Thanh Mai Trúc Mã
Tác giả: Ahong Sofia
Tôi và nó là thanh mai trúc mã của nhau, từ thuở nhỏ, nó đã là một đứa vừa có tài vừa có sắc. Trong mắt mấy cô bạn thì nó là người đẹp trai, chuẩn boy, cool ngầu. Nói về tài thì nó lại đứng đầu trong mọi lĩnh vực, học giỏi, chơi thể thao cũng giỏi, nội trợ cũng giỏi. Cái gì nó cũng có thể làm được 1 cách đơn giản....
Cách ăn nói của nó rất được lòng mọi người, ai cũng thích trò chuyện với nó hơn là tôi. Điều đó làm tôi thật sự cảm thấy rất bực tức.
Nhờ thế mà nó dính không biết bao nhiêu tin đồn, dramma này kia...
Mỗi lần như thế là nó lại lôi tôi ra để làm bia đỡ cho nó.
Nhìn nó thì giống good boy nhưng quen với nó lâu mới biết là 1 tuần là 1 cô bạn gái, trong danh bạ điện thoại tính sương chắc cũng hơn 50 số điện thoại của mấy cô bánh bèo ngoài kia. Tôi nhìn mà ngứa hết cả mắt, lúc đi ăn thì nhắn tin, lúc đi về "alo em hả?"
Tôi dần cảm thấy mình không quan trọng với nó nữa, suốt ngày nó chỉ chú ý tới mấy cô ngoài kia, chẳng thèm hỏi hang gì đến tôi cả. Mọi trưa nó đều đi ăn cùng tôi, nhưng dạo gần đây thì nó quên bặt luôn, chẳng nói chẳng rằng cứ đến trưa là nó chạy mất dạng.
Hôm nay phải tóm được nó để hỏi cho ra lẽ.
Vừa đứng lên chào thầy xong tôi vội lao nhanh ra cửa chắn đường đi của nó. Nó cọc cằn chửi rủa:
"Làm gì mà chắn trước cửa không cho ai đi hết vậy?"
"Phong, dạo gần đây sao không đi ăn trưa với tôi nữa?"
"Tôi bận, cậu cứ ăn trước đi không cần phải lo cho tôi đâu."
Nó xong nó liền kéo ta tôi ra một bên, tôi chạy lại ngăn nó:
"Cái gì nữa đây Hân?"
"Cậu đi đâu, tôi cũng muốn đi nữa?"
"Phiền quá, tôi đi đâu không cần cậu quản đâu Hân à?"
Nó gạt phăng cánh tay tôi ra, bỏ đi..
Tôi quay về lớp với gương mặt âu sầu, chẳng lẽ nó không muốn chơi với tôi nữa? Sao tự nhiên tôi cảm thấy khó chịu đến thế chứ?
Mấy ngày sau, tôi cũng chẳng còn tâm trạng để học nữa, tôi nghỉ hết 2 buổi, qua hôm thứ 3 mới xách cặp đến trường.
Con An chạy xộc tới hỏi thăm tôi rối rít, tôi chỉ đáp lại vài câu rồi về chỗ ngồi.
Nghe nói nó mới vừa chia tay bạn gái nữa, mới quen chưa được 1 tuần mà đã chia tay, đúng là trên đời này chỉ có mình nó là dám làm những chuyện đó.
Gặp nó đi vào lớp, tôi định ngó lơ đi không muốn nhìn nó nữa. Thế mà nó cũng chẳng nói năng gì, càng làm tôi bực tức hơn. Thế là tôi với nó im lặng suốt một buổi học.
Ra về cũng không cần nó chở nữa, tôi tự một mình đi về. Không la cà quán xá như trước, cứ đâm đầu mà đi về thẳng nhà, dần cảm thấy cả 2 không còn thân thiết như xưa nữa, trong lòng trào dâng lên cảm giác tiếc nuối.
Cuối tuần là sinh nhật tuổi 17 của tôi, tôi vẫn mời đầy đủ các bạn đến chung vui, trừ nó ra... Nhưng ai đâu ngờ, trời xui đất khiến như thế nào mà cái đêm ấy tôi sẽ không thể nào quên được.
Vào hôm đó, tôi chọn mặc một cái đầm ren trắng hở lưng. Tô 1 ít son và xoã bộ tóc đen óng xuống sau đó cùng chung vui với mọi người.
Trong buổi tiệc sinh nhật, mọi người có vẻ ngạc nhiên khi chẳng thấy người bạn thanh mai của tôi đến dự tiệc, tôi chỉ cười trừ rồi lảng sang chuyện khác.
Thật sự trong lòng tôi cũng buồn lắm, mỗi khi tới sinh nhật thì người đầu tiên nhớ đến và tặng quà cho tôi đều là nó, bây giờ không có nó thì tôi cảm thấy trống vắng biết bao, chắc bây giờ nó đang ve vãn cô nào ở ngoài kia rồi, làm gì nhớ đến tôi nữa.
Gần kết thúc tiệc thì nó gọi cho tôi với giọng mất kiểm soát:
" Hân, mau cứu tôi đi!"
Tôi nghe vậy liền hỏi han nó.
"Sao thế, có chuyện gì vậy?"
"Tôi sắp chết rồi, Hân ơi, cứu tôi đi!!"
"Từ từ đã, Phong, cậu đang ở đâu? Có chuyện gì xảy ra với cậu à?"
"Tôi đang ở nhà, tôi bị nhốt ở trong kho, không mở cửa được. Tôi sợ lắm Hân, mau đến cứu tôi đi!"
Nó bị chứng sợ bóng tối từ nhỏ, mỗi khi ra đường mà không có ánh đèn là nó sẽ rất hoảng sợ, có thể bị ngất xỉu.
"Được rồi, Phong, cậu hãy bình tĩnh đi, tôi sẽ sang liền."
"Cậu phải đến đấy Hân. Tôi sẽ chờ cậu!!!"
Cúp máy, tôi vội lao ra khỏi nhà chạy đến chỗ nó. Nhà tôi và nhà nó cách nhau 1 con phố, chỉ cần mất 10ph để chạy là sẽ đến nhà nó ngay. Trong lòng cầu mong nó không bị gì hết, tôi cố gắng chạy thật nhanh để đến bên nó, nước mắt trào ra cùng với mồ hôi mặn chát.
Vừa đến cửa nhà nó thì nó gọi cho tôi:
"Hân, cậu đâu rồi?"
"Tôi đây, trước nhà cậu đây! Cậu ở đâu, tôi vào cứu cậu?"
"Vào nhà đi, rồi lên tầng 2."
"Được!!"
Tôi nghe theo lời nó chạy lên tầng 2, chỉ thấy cánh cửa đang mở toang kia, nghĩ là nó đang trong đó nên chạy vào.
"Phong, tôi ở đây."
"Cậu đang ở đâu, lên tiếng đi."
"Không phải, cậu ta nói bị nhốt trong nhà kho kia mà sao lại lên tầng 2 ?"
RẦMMM!!!!!!!!
"Phong!!!"
Tôi kinh ngạc khi thấy cậu ta đứng trước cửa phòng.
"Cậu làm gì vậy?"
"Hân, hôm nay là sinh nhật cậu phải không?"
"Phải... nhưng sao??"
"Thế sao cậu không mời tôi?"
"Tôi nghĩ cậu bận như thế, chắc sẽ không thể đến dự được."
"Tôi bận cái gì?"
"Thì...đi chơi...với mấy cô kia. Hay... cậu làm gì đó, sao tôi biết!"
"Hân..."
Giọng nó nhẹ nhàng lại, sau đó kéo tôi vào tường.
"Mấy ngày qua, cậu nhớ tôi không?"
"Tôi...sao tôi phải nhớ cậu?"
"Chắc không?"
Ánh mắt tà mị của nó nhìn khắp cơ thể tôi, nó phả hơi thở vào tào tôi, như có tia điện đi quanh người tôi rất khó chịu.
"Cậu là có ý gì đây? Thả tôi ra!!"
"Không thả!!"
"Mau thả tôi ra, mau thả tôi ra!!"
Nó ôm chặt eo tôi khiến tôi khó mà thoát được, nó vẫn một mực không chịu thả.
"Làm sao cậu mới chịu thả tôi ra hả?''
"Đơn giản lắm, làm người yêu tôi đi!"
Không thể tin vào những gì nó vừa nói, tôi chỉ muốn đánh cho cái tên sát gái này te tua, bầm dập.
"Không thèm!"
Nó chỉ cười cười, không nói câu nào cả, càng làm tôi tức hơn. Cố quằn quại, dãy dụa khỏi tay nó, la hét kêu nó buông tôi ra, nhưng chẳng khả quan tí nào càng đuối hơn nữa.
"Cậu có bị điên không vậy?"
"Rất tỉnh táo!"
"Cậu kêu tôi đến đây chỉ vì việc này thôi đó hả?"
"Phải!"
"Aaaa, Phong chết dịch, mau thả tôi ra, mau lên!!!"
"Thế cậu làm người yêu tôi đi, tôi sẽ thả cậu ra!!"
"Không đời nào!!!! Ai thèm làm người yêu của tên sát gái như cậu!"
"Ồ, thế mà có bao nhiêu cô gái ngoài kia đòi chết vì tôi đấy chứ!"
"Mặc cậu, mau thả tôi ra!"
"Hân làm người yêu tôi đi!!"
"Không!!!"
Mặt nó tối xầm lại, tay ôm eo tôi càng mạnh hơn.
"Lí do!!"
"Cậu quen tôi được bao lâu, hay là giống mấy cô ngoài kia, 1 tuần rồi bỏ hả? Tôi không có dại mà đâm đầu vô vũng bùn này đâu, không bao giờ!!!!"
"Hân không muốn uống rượu mời??"
"Cậu định làm gì?"
"Là do cậu không chịu tự nguyện đấy nhé!"
"Phong, mau buông tôi ra !!"
"Aaaa, mau thả tôi ra, cậu định làm gì tôi vậy?"
Mặc những lời kêu là của tôi, nó bế tôi thẳng lên giường nó.
"Nếu cậu còn la tôi thật sự sẽ không nương tay đâu?"
Lời nói của nó làm tôi hoảng loạng, tôi cũng đủ hiểu nó sẽ làm gì tiếp theo.
Hân !!! - Phong gầm lên, tôi giật cả mình hoảng sợ nhìn nó. Chưa bao giờ tôi thấy nó điên tiết tới mức như vậy.
Mình làm bạn được rồi Phong. - tôi cũng không chống cự nữa, ánh mắt nhìn vào nó chăm chăm.
Nó im lặng, biết mình vừa mất bình tĩnh và làm tôi sợ nên liền quay ngoắt ra cửa sổ hít thở sâu. Tôi vẫn bình tĩnh nói:
Trước đây như thế nào, thì bây giờ vẫn như thế đấy. Đừng làm lệch đi như vậy, tôi không muốn thì đừng ép tôi. Khổng chừng... Đến cả làm bạn với nhau... Cũng không được nữa đấy.
T...tôi biết rồi, cô về đi. Xin lỗi lúc nãy. - Nó đứng im lìm.
Tôi không nói gì, bước nhẹ nhàng khỏi phòng nó, tay chỉnh đốn trang phục xộc xệt.
Về đến nhà, chẳng thiết hòa nhập vào cuộc vui còn dỡ nữa. Tôi lên phòng chốt cửa lại, nước mắt trực trào ra. Tôi thu mình trên chiếc giường quen thuộc.
Nếu cậu không trăng hoa, sát gái như vậy, tôi cũng đã đồng ý rồi!!!
Vì sao lại bỏ rơi tôi suốt thời gian qua? Vì sao lại nói yêu tôi ? Cậu xấu xa...ác độc... Tôi không thích cậu làm như vậy...
Trầm Anh Phong !... Tôi yêu cậu....
Nước mắt tôi chan hòa, trái tim đau đớn tột cùng. Tôi yêu cậu nhưng tôi không muốn bị cậu trêu như các cô gái khác. Tôi sợ yêu cậu, sợ phải đối diện với sự thật, sợ phải kết thúc, sợ phải quên cậu, sợ cậu nói yêu tôi... Tôi sợ....trái tim phản chủ này.
Một tuần sau, mọi thứ đều ổn định như thường ngày. Chỉ có điều... Nó không còn quen ai nữa, và đã chuyển lớp, cũng không thấy nó nói chuyện với tôi như trước. Gặp nhau cứ như hai người xa lạ, sao nó thay đổi nhanh thế chứ? Tôi buồn bã bước đi lủi thủi trong tán cây trên đường về nhà.
Ánh Mặt Trời buổi xế tà chiếu xuống lớp học, tôi ngồi viết bảng báo cáo của tổ cho cô mà lại ngủ quên tận 2 tiếng đồng hồ, khi tỉnh lại thì phát hiện 17g 34p
Tối không ngủ sớm sao ?
Giọng một ai đó cất lên quen thuộc, tôi quay xuống thì cuối bàn có một thanh niên áo sơ mi trắng học sinh đội nón đang nhìn ra cửa sổ. Ánh sáng cuối ngày chiếu qua khung cửa làm khuôn mặt anh ta sáng bừng lên, tim tôi lệch một nhịp, ánh mắt ấy không thể nào quên được.
Cậu sang đây làm gì ? Lớp tôi mà ? - tôi vẫn giả vờ không quen biết nó.
Tan trường rồi, muốn vào thì sao ? Ai quản được? - nó quay đầu qua nhưng không ngước lên nhìn tôi một lần, chiếc nón đen che nửa mặt nó khiến tôi không thể nào nhìn rõ khuôn mặt đã xa cách bấy lâu.
Ngày mai lớp này mất cái gì thì đừng trách chủ nhiệm lớp tôi. - Tôi quay đầu lên, nhanh chóng dọn dẹp tài liệu, sợ rằng cứ tiếp tục ở lại thì có khi tôi không chịu nổi mất.
Hân à...
Bao lâu rồi, tôi không nghe nó kêu tên tôi ?
Ca...cái gì... - tôi cố giữ thăng bằng cảm xúc bên trong, giọng vẫn hờ hững.
Hân...
Dạo này... Có khỏe không? - nó nói, tôi vẫn thu dọn:
Khỏe.
Nó không nói gì, bước ra cửa lớp. Đóng cửa một gầm lớn, như có cảnh báo: không được mở cửa.
Làm gì vậy hả ?
Nói chuyện!
Chuyện gì mà phải đóng cửa ? Mở ra nhanh ! - tôi hơi bối rối, tay chân run run.
Hừm, tôi cần không gian riêng, không thể mở. - nó ngẩn đầu lên nhìn tôi, lâu rồi không thấy nó nên tôi bị hoa mắt sao? Hay trước giờ đều như thế ? Một khuôn mặt u buồn đến đau lòng.
Tôi bất giác không kìm được mà nhăn mặt xót xa thay. Nó đã thấy được.
Hân... Tôi! yêu! em ! - từng câu nó phát ra đều chậm rãi mang chút thành tâm và buồn bã.
Đừng...đừng nói... Khô...không muốn nghe... - tôi quay đi
Cả tháng nay tôi đã suy nghĩ kĩ lắm rồi, lí do em không muốn đi cùng tôi...
Vốn dĩ tôi biết tình cảm của em là gì mà. Nhưng em sợ rằng nếu tiến tới, em sẽ như những người con gái tôi đã quen...
Nhắm nghiền mắt lại, tôi cố dằn nước mắt xuống. Tôi phải cố gắng chống chọi với cảm xúc con tim của mình, nó đang dần mất phương hướng rồi.
Đừng lảng tránh nữa, tôi muốn yêu em bằng tấm chân tình, yêu em thật lòng, và nghiêm túc với mối tình này. Dù biết nhưng lại muốn chính em nói yêu tôi. Mau lên nào, nói yêu tôi... Chúng ta sẽ có mối quan hệ tốt đẹp và thật sự sẽ lâu dài.
Mặc những lời nói, tôi vẫn im lặng ngồi đấy. Nó bước lại kéo vai tôi, mắt chạm mắt, tôi nhận thấy sự mong chờ của nó trong tận đáy mắt. Đổi lại thì nó chỉ thấy sự vô cảm của tôi, thực chất tim tôi đang vỡ ra từng mảnh nhỏ.
Phong, không cần nói nữa... - tôi không biết phải nói làm sao
Được rồi.... - vội buông tôi ra, nó lùi ra sau một bước.
Em không tin, tôi không còn cách nào để chứng minh cả... Lí do tôi quen nhiều người như thế bởi vì chỉ muốn quên em, đè nén tình cảm 3 năm nay xuống vì sợ em không chấp nhận. Tôi đâu thể ngờ được mọi chuyện lại như thế này chứ. - nó nói liên tục, như thể giải bài hết những tâm tư trong lòng bấy lâu.
Phong à, làm bạn đi. Tôi không muốn yêu ai cả, tôi thừa nhận là mình có tình cảm với cậu, nhưng thời gian sau sẽ hết thôi mà. - tôi nghẹn ngào nói với nó, trong lòng thật sự đang xót xa biết bao nhưng vì tôi sợ phải trao nhầm tình cảm này cho nó.
Tôi... - đang nói, nó nhắm nghiền mắt, ngước lên trần nhà.
Khóc rồi, nó...đã bật khóc. Tiếng nghẹn của nó nhỏ lắm nhưng tôi nghe được rõ ràng...rõ ràng... Nó khóc. Vì tôi.
X..i..n...l..ỗ..i !!! - nó nói ngắt quãng, không nhìn tôi, vội vàng quay đi thật nhanh.
Đừng đi mà !!! - tôi khóc nấc lên, định chạy theo nhưng lại xui rủi bị ngã. Không sao cả, tôi đứng dậy thì nó đã đứng lại trước cửa vẫn chưa quay đầu lại. Phút giây ngắn ngủi ấy tôi phát hiện được, tình cảm của nó là thật.
Phong! Em yêu anh!!! - tôi như gào lên trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Nó quay đầu lại, cặp mắt đỏ hoe như bừng sáng, lao đến ôm lấy tôi thật cứng.
Ban đầu không như thế có phải sẽ đỡ đau lòng hơn không ? - nó cười trong dòng lệ hạnh phúc.
Bao năm qua tôi chưa từng thấy nó khóc một lần, hôm nay nhìn thấy lòng tôi xót xa biết bao, và chỉ muốn là bờ vai để nó có thể dựa vào mãi mãi...