Thi Thi đã luôn tìm cớ để ở cạnh Quyên, dù những lúc ấy giữa hai người là lặng như tờ. Mua sắm, cà phê, pinic cuối tuần.. Quyền ngày thường duyên dáng và khéo léo, nhưng bên cạnh Thi Thi lại khép nép và co quắp. Điều đó khiến Thi Thi vui. Có thích hành hạ tính thần Quyền, như một cách đòi công bằng cho anh mình, bởi bất kể nhìn họ chăm sóc nhau, nói cười, hay giận hờn, cô luôn cảm nhận rõ ràng là Khoa yêu Quyên đầy hơn. Một cô gái phải dâng tặng Khoa tình yêu to lớn thế nào mới khiến cô thỏa mãn? – Chính Thi Thi cũng mơ hồ về câu trả lời. Nhưng cô khẳng định một điều là tình cảm của Quyên không đủ. Anh có xứng đáng nhận nhiều hơn thế.
Sau khi Khoa mất, Thi Thi không liên lạc với Quyên, chỉ đều đặn hàng năm gửi một cái đĩa nhạc vào ngày sinh nhật. Nhưng mọi tin tức về Quyên, bằng cách này cách khác, Thi Thi luôn biết: Quyên đã tốt nghiệp đại học, trở thành trợ giảng cho trường. Và hiện Quyên đang hẹn hò với huấn luyện viên đội bóng rổ.
Đang ở năm thứ hai đại học, Thi Thi bỏ về nước, chuyển vào đúng ngôi trường Quyên dạy.
_____
Trên đời này, gì là quý nhất? Với Thi Thi, là anh trai.
Mẹ mất khi sinh cô. Vừa chào đời thì số lượng người mà cô có thể yêu thương đã giảm đi một. Ngày còn bé, khi cô hỏi về mẹ thì cha hay né tránh. Ông thay thế câu trả lời bằng việc chỉ đến anh cô, bảo rằng anh trai là món quà mẹ tặng, bảo rằng chỉ có hai người là chất sống hữu hình duy nhất còn lại của mẹ trên thế giới này.
Khi lớn hơn một chút, có một lần cha nói với cô về sự chết. Ông quan niệm cái chết là một sự thật. Con người ai rồi cũng mất đi. Đến một ngày nào đó, cha cũng sẽ không còn. Lúc ấy, có anh có em trên đời thì sẽ không có độc. Cô sẽ yêu, sẽ lập gia đình, sẽ thành thân thuộc với nhiều người khác. Nhưng anh trai là người duy nhất mà cô sẽ yêu thương vô điều kiện, yêu thương bất kể anh là người như thế nào và sẽ trở thành người như thế nào. Thi Thi, như thế đã lớn lên với tình cảm dành cho anh trai như dành cho một bảo vật: nâng niu và bảo vệ.
Những ngày Khoa trong bệnh viện, nắm chặt tay anh khi anh ngủ, Thi Thi chỉ muốn buông ra. Cô rất sợ bàn tay đang ấm áp sẽ đột ngột chuyển hơi lạnh của sự chết sang tay cô. Sau khi anh mất, trong một thời gian dài, cô mơ đỉ mơ lại một giấc mơ; cô bước độ trên một con đường vắng, bước tới không có người, quay trái quay phải cũng không có người, đằng sau cũng không có người; rồi cô bước hụt một cái... Lúc nào cũng vậy, mơ đến thế là cô giật mình tỉnh dậy. Phát hiện ra chỉ là mơ, nhưng nhận ra là từ nay mình quả thật phải bước một mình.
Một thời gian sau, khi giấc mơ ấy thôi xuất hiện. Thi Thi hay bắt gặp mình so sánh: Quyên như một nốt lỗi trong bản nhạc rất trơn trụ của Khoa, rồi từ chỗ cái nốt ấy, bản nhạc trở thành hỏng bét, Mỉa mai là anh cô lại yêu thương cái nốt nhạc méo mó ấy vô cùng. Rồi cô nghĩ... Tình yêu cao hơn hơi thở và nhịp đập trái tim, nó không ngừng hoạt động theo thể xác. Khoa chết, nhưng tình yêu anh dành cho Quyên vẫn sống. Cô sẽ thay anh nâng niu và bảo vệ tình yêu ấy. Cô sẽ gửi anh đến bên Quyên trong ngày sinh nhật hàng năm. Cô sẽ khiến cái ngày vui vẻ nhất ấy của Quyên chỉ đầy mỗi hình ảnh Khoa. Cô sẽ... Quyên sẽ phải khóc và chơi với như chính cô trong ngày sinh nhật của mình.
Những bản nhạc Khoa viết luôn chỉ dành cho cô, nhưng tại sao bản nhạc cuối cùng lại là cho Quyên? – Đã nhiều năm trôi qua, Thi Thi vẫn thường tự hỏi câu này. Vĩnh viễn không có lời giải thích. Chỉ có buồn bã và một niềm đố kị kín đáo đáp trả.
Trường rộng lớn nhưng Quyền thì không khó tìm. Cô luôn nổi bật, dù là từ rất xa. Tóc ngắn nhuộm nâu và luôn mang một đôi bốt màu nâu, cao quá cổ chân một chút. Quyên vẫn như xưa, hiện đại và lạ. Trong hơn một tháng, Thi Thi kín đáo quan sát Quyền. Quyền chưa biết là cô "em chồng hụt" đã xuất hiện rất gần. Nhưng nhiều lúc, khi Thi Thi đang dán mắt nhìn Quyên thì cô quay qua quay lại như tìm kiếm một ai đó. Có thể Quyên đã cảm nhận được ánh mắt là bấu vào mình.
Một ngày đầu tháng 11, khi đi ngang một phòng học trống, Thị Thi thấy Quyên đang loay hoay với xấp tài liệu. Cô đứng lại trước cửa, ánh mắt xoáy chặt vào lưng Quyên. Được một lát, Quyên dùng tay, người cứng lại. Cảnh tượng giống hệt trong phim kinh dị, khi một nhân vật hiền được trực giác mách bảo rằng có kẻ ác đằng sau. Gương mặt Quyên thoáng nét hoảng hốt, khi quay lại thấy Thị. Thi mỉm cười, gật đầu chào một cái rồi bỏ đi. Quyên không đuổi theo. Có thể Quyên cho Thi là ảo ảnh. Hay có thể, cô không muốn gặp Thi đến mức chẳng dám chạy theo để khẳng định.
Sau lần đó, Thi xuất hiện gần Quyên nhiều hơn. Nếu có dịp đi ngược chiều, cô luôn chủ động để ánh mắt mình đâm thẳng vào mắt Quyên. Từ ngày xưa, cô biết Quyên luôn run rẩy vì cái nhìn đó nhưng vẫn nhẫn nhịn.
Đêm dạ tiệc cuối năm của trường. Quyên tới dự cùng anh huấn luyện viên đội bóng rổ. Thi đến một mình. Bánh ngọt, rượu thơm, nến, chúc tụng, khiêu vũ... Khi niềm vui của mọi người đang ngập trần, đang dâng lên đỉnh điểm thì Thi ngồi vào đàn dương cầm, bắt đầu dạo khúc nhạc cuối cùng của anh trai mình. Những ngón tay cô miết sát trên các phím đàn, đầu ngón tay trắng bệch. Cô chưa bao giờ đàn giai điệu này với tấm lòng của một nghệ sĩ. Không có cảm thụ, không có phiêu diêu. Cô đàn bằng lý trí, với một sự chú tâm cao độ, với một mục đích: Buộc Quyền quay quắt về anh mình.
Ngón tay Thi, lần này đem theo phẫn uất, căm giận, thất vọng và vô lý thay, len lỏi cả cảm giác muốn buông xuôi, cứ thế cào trên những phím đàn. Khán phòng đậm đặc một giai điệu thanh nhã nhưng ngột ngạt.
Bản nhạc kết thúc thì đã không thấy Quyên đâu. Thi chạy khắp các hành lang, tầng trên, tầng dưới, khắp các phòng học trống. Cô vòng trở lại khán phòng. Rồi cô lại chạy băng ra hành lang. Cứ chạy như thế, cho đến khi cô tìm thấy Quyên đang quỳ tựa vào một thành ban công, hai tay bấu chặt thanh sắt lan can, đầu gác vào mu bàn tay, khóc từng tiếng lớn. Không như cô tưởng tượng. Cô đã vừa chạy tìm, vừa hình dung ra Quyên dựa vào một góc tường, nước mắt lặng lẽ chảy dài vì nhớ nhung vô vọng, vì ao ước anh cô ở đây lúc này. Nhưng cái cách mà Quyên khóc lại là của một người đang bị ức hiếp mà bất lực không thể chống trả.
Nhìn những giọt nước mắt của Quyên, bàn tay Thi bất giác nắm lại. Đột ngột, một hơi khí lạnh ngắt luồn qua những kẽ hở của nắm tay. Lạnh tựa như một cái cán dao. Cô cảm thấy mình đang cầm hở hứng một con dao rất sắc. Nếu chỉ một chút bất cẩn, cô e sẽ tự làm xây sát mình bằng lưỡi dao ấy. Cô nhìn người Quyên rung lên vì khóc thêm một lần nữa, rồi quay gót về khán phòng.
Hai ngày sau, Thi lặng lẽ về Nhật. Từ đó, cô không còn liên lạc hay do hỏi tin tức của Quyên.
•Mùa Xuân của nhiều năm sau...
Thi đứng hửng trong nắng hồng. Ngửa mặt lên, cô nhíu mắt nhìn chằm chặp Mặt Trời – nguồn của nắng. Cô đang ngắm nắng cho cả phần anh mình, nên phải tìm nơi nắng thật dồi dào.
Rời nắng, Thi vào nhà, bước đến cây dương cầm cạnh cửa sổ. Những ngón tay cô nằm im trên phím đàn, mắt ngắm cành anh đào chi chít hoa xuyên ngang cửa sổ. Nhìn những cánh anh đào tíu tít trong nắng, lòng cô xuất hiện một niềm tin mới: Khoa biết đâu là đã hóa thành thiên thần nắng sống hạnh phúc bên mẹ ở một nơi cao trên thiên đường. Rời xa cô và cha, chắc chắn anh đã buồn nhưng rồi cũng đi tìm một cuộc sống vui vẻ khác.
Những ngón tay cô bắt đầu lả lướt. Bản nhạc cuối cùng của Khoa. Những nốt nhạc nối nhau như một chuỗi các viên nắng thủy tinh lấp lánh xoay vòng, vang lên những tiếng vui tai. Là bản nhạc được viết trong một ngày nắng ấm. Là bản nhạc cho những ngày nắng ấm. Là lần đầu tiên cô đàn với sự yên ổn trong lòng. Là lần đầu tiên Quyên không tồn tại trong tiếng đàn của cô.
Thi đối với Quyên đến bây giờ vẫn là cảm giác muốn làm một điều gì đó thật ác, nhưng lại đã hết kiên trì để theo đuổi cái cảm giác ấy. Những giọt nước mắt của Quyên không khiến cô tội nghiệp, nhưng cũng chẳng thấy thỏa mãn. Chỉ thấy nặng nề và khó chịu. Chỉ thấy sợ và bất an. Chỉ thấy mù mịt, chẳng biết phải làm gì tiếp sau để giày vò Quyên, mà không nhấn chìm bản thân trong mệt mỏi và rã rời
"Bản năng của con người là đi tìm hạnh phúc. Chẳng ai kiên trì nhấn chìm mình trong những chuyện buồn" Những lời của Khoa vang lên theo tiếng nhạc. Thi nhẹ cười, tay vẫn đàn và mắt hướng nhìn những cánh anh đào hấp háy trong nắng. Chuyện xưa lấp lóa, lấp lóa tan vào nắng....