[Bách hợp] Nguyện Một Đời Bên Chị
Tác giả: Vợ của Ngôn Nhất Mikey :33
- Tại sao em lại đối xử tốt với chị như vậy?- Hân đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Ánh. Lúc đầu cô không thể hiểu nổi cô gái này tại sao lại giúp cô nhiều như thế. Cho đến hôm nay cô đã rõ mọi chuyện... nhưng cô vẫn muốn nghe chính lời Ánh nói..
--------------------------------------------------------
Bị người cô yêu 12 năm vứt bỏ, cô cảm thấy cuộc đời chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cô dâng hết tuổi thanh xuân, thứ quý giá nhất của cuộc đời con gái cho hắn. Để rồi vào ngày đó hắn nói với cô hắn...cưới vợ. Cả thế giới như sụp đổ.
Cô đã yêu hắn từ lúc cô còn là một con nhóc học cấp 2, cô yêu mù quáng say đắm hắn... Tình yêu mà cô luôn tôn thờ, tình yêu mà cô nghĩ sẽ chẳng bao giờ phai, thì ra chỉ là một vở kịch.
Hắn vứt bỏ cô và cưới một người con gái có thể cho hắn địa vị và danh vọng.
Cuộc đời cô như chìm trong bóng tối. Cô hận hắn, nhưng cô cũng không biết làm thế nào để sống khi không có hắn...
Cô mệt mỏi, lười nghĩ, lười đau,... muốn mặc kệ tất cả...
Cô tuyệt vọng mà tìm men rượi, cô lê từng bước lên tầng thượng.
Khoảnh khắc đó trong đầu cô chẳng còn suy nghĩ gì cả, không còn tình yêu, không hận thù, không có hắn, và cũng không có bất cứ ai. Tất cả chỉ là sự trống rỗng. Cô hít một hơi thật dài, nhìn thành phố nhộn nhịp đèn xe, nước mắt cô vô thức lăn dài, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cô nhìn thấy cái thế giới này:
"Vĩnh biệt"- Khóe miệng cô khẽ cong tạo một nụ cười lạnh.
Leo lên lan can nhắm mắt lại...
Những cơn gió khẽ thổi, đêm tối luôn khiến cảm xúc con người mãnh liệt nhất...
"Trên này gió mát nhỉ?"- Một thanh âm vang lên.
Cô mở mắt, trước mặt cô là một người con gái rất dễ thương đang tựa người vào lanh can, nụ cười hồn nhiên vô tư.
"Chị cũng lên đây hóng mát sao?" - Người con gái nhìn cô ngây ngô hỏi.
"Không."
Thực sự là với cảm súc của cô bây giờ thì người con gái trước mặt là một thứ gì đó rất đáng ghét. Trong sáng vô tư, cô cũng đã từng như thế trước đây, nhưng bây giờ thì tất cả đều đã chết. Cuộc sống không cho phép cô như vậy.
"Ồ, vậy chị đang làm gì thế?"- Cô gái tiếp tục hỏi
"Đi chết." Hân thầm nghĩ: Cút đi
"Oa..!Thì ra là vậy." - Cô gái nghiêng đầu nhình Hân, cười hứng thú
Cô không thèm để ý đến người bên cạnh nữa. Cô tiếp tục trèo lên lanh can.
"Khoan đã!!"
"Gì?- Nhinh nhíu mày."
"Chị mà nhảy xuống là em la lên đó! Chị xem, nếu chị nhảy bây giờ, người ta sẽ nghi em đẩy chị xuống đó, ít nhất cũng phải bị giam vài ngày lấy khẩu cung. Mà công việc của em lại không thể thiếu em một ngày."
Phiền quá chết đi được, cô không thích con bé này, rất không thích, cực không thích....ừm....Ghét nó vl!!!
"Cô có thể đi bây giờ!"- Hân đang hết sức kìm nén cảm xúc
"Ế...! Lắc tay của em? Đâu mất rồi. Nó là một thứ rất quan trọng với em, em không thể đi mà không tìm được nó!Hay chị tìm giúp em đi. Tìm được, em sẽ không làm phiền chị nữa."
Hân giận run người, hùng hổ bước xuống. Nhìn Ánh quát to:
" XÀM!!!"
Sau đó quay người bỏ đi. Ánh nhìn theo, trên khuôn mặt cô nhẹ mỉm cười:
" Cuối cùng cũng tìm được chị".
--------------------------------------------------------
Trở về phòng, Nhinh nằm ngả xuống giường, cô cảm thấy rất mệt mỏi và đau đầu. Không biết là do rượu hay là do cuộc nói chuyện với cô gái vừa nãy. Cô liền ngủ thiếp đi, quên luôn cả ý định tự tử của mình.
Sáng hôm sau, khi chuông đồng hồ báo thức reo, cô bật dậy vội vàng chuẩn bị quần áo đi làm. Nhưng chợt nhớ ra, cô đã bị đuổi việc hôm qua. Nguyên nhân cũng vẫn là do hắn, sau khi chia tay hắn cô chẳng còn tâm trạng mà làm việc nữa, thường xuyên nộp bài muộn, bài viết không có chất lượng và cô đã bị sa thải hôm qua.
Bây giờ thì cô trở thành kẻ thất nghiệp.
*Cốc cốc*
Hân mở cửa, thì ra là bà chủ nhà
"Cô định bao giờ thì mới trả tiền nhà cho tôi đây?"
"Đen đủi ơi, mày không cần phải chọn cùng một lúc mà đổ xuống đầu tao đâu". Tiền nhà đã hơn 2 tháng không đóng. Số tiền cô kiếm được cũng gửi hết về quê cho mẹ cô chữa bệnh rồi.
Vậy nên cô chỉ biết xin bà chủ cho cô khất đến bây giờ vẫn chưa kiếm đủ tiền trả.
"Bác à, bác thông cảm cho cháu, nhà cháu khó khăn, mẹ cháu bị bệnh cần tiền để trả viện phí. Cháu bây giờ thực sự không có tiền."
"Thôi đừng dùng chiêu này nữa, cũ lắm rồi. Có trả hay không?" - Bà chủ nhà sắn tay áo lên dọa nạt
Đúng lúc đó, cái giọng nói hết sức trong trẻo lại vang lên:
"Chuyện gì vậy bác?"
Bà chủ nhà với giọng nói nhẹ nhàng đáp lại cô:
"Không có gì đâu Ánh à. Bác đang đòi tiền thuê nhà ấy mà. Chả là, cô này nợ tiền 2 tháng nay vẫn không chịu trả."
Rồi lập tức quay sang Hân, thái độ cũng quay theo "Không trả thì phiền cô dọn đồ ra khỏi đây!"
Ánh quay sang nhìn Nhinh mỉm cười:
"Hay chị dọn qua ở với em đi, tiền nhà chia đôi. Hiện giờ em cũng đang kiếm người ở chung, tại kinh tế khốn khó mà."
Làm sao bây giờ, cô chẳng ưa gì cái con bé đó cả. Nhưng bây giờ cô không đồng ý thì biết đi đâu đây?
Bà chủ nhà thấy Hân lưỡng lự liền lườm huýt một cái:
"Ánh à, cháu thật là một đứa bé tốt bụng. Vậy mà có người có phúc mà không biết hưởng."
Nghe những lời này Hân cố nuốt nước mắt. Cô đã làm gì sai mà phải chịu đựng tất cả những chuyện này chứ?
"Thôi bác đừng nói như thế, cháu chỉ là muốn tìm người ở chung, đúng lúc gặp được chị ấy nên muốn mời. Với lại chúng cháu cũng có quen biết trước nên yên tâm hơn."
Quen biết gì chứ? ai quen biết với cô?!
"Chị không phải ngại đâu, nếu được thì dọn đồ qua đi. Em rất muốn làm bạn với chị!"-Ánh cười tít mắt
Mặc dù không ưa gì cô bé này, nhưng Hân cũng phải thừa nhận nụ cười đó rất dễ thương. Cảm giác như bừng nắng vậy.
Cô chẳng biết bây giờ nên làm sao nữa, thôi đành vậy đi:
"Ừm...cảm ơn.."- Hân nói rất nhỏ nhưng cũng đủ cho Ánh nghe thấy.
--------------------------------------------------------
6 tháng sau...
Sau những chuyện đã xảy ra, cô quyết đinh quên đi tất cả, bắt đầu một quộc sống mới.
Cô còn gia đình, người thân, cô không thể chạy trốn một cách hèn nhát như vậy được. Và anh cũng không đáng để cô hi sinh cuộc sống này.
Hân tìm một công việc khác tại một tòa soạn nhỏ của thành phố. Cuộc sống trở lại bình thường, và sống cùng với nhau cô nhận ra Ánh là một người rất tốt bụng. Vài tháng sống cạnh nhau cô và Ánh trở nên thân thiết hơn.
Ánh cũng là người bạn đầu tiên của cô ở thành phố này. Bây giờ cô đã có một người để tâm sự lúc vui cũng như lúc buồn, cô chia sẻ mọi thứ với Ánh, và ngay cả lý do vì sao cô lại tìm đến cái chết. Không còn cái ác cảm như lần đầu gặp mặt. Ở bên Ánh, cô cảm thấy bình yên hơn, những lúc buồn chỉ cần nhìn thấy nụ cười tỏa nắng đó là lòng cô lại thấy bình yên
Bọn cô thường rủ nhau đi chơi vào những ngày cuối tuần: shopping, đi ăn, xem phim. Và đa phần là Ánh rủ đi trước.
Cuộc sống bây giờ đối với cô cũng không tệ... Nếu có thể cô muốn sống như thế này mãi. Nhưng liệu có được không..?
Một buổi sáng mùa hạ, trong lành, yên ả. Hân được nghỉ, cô quyết định dành ngày nghỉ đó để dọn dẹp phòng.
Ánh là một cô gái bừa bộn, chẳng bao giờ chịu dọn dẹp, chỉ thích bày bừa, lộn xộn. Nhiều khi Hân cũng phải phát cáu với cái tính này của Ánh. Và cô cũng là người thường xuyên phải dọn cái đống chiến trường của Ánh.
Nhiều lúc cô đã từng hỏi Ánh:
"Con gái mà lôi thôi như vậy, sau này làm sao lấy được chồng?"
Ánh chỉ cười tít mắt trả lời cô hồn nhiên:
"Vậy em sẽ lấy một người giống chị là được rồi."
"Chắc ai làm người yêu em khổ lắm nhỉ?"
Ánh không trả lời chỉ im lặng cười trừ. Cô cũng không hỏi gì thêm...
Hân đang hăng say dọn nhà bỗng phát hiện một cái hộp đen ở dưới gầm giường của Ánh. Tò mò, Hân mở chiếc hộp ra....
--------------------------------------------------------
Trở lại cảnh lúc đầu
"Tại sao em lại đối xử tốt với tôi như vậy?!"
Ánh đang chăm chú làm việc không để ý đến lời nói của Hân.
Không thấy Ánh trả lời, Hân lặp lại câu hỏi:
" Tại sao lại đối xử tốt vời chị vậy?"
Ánh ngơ ngác nhìn Hân:
"Hôm nay ăn phải cái gì thế? Hỏi gì thấy sến quá à!"
Hân vẫn giữ nguyên giọng điệu đó, tiếp tục lặp lại câu hỏi:
"Tại sao?"
Ánh mỉm cười:
"Em đối xử gì mà tốt, bình thường mà."
Giọng Hân lạnh dần:
"Thật không? Tại sao lại cứu chị, cho chị ở nhờ, rồi cho chị tiền chạy chữa bệnh cho mẹ nữa..?"
"Đó là chuyện hết sức bình thường mà. Đối với ai em chẳng thế. Người tốt trên đời này nhiều lắm!."- Ánh vẫn chưa nhận ra sự khác biệt trong giọng điệu của Hân
"Vậy sao?"
"Thôi được rồi. Em nói thật nhé?"
Ánh đưa mắt nhìn Hân hết sức cẩn trọng và có chút ngại ngùng.
"Thật ra...tại vì.."
"Sao?"
"Tại vì chị xinh được chưa!? Nói thật đó! không phải vì chị xinh em cũng mặc kệ chị luôn..!"
Ánh cười, cô cảm thấy tim mình đau nhói. Thực lòng cô rất muốn nói:" Là vì em thích chị, chị có nhận được không?"
Nhưng bây giờ chưa phải lúc, Nhinh vừa mới chia tay bạn trai, kẻ mà chị đã dành hết tình cảm cho hắn. Hân cần thời gian để trấn tĩnh lại. Trước khi muốn chị ấy yêu cô, cô muốn Hân biết cách yêu chính bản thân mình trước đã. Vậy nên tình cảm của cô dành cho Hân chỉ luôn là sự quan tâm chăm sóc. Cô sợ nếu mình nói ra thì Hân sẽ rời xa cô ngay.
Hân không nói nữa chỉ im lặng nhìn Ánh thật lâu, mắt cô bắt đầu đỏ lên, khóe mắt ngấn lệ...
Ánh hoảng hốt:
"Chị sao vậy? Tại sao lại khóc? Em xin lỗi! Em sai rồi! Đừng khóc nữa...Nhín đi mà!"
Chẳng hiểu tại sao tay chân cô lúc này lại trở nên luốn cuốn, không biết làm gì cả. Cô rất sợ nhìn thấy chị khóc. Tự dưng cô cảm thấy mình vừa phạm phải trọng tội nên luôn miệng lắp bắp câu " em xin lỗi"
"Tại sao lại nói dối?"- Hân hỏi lại lần nữa.
Ánh không hiểu tại sao hôm nay Hân lại như vậy. Cô hướng ánh mắt khó hiểu về phía Hân
"Em thích tôi lâu như vậy sao?"- Hân đưa những tấm ảnh đang cầm trong tay ra.
Tất cả là ảnh của Hân hồi còn học cấp 3. Có rất nhiều bức khác nhau: lúc cô mặc áo dài, lúc cô tham gia vở kịch của trường, lúc cô ngồi thơ thẩn trên ghế đá.... và đặc đằng sau mỗi tấm hình đều là nét chữ nắn nót của Ánh "em yêu chị, em yêu chị , em yêu chị" viết kín một trang ảnh.
Ánh không dám nhìn thẳng vào mắt Hân. Cô sợ Hân sẽ rời xa mình. Nhưng cô cũng không giám giữ Hân lại. Nếu chị muốn đi con đường của mình cô sẽ không ép chị. Ánh cũng chưa bao giờ có ý định bẻ cong chị, vì cơ bản cô không đủ tự tin để chịu trách nhiệm với cuộc đời chị.
Cô muốn bảo vệ Hân, cô sẽ làm hết sức có thể, nhưng cô không bao giờ chắc chắn rằng chị sẽ được bình an dưới bàn tay của mình. Xã hội này còn quá nhiều định kiến với những người như cô. Nếu Hân theo cô chắc chắn chị sẽ phải chịu rất nhiều cực khổ.
Hân là một cô gái tốt, cô muốn chị có một cuộc sống hạnh phúc, dù cho người đó không phải là cô. Nếu bây giờ chị rời bỏ cô, cô cũng sẽ im lặng mà chấp nhận. Chỉ mong chị sẽ gặp được người mang lại hạnh phúc cho chị
Bỗng Ánh cảm thấy một mùi hương dịu dịu, thân quen ập tới. Hân ôm lấy Ánh:
"Tại sao không nói?"
"Em sợ chị sẽ bỏ em đi."
"Đồ ngốc!"
"Chị sẽ không đi chứ?"
"Chị còn chỗ nào để đi sao.."
Mắt Ánh nhòe đi cô chẳng còn nhìn thấy gì trước mắt nữa. Cô chỉ có thể cảm nhận được hơi ấm từ người con gái bên cạnh mình
"Cảm ơn em!"
"Vì cái gì?"
"Vì đã cho chị được yêu lại một lần nữa."
"Làm người yêu em khổ lắm."
"Dù sau này có khó khăn gì đi nữa, chị cũng sẽ cùng em bước qua."
Tối hôm đó trong một căn phòng nhỏ có hai trái tim được yêu thương và che trở. Họ ôm nhau, tất cả những thanh âm nghe được là tiếng thút thít nhẹ và tiếng trái tim đập cùng một nhịp...
___________The End___________