Author:Kairos
------------------------
Các bạn đã từng yêu ai chưa?
Không, không phải là thứ tình yêu mà người thân trong nhà gởi trao nhau hoặc cũng chẳng phải là sự tận tình của bạn với ai đó…nhưng thật sự, ý tôi là thứ tình yêu khiến bạn bất chấp để được điên dại đắm mình trong nó, thứ tình yêu mù quáng. Tôi không nghĩ rằng con người ta biết được thế nào là mối nguy thực sự, thế nào là tình yêu đích thực.
Tình yêu như một động lực giúp bạn làm được vô số điều tuyệt vời, nhưng đôi khi chính tình yêu lại khiến bạn ngu xuẩn làm những điều tồi tệ, những điều rất rất tồi tệ. Dối trá, lừa lọc, trộm cắp, bán đứng bạn bè, tồi tệ hơn là gia đình…hoặc thậm chí cả bản thân bạn cũng trở thành nạn nhân, bạn làm tất cả những điều trên chỉ để ủ ấp một hi vọng, vâng, chỉ là hi vọng sẽ đem đến hạnh phúc cho nửa kia cuộc đời bạn. Chỉ là hi vọng mà thôi.
Tôi không biết lần cuối cùng mình từ chối là khi nào nữa? Từ khi nào nhỉ? Tôi cũng chẳng rõ. Tôi nghĩ mình đã trao dây cương để nàng quyết định. Nàng muốn đi đâu thì tôi lập tức đồng ý không hỏi lý do.
Tiềm thức tôi đã in đậm nó như một lẽ thường tình. Tôi vẫn có thể làm theo yêu cầu của nàng dù cho nó có trái với ý tôi đi chăng nữa. Tôi làm thế vì điều gì? Là vì ánh mắt u sầu của nàng hay là nụ cười toả nắng? Tôi không quan tâm. Vì chỉ khi đó là nàng thì tôi sẽ không từ chối bất cứ điều gì
Tôi và nàng gặp nhau sau khi tôi tốt nghiệp trung học. Tôi quen nàng trong suốt quãng thời gian đó nhưng chưa lấy một lần tôi đủ can đảm để rủ nàng đi chơi. Và bỗng một hôm đẹp trời, cả tôi và nàng tình cờ cùng đến thăm một người bạn…rồi chúng tôi tâm sự. Nó chả khác gì một cơn sốt âm ỉ trong người. Tôi cảm giác như rằng tình yêu khiến tôi bị cảm, thứ tình yêu tựa như một đốm lửa ấm áp bùng cháy tỏa lan khắp người như khi cơ thể bạn bị bệnh tật bủa vây. Điều đó thiệt khó chịu thay, nhưng vâng…nó cũng an ủi được phần nào. Ba tháng, đúng ba tháng để tôi tích đủ dũng khí mở lời tỏ tình nàng. Tôi nghĩ rằng nàng biết tôi nguyện trao trọn con tim đơn côi của tôi cho nàng từ lần đầu tiên tôi và nàng chạm mặt. Tôi hôn nàng, cảm nhận rõ rệt bờ môi ngọt lịm của nàng vào lần đầu tôi phụ nàng dọn dẹp. Hoặc có lẽ là, nàng hôn tôi. Khoảnh khắc đó tôi bàng hoàng giật thót như bị một chiếc xe buýt tông trúng, và đương nhiên trong thâm tâm tôi vẫn luôn ao ước khoảnh khắc yêu đương cháy nồng đấy quay lại thêm lần nữa.
Bạn có hay để ý những câu từ mà bạn thốt ra, những lúc bạn với người yêu thảnh thơi trò chuyện? Thành thật đi, bạn có để ý hay không? Hãy suy nghĩ thật thấu đáo về câu hỏi trên. Bạn có nhớ được bao nhiêu lần bạn nói “ tớ yêu cậu ” để bù đắp khoảng trống hay không ? Hay bao nhiêu lần bạn nói “đôi ta sẽ chung bước đến khi đầu bạc răng long” để giấu giếm nỗi sợ hãi âm thầm kín rằng sẽ có ngày đôi ta sẽ xa cách nhau? hơn là biểu lộ sự quan tâm sâu sắc tới người bạn yêu. Tôi thầm thì với nàng rằng tôi sẽ làm bất cứ điều gì nàng muốn, rằng tôi sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để được bên nàng mỗi tối.
Sau hàng chục giờ làm việc liên tục. Rã rời, tôi cảm tưởng giờ tôi chỉ còn là cái xác vô hồn, tiếng huýt sáo văng vẳng đâu đó trong linh hồn tôi, nơi mà giấc ngủ cùng sự uể oải thông đồng kéo tôi xuống một cái hố sâu thẳm…nhưng nhờ tình yêu, tôi vẫn gắng gượng tiếp tục. Run rẩy, bầm dập, mắt thâm đen và sưng vù, đó là cái giá mà tôi đã trả để được người ta dúi tiền vào tay. Vào lúc tôi nắm tay nàng để đưa tiền, tôi gục xuống đất, hoa mắt chóng mặt, và thiếp đi li bì trong ba ngày.
Nàng lo lắng cho tôi, ngày qua ngày càng nhiều thêm. Nàng nói tôi đã làm việc quá nhiều, hi sinh rất rất nhiều cho nàng và mẹ. Cảm giác khi những điều tôi làm khiến nàng thất vọng chẳng khác gì khi bị một lưỡi dao sắc bén xuyên thủng màng nhĩ. Nàng cầu xin tôi, van nài tôi hãy dừng lại…nhưng tôi đã thấy được tình yêu cháy bỏng trong mắt nàng. Nàng thừa hiểu tại sao tôi làm những việc đó, nỗ lực quá nhiều.
Gạt phăng nỗi sợ sang bên, nàng chấp nhận sự hi sinh này. Nếu như đồ ăn tích trữ không còn, tôi sẽ nhịn đói trong nhiều tuần, cho đến khi chúng tôi bù đắp được lượng thức ăn đã hết. Hoặc nếu như xăng xe của chúng tôi cạn kiệt, hay là xe hơi dở chứng hỏng hóc, tôi sẽ đi bộ đến bất cứ nơi đâu tôi cần và muốn đến, chẳn màng đến những cơn gió phần phật thổi, những cơn lạnh thấu xương, những cơn mưa tầm tã…và cả những cơn đau.
Tôi ngẩn ngơ đi bộ thì bị một chiếc xe tông trúng. Tôi nghĩ rằng nàng sẽ chẳng đời nào bỏ quên đi bản thân chỉ vì việc tôi bị một chiếc xe đụng phải. Tôi mệt lả người, mất hoàn toàn cảm giác ở đôi chân, nhưng tôi vẫn tiếp tục bước tiếp tới chỗ làm, cho đến khi tôi không nhìn thấy biển báo…hoặc là ai đó đã giấu nó đi. Tôi nhận ra sai lầm của bản thân khi bốn chiếc xương sườn bị gãy. Cho đến khi tôi hiểu rõ ngọn ngành được tình hình hiện thời, tôi đã bất động, cổ gãy và vẹo hẳn sang một bên, chân tay được thay thế bằng chì.
Tất cả những gì tôi có thể nghe, hoặc nhìn thấy là nàng khảo thân nằm trên tấm thảm xước, bầu ngực trắng nõn nà của nàng nhô ra, đôi mắt nàng rơm rớm, nghe tôi thủ thỉ với nàng rằng tôi sẽ luôn yêu nàng, luôn bên nàng, và luôn sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho nàng.Tuy nhiên, khi được ngóng trông nụ cười hạnh phúc tỏa nắng của nàng…tôi biết tôi có thể giữ lời hứa vào một ngày khác, hay có thể là một tuần khác…mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn cả mà thôi.
Tôi thổ lộ với nàng những gì tôi ngẫm, và nàng…cảm thấy khó chịu, thôi thì ít nhất tôi cũng nói rồi. Tôi thỉnh thoảng lại trò chuyện với nàng về cái mớ suy nghĩ đấy của tôi. Dẫu như vậy thì, nàng sẽ không nhìn thẳng vào mắt tôi khi tôi rời đi.
Tôi sẽ không bao giờ bỏ mặc nàng với sự cô đơn.
Vậy là, bạn hiểu rồi đấy, khi tôi làm điều này, không phải là vì tôi là một con quái thú tham lam. Đó không phải là…một cơn đói dai dẳng, hay bất cứ điều gì nhảm nhí khác, đó chỉ là việc mà tôi buộc phải làm, làm để tiếp tục. Vậy thì tiếp tục cái gì, tiếp tục giữ trọn lời hứa của tôi với nàng. Tôi thật lòng xin lỗi, thật sự…nếu như có một cách làm khác, tôi chắc chắn sẽ đi theo hướng đi đó. Nhưng mà…nó phải là một con đường đi, và thật sự tốt. Tôi đã cố làm theo những cách khác, nhưng chẳng đem lại kết quả gì. Làm ơn mà, chỉ …đừng có khóc, tôi là một đứa khờ mít ướt, và nếu như đôi mi nàng ngấn lệ, thì tôi cũng sẽ sẵn sàng, và những giọt lệ tuôn ra từ mắt tôi …chúng đắng cay thay, và ướt đẫm mùi vị khổ đau.
Tôi chỉ…không ra ngoài nhiều…chỉ làm việc tại nhà. Tôi yêu nàng nhiều lắm đến điên cuồng, nó tuyệt lắm…nhưng…kể từ tình yêu giữa nàng và tôi đâm chồi, đây là lần duy nhất tôi đắm chìm trong đơn côi mà không có nàng bên cạnh, bạn biết không? Tôi có thể biết được bạn đang yêu ai đấy…có thể lắm chứ. Bạn cũng có lẽ sẽ ngồi ở vị trí của tôi. Tôi đã hứa với nàng, và tôi sẽ luôn giữ trọn lời hứa kể cả khi thối rữa dưới nấm mồ
Được rồi có lẽ là tôi nên ngừng ăn mày quá khứ như vậy.........
Giờ thì nàng đã không còn ở đây nhưng tôi thì vẫn ngồi đợi chờ người xưa trở lại, để nhớ về câu chuyện của đôi ta .
--------------------------------
câu chuyện này là Bách hợp, tuy nhiên tôi sẽ không có vấn đề gì nếu bạn xem nó là ngôn tình.
Tạm biệt và chúc một ngày tốt lành