Như Lan thức dậy sau một giấc mơ khá ngọt ngào. Cô chỉ nhớ anh đã nói bản thân chưa từng hết yêu cô, cô chỉ biết mình hình như đã gặp lại một mối tình chẳng hề muốn từ bỏ. Vậy nhưng... cũng chỉ sau giấc ngủ đó, anh lại giống như một lần nữa biến mất khỏi tình yêu của cô. Cô lại không sao liên lạc với anh giống như chính cái cảm giác hoang mang của hai năm về trước...
Hóa ra... cô vẫn thật ngốc nghếch, ngốc nghếch đến nực cười, ngốc nghếch mà tin vào nụ hôn của anh, vào giấc mơ về anh, ngốc nghếch khi cho rằng mối quan hệ của hai người đã trở về như cũ. Có lẽ cô cuối cùng đã hiểu, người con trai ấy vốn không nên có trong mỗi giấc mơ của mình. Có lẽ cô nên để những ảo tưởng về người ấy ta biến trong những giấc mơ tiếp theo. Lẽ ra ngay từ đầu cô nên hiểu anh là của một thế giới khác...
Về nước được tròn hai tuần, việc sắp xếp lại mọi thứ đã khá ổn thỏa, ngay cả mớ hỗn độn trong đầu sau ba ngày không gặp anh. Trong lúc đợi thông báo của vài công ti mình đã nộp đơn xét tuyển, Như Lan tranh thủ tới quán trà làm giúp dì, cũng là để giữ cho tâm trạng thư thái. Đây không phải là lần đầu tiên cô tới thăm dì kể từ khi trở về, nhưng những lần trước chỉ là vội vã ghé qua.
Như Lan vẫn làm việc rất vui vẻ như trước kia, chỉ là đôi khi quán yên lặng vì vắng khách, cô không hiểu sao mình cứ bất giác mà đưa ánh mắt hướng sang phía đường đối diện.
"Cháu và thằng Lâm vẫn không ổn sao hả?"- Dì Vân nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.
"Bọn cháu chia tay rồi, chắc sẽ chẳng bao giờ quay lại như lúc trước được nữa dì ạ."
"Dì cứ ngỡ các cháu chỉ vì giận dỗi nhất thời mà chia tay. Những ngày đầu cháu đi Anh, nó hôm nào cũng tới đây rồi cứ ngồi ngẩn ngơ mà nhìn vào vị trí ấy. Sau đó nó dăm bữa nửa tháng lại đến mà ngồi lặng một chỗ như thế... Thật là..."
Dì khẽ thở dài, còn Như Lan chỉ lặng im, cô hiện tại chẳng muốn có bất cứ suy nghĩ gì về người có tên Trần Bảo Lâm ấy.
Một ngày kết thúc, cô giúp dì Vân xếp lại vài quyển sổ cũ - nơi khách hàng tới quán lưu lại những kỉ niệm và dấu tích đặc biệt của mỗi người. Họ ghi vào đó thật nhiều điều, có thể là lời tâm sự thầm kín, có thể là tiếng yêu thương ngọt ngào, cũng có khi chỉ đơn giản là một lời cảm thán hay câu nói vu vơ bất chợt. Như Lan cũng đã từng thử ghi bâng quơ điều gì đó vào cuốn nhật kí chung giống như bao cô gái trẻ mỗi lần vào quán, nhưng cô đã nhanh chóng mà quên béng đi câu hỏi của chính mình. Giờ nghĩ tới, đôi tay cô bỗng nhiên không tự chủ mà bất giác cầm lên cuốn sổ dày màu trắng đục, lướt tới một trang gần giữa.
"Trần Bảo Lâm, đồ con heo! Anh có dám yêu em đến hết đời này không?"
Nét bút tinh nghịch của cô hơn ba năm trước vẫn nguyên vẹn ở một góc trang sổ. Chỉ có điều... chẳng biết từ khi nào phía bên dưới đã xuất hiện một lời đáp với chữ viết thật thân quen.
"Không thể được, đừng bắt con heo này yêu em hết đời, vì nó còn phải yêu em ngay cả khi đời này không còn nữa."
Câu trả lời có lẽ thật ngọt ngào - có lẽ nếu thấy nó trước kia, mắt Như Lan sẽ rưng rưng vì cảm động và hạnh phúc. Giờ đây cô vẫn khẽ rơi lệ, nhưng là vì cảm giác thật chua chát và đắng lòng.
Cô gấp vội cuốn sổ, nhưng lại một lần sững lặng khi vô tình lướt qua những nét chữ quen thuộc như đã từng hằn sâu vào một phần kí ức. Không chỉ một dòng, hai dòng ngắn ngủi, mà là cả một khoảng những trang cuối.
"Gửi em - cô gái mà anh đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Vậy là tự bản thân anh đã đánh mất em rồi.
Có lẽ anh chưa từng nói với em, điều anh yêu nhất ở em là nụ cười lúc nào cũng thật vô tư và rạng rỡ, ánh mắt lúc nào cũng thật trong trẻo và dịu dàng. Sẽ thật tồi tệ nếu chỉ vì ở bên anh mà ánh mắt ấy vương chút muộn phiền, mà nụ cười ấy có thêm phần nặng nề hay buồn bã.
Anh chưa từng hết yêu em, nhưng anh biết mình không thể cứ ích kỉ mà giữ em cho riêng mình, trong khi đã biết cuộc sống tiếp đây sẽ là mệt mỏi và ngột ngạt. Anh từ nhỏ đã quen sống thoải mái mà chẳng cần phải lo nghĩ điều gì, vì tất cả đã có anh trai lo liệu. Nhưng giờ anh ấy đi rồi, anh sẽ phải sống có trách nhiệm với mọi việc, anh sẽ không thể cho em cuộc sống tốt hay vui vẻ như đã từng hứa hẹn trước đây. Vì vậy... xin lỗi vì đã không đủ tự tin và bản lĩnh để chạy theo mà níu giữ lấy em trong khoảnh khắc ấy.
Anh biết, tình yêu em dành cho anh cũng đủ lớn và sâu đậm, anh biết thời gian đầu sẽ thật khó khăn cho cả hai ta. Nhưng em rồi cũng sẽ ổn, hãy luôn giữ trong mình ánh mắt ấy, nụ cười ấy.
Anh cũng muốn nói... anh thực ra chẳng hề nỡ buông tay em, rằng chúng ta chỉ tạm thời chia tay thôi nhé, rằng em hãy đợi anh nhé. Đợi đến một lúc nào đó anh có thể lo chu toàn... Nếu lúc đó em vẫn còn yêu... mà không, chỉ cần em chưa yêu ai khác là được, em sẽ lại cho anh cơ hội để theo đuổi một lần nữa chứ?
Còn bây giờ, chỉ cần hãy cứ coi anh như một người bạn, để anh có thể tiếp tục dõi theo em, âm thầm yêu em, âm thầm quan tâm đến em là được..."
...
"Đồ ngốc" - Cô khẽ nhủ, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi ướt lên mu bàn tay dặt trên trang sổ.
"Mới chỉ có năm ngày mà anh đã nhớ em tới vậy rồi. Anh cứ ngỡ sẽ không quá khó để vượt qua, cứ ngỡ công việc bộn bề sẽ không để anh có thời gian nhớ đến em nhiều quá. Vậy mà, đôi chân anh vẫn cứ khó bảo mà tự đưa bước tìm tới nơi này..."
...
"Giờ có lẽ ở bên đó rất lạnh. Anh nhớ em đã từng nói muốn ít nhất một lần đi ngắm tuyết cùng anh, liệu em có đang trông màn tuyết rơi mà thoáng nhớ tới anh như một tên tồi tệ?"
...
"Chắc những cuộc điện thoại từ một vài số máy lạ sẽ khiến em thấy thật phiền, nhưng sao đây khi anh cứ thấy nhớ em, cứ muốn ghe giọng nói của em mà không dám gọi cho em nhiều quá khi chúng ta chỉ còn danh nghĩa là hai người bạn. Có lẽ em không biết anh đã lo lắng thế nào khi nghe giọng nói mệt mỏi cùng những tiếng ho khan của em sáng nay, vậy mà lại chẳng thể nào lên tiếng."
...
"Gần hai năm rồi, liệu em đã yêu ai đó chưa? Mong là chưa..."
Nước mắt Như Lan đã lăn dài, cô lướt thật nhanh những dòng chữ khiến tim mình tê buốt...
"Nếu bây giờ anh theo đuổi em một lần nữa, em... liệu có cho anh thêm cơ hội không?"
Không muốn đọc thêm nữa, cô gấp vội cuốn sổ, chẳng kịp đóng lại cánh cửa mà lao thật nhanh ra khỏi quán hàng, ùa váo dòng người tấp nập rồi lên một chiếc taxi. Cô cần phải đến nhà anh, cô muốn lập tức gặp cái tên đại ngốc nghếch đáng ghét đó...
Để rồi... nỗi hoang mang cùng sững sờ lại giống với hai năm trước giáng thẳng vào tâm trí cô. Cô không gặp được anh, thay vào đó là một lời thông báo của người giúp việc:
"Cậu hai hồi chiều bị tai nạn xe, ông bà chủ và cô út đều đã tới phòng cấp cứu."
Cô thoáng chết lặng, dường như chỉ thấy con đường phía trước mặt cứ dần mờ vào bóng đêm.
Xin lỗi toi đã drop bộ này hơi lâu =)))