Maldives...Nhưng còn cô? Sau những giây phút vui vẻ, hân hoan với những người yêu thương ấy, tại sao lại chỉ còn sự trống rỗng đến vô tận?
Những cố gắng, nhẫn nhịn từ trước tới nay của cô để làm gì? Vì cái gì chứ? Khi mà mọi thứ đều được hoàn thành dễ dàng như vậy?
Ai cũng có mong muốn, có ước mơ để thực hiện, để vươn tới nhưng mà...Seung à, mày thực sự mong muốn, ước mơ cái gì chứ? Sao lại mờ mịt quá vậy? Rốt cuộc từ trước đến giờ, Seung, mày sống cho ai vậy? Thực hiện ước mơ, mong muốn của ai vậy? Mày thực sự muốn điều đó sao Seung?
Có lẽ Seung đã từng có ước mơ, hoài bão và mong muốn của riêng mình nhưng theo thời gian, những thứ xa vời như ước mơ, hoài bão ấy, đã dần bị vùi dập. Và giờ, thậm chí chúng là gì cô còn không nhớ nổi nữa...
Mục đích sống của cô mỗi ngày là kiếm thật nhiều tiền để cuộc sống tương lai thoải mái hơn. Đến khi cô có được 100 nghìn tỷ, cô mới nhận ra, mình đã sống vô nghĩa nhường nào trong hơn 20 năm qua.
Cố sống cố chết để đạt được một cái đích... mỗi lần mệt mỏi, áp lực muốn bỏ cuộc là lại một lần tự nhủ, đến đích là tốt rồi, đến đích là sẽ không phải mệt mỏi như thế nữa nhưng sự thật thì sao? Mệt muốn chết qua được level này nhưng lại lật tức bị ném vào 1 level khác khó nhằn hơn, mệt mỏi, áp lực hơn. Rồi có thấy vui không? Thấy hết mệt chưa?
Rồi đi, phá đảo được tất cả các level rồi, hoàn thành tất cả các cái đích rồi nhưng mà lúc này, cô lại rơi vào 1 cái cảm giác trỗng rỗng, không biết phải làm gì vì trước giờ cô sống là để vượt qua các cái đích mà nay hết đích để vượt qua rồi, chẳng còn mục đích nữa? Cuối cùng thì sao?
Seung lòng rối như tơ vò mà lái xe lang thang trên đường phố. Cô muốn quên đi những rối bời này, muốn đi chơi nhưng lại không biết nên đi đâu chơi với số tiền đang có trong tay nữa. Cô chưa từng có nhiều thời gian và tiền bạc để phung phí như vậy...không hay đi nên cũng không biết phải đi đâu, làm gì.
Seung thở dài. Cô đang định gọi cho quản gia vạn năng của mình để hỏi thì đột nhiên, ánh mắt cô lướt qua một tấm biển.
...
Seung ngồi trước quầy rượu, lắc lư theo điệu nhạc remix. Rượu rót rồi lại cạn, cạn rồi lại rót...cổ họng cay xè, nhưng càng uống lại càng muốn thêm. Cái cảm giác chìm đắm, mê ly mà nó mang lại khiến thể xác đến linh hồn cô thoả mãn. Nhưng chút khoái cảm nhất thời ấy càng chỉ khiến Seung cảm thụ rõ hơn sự trống rỗng, mơ hồ sâu thẳm trong trái tim mình.
Seung thất thần nhìn ly rượu trên tay. Chất lỏng màu cam sóng sánh trong ly trông thì có vẻ thật ngọt ngào nhưng uống vào mới biết, nó thật đắng và cũng thật cay.
Đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô khiến cô giật nảy mình.
Seung nhìn chàng trai ăn mặc loè loẹt và một đám du côn trước mặt bằng ánh mắt mông lung "Có chuyện gì không bạn?"
Ánh đèn nhấp nháy thật hại mắt. Mặt của chàng trai kia thì cô không tài nào nhìn rõ được, chỉ có cái gì lấp lánh ánh hợp kim trên răng anh ta là cô nhìn rõ nhất. Nói cũng phải, cô bị cận không nhẹ nhưng sinh hoạt bình thường cô không thích đeo kính lắm.
"Người đẹp, sao ngồi đây một mình thế? Ra nhảy với bọn anh cho vui nào hê hê!" Mở miệng ra chính là cái giọng ngả ngớn và điệu cười biến thái nghe là biết không phải loại gì tốt đẹp.
"Xin lỗi các anh, tôi đang đợi bạn, nhảy thì, chắc là để dịp khác nhỉ?" Seung vơ lấy túi xách định nếu có biến thì chạy luôn.
Tên kia đúng thật là vẫn chưa từ bỏ ý định "Nhảy tý thôi em, biết bao giờ bạn em tới!"
Lần này, bọn chúng còn to gan kéo tay Seung.
Seung nhíu mày hất tay ra.
Nhưng hành động của cô chỉ nhận lại những tiếng cười bỉ ổi của chúng "Cô em có cá tính đấy! Anh thích! Hê hê!"
"Xùy..." Seung không nhịn được cười nhạo.
"Ồ, cô em khinh người thế? Hay chê anh không có tiền?" Hắn không có vẻ gì là tức giận mà rút từ trong ví ra một xấp tiền màu vàng rồi tiếp tục cười bỉ ổi "Đủ để mời cô em lên nhảy một bài chưa nào hê hê..."
"Nhìn tôi có giống thiếu tiền không?" Lần đầu Seung ngang bướng không chọn giải pháp tốt nhất cho chính mình. Thay vì bỏ đi ngay, cô đã ở lại đấu võ mồm với tên mặt cày kia.
"Ồ, em gái thú vị đấy! Làm nghề mấy năm rồi em?"
"Mấy người là ai mà tôi phải trả lời?" Seung đáp mà mặt không ngẩng lên lấy một cái, cô chăm chú nhìn ly rượu trên tay như đang nghĩ đập vào đâu của thằng này thì nhiều máu nhất.
Thấy thái độ lồi lõm của Seung, thằng kia bực mình hăm doạ "Trông em hình như cũng làm nghề nhiều năm rồi nhỉ? Loại gái hạng xoàng mà kiêu quá là đếch có khách đâu em ạ! Mà á, cái loại mua vui rẻ tiền như cô em, lại không có mắt nhìn nữa ý, đến cái mặt kiếm cơm cũng không còn để mà cày nữa đâu!" Hắn dừng lại một chút rồi dí sát mặt vào Seung. Hắn chỉ vào mặt mình gào lên, nước miếng văng tung toé "Nhìn cho rõ bố mày là ai! Quán này là địa bàn của bố mày! Mày ngon mày bật nữa đi! Bật nữa là bố cho mày đăng xuất khỏi Trái Đất luôn!"
Rượu ngấm vào người. Máu nóng dồn lên não. Seung bây giờ trở lên vô cùng cảm tính.
"À thế à? Chắc bà lại sợ mày quá! Có con mẹ gì đâu chỉ nói mồm, giỏi thì làm gì bà đi!"
"Con chó! Mày thách bố mày à?" Tên kia trừng mắt nhìn Seung, định dở trò bạo lực.
"Ừ đấy! Bà thách!" Seung cũng chẳng kém cạnh. Cô đứng bật dậy hùng hổ trừng tên kia.
Tên kia bị bật tức nổ phổi định tát cho cái mặt câng câng ngứa đòn của Seung 1 cái nhớ đời nhưng tay vừa vung lên đã bị một bàn tay khác mạnh mẽ khoá lại.
"Dm mày, thằng nào lo chuyện bao đồng?"
1 giây trước còn mạnh miệng, 1 giây sau nhìn thấy gương mặt của người đàn ông kia, hắn liền như bóng xịt hơi, vẻ mặt xệ xuống hai chữ 'không xong'.
"Anh...anh Sungho? Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi đến quán em chơi thế?"
"Quán mày?" Người đàn ông hỏi vặn lại khiến tên kia sợ sun vòi. Giọng nói anh ta trầm thấp, ấm áp khiến Seung cứng cả người. Sao giọng nói này nghe quen quen thế nhỉ?
Seung không biết người đàn ông kia đe ép bọn du côn kia thế nào mà khiến bọn chúng vâng vâng dạ dạ chạy mất dạng. Cô chỉ ngồi nhìn bóng lưng anh ta đến thất thần, cố vắt óc xem người đàn ông kia rốt cuộc là ai mà giọng lại nghe quen như thế.
"Cô Park Seung!?"
"Dạ?" Seung giật nảy mình nhìn người đàn ông trước mặt. Anh đã xoay người đối diện cô. Ánh đèn nhấp nháy của quán bar khiến cô phải mất lúc lâu mới nhận ra được anh ta chính là giám đốc của mình.
"Thật là bất ngờ khi gặp cô Seung ở đây!"
Seung bật cười nhìn anh ta "Giám đốc vốn là người rất nghiêm túc, em cũng không ngờ sẽ gặp ngài ở đây đấy."
"Nói ra chỉ sợ em không tin chứ tôi đến đây là vì đọc sách đấy!" Sungho hài hước nói.
Seung bật cười nhìn ly rượu "Đúng là có chút khó tin thật. Nhưng mà,..." Cô nhìn vị giám đốc trẻ tuổi trước mặt "Vì là giám đốc Jung nên em sẽ tin."
Anh ta ngẩn người nhìn Seung. Người con gái ấy vẫn như mọi ngày, luôn treo một nụ cười nhẹ nhàng trên môi, còn ánh mắt thì lúc nào cũng như là biết nói...
Ánh đèn huyền ảo của quán bar chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn của cô. Thứ ánh sáng như có như không ấy bằng một cách huyền diệu nào đó hoàn hảo tôn lên từng đường nét đẹp đẽ nhất trên gương mặt cô, gương mặt đã tinh tế, rạng rỡ lại càng tinh tế, rạng rỡ hơn bội phần.
"Tuy vậy, nhạc ở đây khá chói tai, ngài thật sự có thể đọc sách ở đây Sao? "Seung thắc mắc, cô thật sự đang nghĩ về vấn đề này.
"Tại sao cô Seung lại tin tôi? Đọc sách ở một nơi...ừm...ồn ào như này giống một câu chuyện đùa vậy."
"Dạ? "
Seung khó hiểu nhìn Sungho.
"Bình thường thôi mà? Giám đốc Jung là một người nghiêm túc và tài năng, còn rất uy tín trong công ty nữa. Đọc sách ở quán bar, nghe vô lý nhưng từ miệng ngài nói ra thì nghe có vẻ cũng khả thi đấy chứ!"
Sungho bật cười"Cảm ơn cô Seung đã tin tưởng tôi nhá! Thật ra mà nói thì đúng là tôi ở đây vì đọc sách nhưng tôi không đọc sách ở quán bar này mà ở chỗ khác cơ."
"Ồ, thảo nào..." Seung gật gù đáp lại.
"Cô Seung có muốn thử đến chỗ đó không?"
Seung cười cười nhìn anh ta "Tất nhiên rồi, em đang rất mong chờ đây thưa giám đốc."
...
Đứng trước nhà sách phong cách retro cổ điển đối lập hoàn toàn với quán bar mình vừa ở ban nãy, Seung không nhịn được thốt lên "Ôi trời, sao người ta lại xây một nhà sách đối diện quán bar vậy chứ?"
"Không phải nhà sách xây đối diện quán bar mà là quán bar xây đối diện nhà sách." Giám đốc Jung giải thích với Seung. "Ở đây có nhiều sách rất hay! Tôi đến đây rất thường xuyên, từ khi còn nhỏ cơ. Hồi đó, nhà sách này rất được ưa thích."
Seung nhìn nhà sách trước mặt, không hiểu sao lại thấy bình thản hơn "Trước đây, em cũng hay đọc sách nhưng từ khi vào công ty, công việc...quá bận rộn. Nên là nhiều lúc muốn đọc 1 quyển sách tử tế cũng khó khăn."
Vào nhà sách một cái, mọi ồn ào nhốn nháo đều biến mất. Seung có chút kinh ngạc. Cả một nhà sách rộng lớn chỉ toàn là tiếng lật sách khe khẽ.
"Ngạc nhiên đúng không?"
"Ừm...em không ngờ nhà sách này lại cách âm tốt thế!"
"Thanh tĩnh đọc sách là tốt nhất mà. Seung thử đọc một quyển đi."
Nhà sách rất lớn, các kệ sách đều được sắp xếp rất gọn gàng theo từng chủ đề.
Seung lấy một quyển sách màu trắng trên kệ.
[Thay đổi một suy nghĩ thay đổi cả cuộc đời.]
Seung chăm chú lật từng trang sách. Cô hồi tưởng lại những gì mình đã làm thời gian qua. Hồi tưởng lại những mệt mỏi, trống rỗng. Hồi tưởng lại những kí ức hiếm hoi còn sót lại trước khi cô lao vào vòng lặp của những sự cố gắng mệt mỏi không có điểm dừng.
Có cái gì đó đang dần sáng tỏ.
Và có cái gì đó cũng đang dần tan đi.
Thì ra trước giờ, tất cả đều do chính bản thân mình...
...
Seung chăm chú đọc sách như lạc vào một thế giới khác. Trong đôi mắt vẫn là ảnh ngược của những dòng chữ dày đặc nhưng dường như đôi mắt ấy sâu thẳm hơn, mang một cái gì đó suy tư, đăm chiêu khó tả.
Giám đốc Jung đứng đằng sau cô một lúc lâu mà cô vẫn không nhận ra, thậm chí ngẩng đầu lên cũng không có. Anh không nhịn được bật cười "Cô Seung này?"
"Dạ?" Seung giật mình đáp lại.
"Những đóng góp của cô Seung với công ty, phía trên đều nhìn thấy."
Seung kinh ngạc nhìn anh ta. Cô không nghĩ anh ta sẽ nói ra điều này ở đây.
"Thật ra công ty định cất nhắc cho cô từ lâu rồi. Không phải ghế trưởng phòng đâu, mà là ghế tôi đang ngồi đây này." Anh ta nói một cách bình thản như đây chỉ là một câu chuyện phiếm bình thường.
"Cô đừng lo! Tôi chỉ là được chuyển sang chi nhánh khác với chức vụ cao hơn một chút. Gần như là thăng chức nhưng mà theo phương thức thuyên chuyển công tác ấy mà."
"Vậy, liên quan gì đến em? À, ý em là em thấy chuyện này là của nội bộ, chưa có thông báo chính thức nên giám đốc nói với em là có ý gì?" Seung khó hiểu nhìn anh ta.
"Em không quan tâm sao? Cũng không lo lắng? Lỡ chuyện hôm nay ở phòng em có thể ảnh hưởng đến quyết định của phía trên thì sao?" Giám đốc Jung bối rối trước ánh mắt của Seung, anh không nghĩ là cô lại không hiểu điều này.
"Vâng, nhưng điều đó đã không quan trọng với em nữa rồi. Thăng chức tất nhiên là tốt! Nhưng nếu không được, thì vẫn như trước kia thôi." Seung bình thản nói ra suy nghĩ hiện tại của mình. Thông suốt rồi, cảm giác, cái gì cũng dễ giải quyết, tâm trí cũng thoải mái hơn nhiều.
...
[Trưởng ban Park về đến đâu rồi?]
"Cũng sắp đến nhà rồi, giám đốc không cần lo cho em đâu."
[Cô Seung uống rượu lái xe ban đêm, tôi không yên tâm. Đáng nhẽ ra tôi nên nhất quyết đưa cô về nhà mới phải...]
Seung bật cười "Em vẫn ổn mà giám đốc. Hay là về đến nhà, em nháy cho giám đốc một cái để giám đốc yên tâm hơn nhé?"
[Cũng được!]
Cúp máy xong, Seung tập trung lái xe.
Từng cơn gió lạnh buốt ùa vào buồng lái khiến cô phải nổi da gà, thậm chí có chút run rẩy.
Seung nhìn kính chiếu hậu, ánh mắt của cô dần trở nên phức tạp. Vẫn là con Lamborghini hồi sáng, chiếc xe có thiết kế ngầu lòi, đẳng cấp mà Seung hơn chục tiếng trước còn rất ưng ý nay cô lại thấy nó thật phô trương và lố bịch.
Gió còn che không xong, được mỗi cái đắt.
Tiền tệ thật đáng sợ. Nó dễ dàng biến một con người vốn thực dụng như cô trở thành một con người chạy theo sự xa xỉ về giá cả chỉ với 100 nghìn tỷ won.
Cô nhìn lại chính mình, một thân hàng hiệu sành điệu, sang trọng mà cô từng thấy ao ước, từng cho là rất đẹp nhưng giờ, nó hình như lại thiếu mất đi một cái gì đó rất quan trọng, trông nó có vẻ thật nhạt nhoà, tầm thường...
Siêu xe hay đồ hiệu chẳng qua chỉ là ô tô và quần áo, có công dụng như nhau thôi không phải sao? Vậy sùng bái, ao ước để làm gì? Có được rồi, sung sướng đấy nhưng chỉ là nhất thời, nhìn nhiều lại thành tầm thường, vô vị.
Seung mỉm cười tự giễu, cô thấy mình cả ngày hôm nay thật nực cười. Và sự nực cười này cũng sẽ kết thúc ngay thôi...Đã đến lúc trở về làm Park Seung thực sự rồi.
Cô bẻ lái đến một gara xe. Một lát sau lái ra lại là một chiếc ô tô phổ thông bình thường, trông không còn mới lắm.
Seung trong xe cũng không còn một thân đồ hiệu nữa mà chỉ mặc một set đồ giá sinh viên bình thường nhưng thoải mái.
Đi trên chiếc xe quen thuộc, mặc kiểu quần áo mà mình vẫn luôn thích, luôn mặc...
Seung có thể không cảm nhận được nhưng rõ ràng, bây giờ mới là lúc cô thấy hạnh phúc và thư giãn nhất.
Cô mở bài nhạc tủ của mình, vừa ngâm nga theo giai điệu vừa lái xe.
Ánh đèn đường chiếu vào chiếc xe cũ, hắt lên nét mặt rạng rỡ của Seung...
Saero-un sijageun neul seollege haji
Modeun geol igyenael geotcheoreom
Siganeul dwi-jjonneun sigyebaneulcheoreom
Apjilleo gago sipeo haji
Geo-eo no-eun seoneul neomeo
...
Dasi sijakhae
Ah~ah~ah~ah~ah...
...
Seung xé tờ ghi chú nhét vào túi bóng đen rồi đặt trước cửa nhà bà chủ Ye.
Cô bấm chuông cửa đúng ba lần.
Không đợi bà ra mở cửa, Seung đã thong thả trở về nhà trọ như bao lần.
Đến khi bà chủ ra mở cửa thì chỉ thấy mỗi chiếc túi nilon trước cửa nhà. Bà ngó nhìn hành lang chung cư nhưng vẫn không thấy có ai. Lúc này bà mới mở túi nilon ra.
"Cái con bé Seung này..." Bà mỉm cười bất đắc dĩ.
...
'Tích tắc...tích tắc...'
Vừa bước vào nhà, Seung đã nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc xót cả ruột. Cô thở dài tháo pin đồng hồ ra "Từ nay tao không cần mày nữa!"
Seung vừa vào phòng ngủ, vừa nhắn tin cho Sungho "Em về đến nhà rồi. Cảm ơn giám đốc vì hôm nay nhé! Chúc ngài ngủ ngon!😉"
[Ừ, chúc cô Seung ngủ ngon😴]
Rep ngay tấp lự...
Seung phì cười, hôm nay cô mới biết giám đốc Jung lại có một mặt đáng yêu như vậy. Lại còn icon cute kia nữa chứ! Hihi!
...
Seung nhanh chóng thay ra một bộ đồ ở nhà dễ chịu rồi vớ bừa một quả táo trong tủ lạnh mà gặm.
Cô ngồi trên chiếc giường êm ái, quen thuộc mở laptop ra. Cả cơ thể và tâm trí đều thả lỏng.
Cô không làm việc như bao lần mà mở một app ra, app mà đã 5 năm cô chưa đăng nhập lại.
Seung up lên forum của app một bài viết.
[Cuộc đời bạn như thế nào đều do bạn quyết định. Nếu bạn coi cuộc đời là một cuộc đua và không có gì ý nghĩa hơn chiến thắng vậy cuộc đời bạn sẽ thật mệt mỏi, tin tôi đi, cuộc đua ấy sẽ không bao giờ kết thúc hoặc nó sẽ kết thúc và cuộc đời bạn cũng vậy. Nếu bạn coi cuộc đời là 1 hành trình thì bạn sẽ thoải mái hơn đấy. Trong một cuộc hành trình đúng nghĩa, bạn sẽ sai lầm, thất bại và vấp ngã, bạn sẽ hạnh phúc, vui vẻ và thành công, đều có đủ cả. Cái quan trọng nhất trong một cuộc hành trình, ý nghĩa của nó nằm ở chính những cảm nhận của bạn, trải nghiệm của bạn xuyên suốt hành trình đó chứ không phải điểm kết thúc của nó.]
[Cuộc sống xã hội liên tục đổi mới, tiến bộ hơn, đặt ra cho chúng ta càng nhiều yêu cầu hơn nhưng nó không hề ép chúng ta phải chạy theo nó. Chính chúng ta tự vẽ ra đường đua cho mình, tạo cho mình áp lực để đáp ứng nhu cầu của xã hội, cái mà đáng nhẽ phải làm cuộc sống của chúng ta tốt đẹp và thoải mái hơn nhưng thực chất lại khiến chúng ta mệt mỏi và đau khổ...]
[Trước đây tôi luôn coi cuộc đời như một cuộc đua mà thậm chí tôi không cả nhận ra điều đó nhưng bây giờ mọi thứ đã khác rồi!]
[Tôi sẽ biến cuộc sống của mình trở thành một hành trình đáng nhớ để trăm năm sau không phải hối tiếc điều gì! Tôi sẽ sống mỗi ngày giống như ngày hôm đó là ngày cuối cùng mà tôi được sống! Gẹt go!!!!(≧▽≦)]
'Tinh'
0:00