𝙉𝙜𝙝ỉ 𝙮ê𝙪, 𝙠ế𝙩 𝙝ô𝙣 𝙩𝙝ô𝙞!
Tác giả: 🍀𝘔𝘺𝘪𝘦2𝘬6☺️
𝘾𝙝ươ𝙣𝙜 1: 𝙡ầ𝙣 đầ𝙪 𝙜ặ𝙥 đã 𝙣ó𝙞 𝙡ờ𝙞 𝙠𝙝ó 𝙣𝙜𝙝𝙚
"Bà ơi chúng ta cùng nhau sống đến trăm
tuổi nhé!"
"tất nhiên rồi"nụ cười phúc hậu trên gương mặt bà lão đầy nếp nhăn, đôi bàn tay nhăn nheo gầy gò khẽ vuốt đầu cô cháu gái nhỏ đang nằm gối đầu trên chân bà.
hai dòng nước mắt nóng hổi lẽ chảy dài trên đôi má Thiên Ý, những ký ức khi còn bé cứ liên tục ùa về không thể kiểm soát khiến cô không nhịn được mà khóc.
kỷ niệm quá đẹp đẽ khắc sâu vào trong tâm đã một tháng trôi qua kể từ ngày bà Thiên Ý mất, khi ấy ngôi nhà nhỏ chỉ còn lại một mình Thiên Ý biết rồi sẽ có một ngày bà cô sẽ rời bỏ cô mà ra đi, nhưng không ngờ lại đến sớm như vậy.
Thiên Ý ngồi trên chiếc xe Chevrolet Explorerevan, thẫn thờ nhớ về bà, nhớ những ngày tháng vui vẻ đây tươi đẹp của hai bà cháu.Tình yêu của bà Thiên Ý dành cho cô nhiều đến mức không thể đong đếm được, cho đến ngày trước khi từ bỏ cõi đời này, bà Thiên Ý vẫn không an lòng nên đã tìm cho cô một "gia đình" mới.
Thời còn trẻ, bà Thiên Ý là một giáo viên dạy Văn ở trường cấp 3, sau khi bà kết hôn sinh con, cả nhà chuyển về quê tránh xa cuộc sống xô bồ ở thành phố.Tại đây, bố mẹ thiên ý gặp gỡ, yêu nhau, kết hôn sinh ra Thiên Ý.
cứ ngỡ gia đình hạnh phúc bình yên, năm mẹ thiên ý
mang thai cô, bố cô lên thành phố làm việc, sinh thiên ý xong mẹ cô cũng rời bỏ nơi đây, sau đó họ ly hôn. không lâu sao ông có qua đời, mẹ cô từ lúc tái hôn không trở về quê, căn nhà Hạnh Phúc năm nào chỉ còn lại bà cháu Thiên Ý.
Trước khi bà Thiên Ý qua đời, bà đã liên lạc được với cô học trò cũ năm xưa, nhờ người học trò đó nuôi nấm dạy dỗ Thiên Ý giúp. Người học trò ấy vô cùng quý trọng bà nên đã đồng ý ngay lập tức.
sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, thiên ý theo người học trò của bà lên thành phố sinh sống. Sau khi Thiên Ý nghe về gia đình của người học trò mới biết người phụ nữ này có một đứa con trai bằng tuổi cô, cậu ta tên Điếu Trạch nghiễn, tính tình chẳng được tốt, ăn nói càng tệ hơn.
Trong lúc quay sang bên cạnh, thấy mặt mũi Thiên Ý đỏ hoe, mẹ Điếu Trạch nghiễn lo lắng hỏi Ý: "Thiên ý, con vẫn ổn chứ?"
"Con".... Thiên Ý cố nặn ra một nụ cười, trong ánh mắt không giấu nổi sự buồn bã đầy mệt, miễn cưỡng đáp: " ổn ạ."
" Thiên Ý."mẹ Điếu Trạch nghiễn nắm lấy tay Thiên Ý diệu dàng an ủi:" sau này chúng ta là một gia đình, con cũng giống như con gì, dì cũng giống như mẹ con, vậy nên con đừng nghĩ ngợi hay lo lắng gì cả, hãy cứ vui vẻ sống như lúc ở cạnh bà con."
"Con cảm ơn dì." nước mắt Thiên Ý dâng lên, cô tự nhủ lòng rồi mọi chuyện sẽ ổn cô hiện tại chỉ còn mẹ
Điếu Trạch nghiễn nương tựa, cuộc sống của cô chỉ có thể mang ân tình người khác.
Chiếc xe ngừng lại trước một ngôi nhà, từ ngoài đi vào trong Tuy chẳng to lớn bằng biệt thự nhưng thiết kế theo kiểu hiện đại sang trọng, sân vừa đủ chứa hai chiếc xe hơi cùng một chỗ, trong sân trồng rất nhiều cây cảnh. Nhà được xây cao với cửa chính hai cánh bằng loại gỗ quý màu nâu sẫm, từng lát gạch đều bóng loáng tinh tươm.
"Trạch Nghiễn, đây là Thiên Ý, mẹ nói với con rồi, từ giờ con phải giúp đỡ con bé đấy." Giọng mẹ Điếu Trạch Nghiễn hào hứng.
Nghe mẹ Điếu Trạch Nghiễn nói chuyện, Thiên Ý đưa ánh mắt theo hướng bà nhìn về phía cửa chính, một chàng thiếu niên đang ung dung đi vào. Anh mặc quần áo bóng rổ màu đỏ, tay ôm bóng, dáng vóc cao ráo, nước da trắng cùng gương mặt bảnh bao, khí chất toát lên một thiếu gia đầy kêu ngạo.
Thấy Điếu Trạch nghiễn không trả lời, mẹ anh cố ý nhắc lại: " Có nghe mẹ nói không? phải nhớ giúp đỡ Thiên Ý đấy!"
Khi đi ngang Thiên Ý, Điếu Trạch nghiễn lạnh lùng liếc nhìn không đến một giây, ung dung bước lên cầu thang để lại một câu khiêu chiến với mẹ anh: "có cần giúp lên giường luôn không:"
"Con..." mẹ Điếu Trạch nghiễn giận đến đỏ mặt, rất nhanh lấy lại vẻ thanh tao thường thấy, bà nắm lấy bàn tay Thiên Ý, ngại ngùng nói:" con đừng để ý, mặt kệ lời nó nói, kể từ giờ con hãy xem đây là nhà của mình, cần gì thì nói với dì, được không?
Thiên Ý khẽ gật nhẹ đầu, tốt hơn là không nên dính đến thiếu gia kiêu căn kia, được sinh trưởng trong gia đình có điều kiện, lại là con trai độc nhất, khó trách Điếu Trạch nghiễn lại tự cao xem thường người khác.
Người giúp việc nhà họ Điếu thường gọi là thím Vũ, Thiên Ý chỉ có thể lễ phép nói lời cảm ơn, việt gì có thể tự làm cô nhất định không làm phiền đến người khác.
𝘾𝙝ươ𝙣𝙜 2: 𝙠𝙝ô𝙣𝙜 ư𝙖 𝙧𝙖 𝙢ặ𝙩
Lên hết cầu thang đến tầng trên sẽ thấy ngay hai căn phòng nằm cạnh nhau, kể cả hai cánh cửa của hai phòng cũng chỉ cách một sải tay. Căn phòng to nhất phía bên phải là của Điếu Trạch nghiễn, bên trái nhỏ hơn là phòng của Thiên Ý.
Sau khi dẫn Thiên Ý lên phòng, thím Vũ không nán lại mà xuống lầu chuẩn bị bữa trưa. Thiên Ý mở cửa bước vào, hoàn toàn ngỡ ngàng khi phát hiện được căn phòng rộng hơn gấp ba lần so với phòng ở quê.
Sát vách tường nằm bên tay phải là chiếc giường ngủ màu trắng đối diện bên hông giường là tủ quần áo bằng gỗ bóng, bên cạnh là tủ kính trong suốt, đứng ngay cửa nhìn sang trái sẽ là bàn học và tollet riêng.
Tất cả những thứ này thật sự quá tốt so với tưởng tượng của Thiên Ý, ngay cả mơ cô cũng chưa dám. Mang đồ vào phòng Thiên Ý đi thẳng kéo rèm cửa sổ đón ánh nắng sớm chiếu vào, căn phòng chả mấy chốc trở nên sáng sủa hẳn.
Nhanh chóng sắp xếp đồ đạc ngọn gàng vào tủ, Thiên Ý tranh thủ xuống nhà phụ nấu ăn một tay, cô không muốn trở thành kẻ ăn bám vô dụng trong nhà của người khác, những việt có thể làm cô nhất định sẽ cố gắng hết mình.
Vào trong bếp, Thiên Ý chủ động xắn tay áo phụ thím Vũ làm những việc lặt vặt, nhờ sự ngoan ngoãn hiểu chuyện mà cô trở nên thành một cô bé đáng yêu trong mắt mẹ Điếu Trạch nghiễn và thím Vũ.
Nhìn cách Thiên Ý làm bếp thuần thục thím Vũ, không khỏi khiếu kì hỏi: "con thường xuyên nấu ăn lắm à?"
"Dạ phải." Thiên Ý ngơ ngác thành thật gật đầu.
Thín Vũ cười tinh ý, càng nhìn Thiên Ý càng thuận mắt:"chắc nấu ăn giỏi lắm đúng không?"
Thiên Ý khiêm tốn lắc đầu, tay vẫn liên tục rửa từng lá rau:"dạ không đâu , có thể ăn được thôi ạ."
Thím Vũ cười hiền dịu, ngay lúc vừa gặp Thiên Ý liền có cảm tình, kiểu con gái dịu dàng từ trong ra ngoài không dễ tìm, đã vậy còn giỏi chuyện bếp núc, không ngờ có ngờ bà lại được sống với một cô gái như vậy, thật tốt!
Mẹ Điếu Trạch nghiễn ngồi ở bàn ăn ngần đó, chứng kiến và nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của Thiên Ý và thím Vũ, bà cười hài lòng gật gù. Chuyện gì mẹ Điếu Trạch nghiễn có thể nghi ngờ, nhưng cách bà Thiên Ý dạy dỗ cô nên người thì chắc chắn không còn gì để không tin.
Các món ăn được nấu xong bày ra bàn, Thiên Ý thầm cảm thấy khác biệt, ở đây một bữa ăn bảy tám món, trong đây trước đấy cô và bà nhiều lắm cũng chỉ ba món rau nước. Khoản cách sự giàu nghèo thể hiện qua những thứ rất đỗi bình thường, ngây cả giới hạn chi tiêu cũng khác nhau.
Chuẩn bị xong xuôi hết, thím Vũ lên gọi Điếu Trạch nghiễn xuống ăn cơm. Nếu đổi là Thiên Ý, cô sẽ không để người khác hầu hạ từng chút, nhưng với thân phận của Thiên Ý, cô tốt hơn vẫn không nên xen vào chuyện riêng của Điếu Trạch nghiễn.
Vị trí của Thiên Ý ngồi cạnh mẹ Điếu Trạch nghiễn, đối diện bà là anh. Thiên Ý được mẹ Điếu Trạch nghiễn gắp rất nhiều đồ ăn, cô đương nhiên không thể để lãng phí mà ăn hết.
Ngồi một lúc, mẹ Điếu Trạch nghiễn lên tiếng, giọng bà có một chút không hài lòng: "Nghiễn, con mua máy chơi game nữa phải không."
"Con có mua bằng tiền mẹ đâu."Điếu Trạch nghiễn không kiêng dè đáp lại, tay chăm chỉ gắp đồ ăn bỏ vào miệng.
"Mẹ không gửi vào thẻ thì con có mà sài à?"
mẹ Điếu Trạch nghiễn bức xúc lên vọng trách mắng.
"Mẹ không gửi thì bố con cũng gửi thôi, bố còn gửi nhiều hơn nữa kìa."Điếu Trạch nghiễn thông thã đáp, tiền của bố mẹ anh không xài chẳng lẽ để người ngoài xài giúp."
"Con đúng là..." Mỗi lần nói chuyện với Điếu Trạch nghiễn, mẹ anh điều bị chọc tức đến nghẹn vọng, nhưng quay sang Thiên Ý liền thây đổi thái độ diệu dàng:"Thiên Ý, lát nữa dì đưa thẻ, có cần gì cứ mua."
"Không cần đâu dì."Thiên Ý vội vã lắc đầu, căng thẳng xui tay lia lịa từ chối."Con cần đâu ạ.
Mẹ Điếu Trạch nghiễn còn chưa mở miệng, anh đã lên tiếng trước, giọng điệu mang theo sự khinh thường cố ý nhắc nhở Thiên Ý:
"cho cô ta ở đây còn định cho thẻ xài, trừ khi mặt dày mới lấy."
"Con..." Mẹ Điếu Trạch nghiễn giận giữ trừng mắt nhìn anh.
"Đúng quá con gì."Điếu Trạch nghiễn thư thả cắt ngang, đúng lúc ăn xong liền đứng lên đi lên lầu, ánh mắt dành cho Thiên Ý là cả bầu trời xem thường.
Đối với dáng vẻ tự cao tự đại của Điếu Trạch nghiễn Thiên Ý không cảm thấy kì lạ, cô từng nghe bạn ở quê nói lúc họ lên thành phố đã gặp những cô cậu có tiền xem thường người khác. Cũng may là cô đã chuẩn bị tinh thần từ sớm, nếu không chắc chắc chắn cô sẽ bị sốc văn hóa.
Hoàn toàn bất lực với con trai, mẹ Điếu Trạch nghiễn đặt tay lên vai Thiên Ý, vô cùng áy náy:"Thiên Ý, dì xin lỗi Trạch nghiễn trước giờ nó luôn ăn nói khó nghe như vậy, con đừng để tâm tới, mặt kệ lời nó."
"Không sao đâu dì."Thiên Ý gượng cười, trong lòng có chút hơi buồn, không phải ai nghèo cũng tham lam hám của.
Ăn xong bữa cơm, Thiên Ý cùng phụ dọn dẹp, lần đầu tiên Thiên Ý nhìn thấy máy rửa chén, chỉ cần bỏ chén đỉa bẩn vào là có thể tự động làm sạch, vừa tiếng kiệm thời gian lẫn công sức. Nếu không đặt chân đến đây, có lẽ cô không biết thế giới tiến hoá nhiều đến mức này.
Bên ngoài phòng khách, mẹ Điếu Trạch nghiễn đã chuẩn bị quần áo, giầy dép và những đồ dùng cho Thiên Ý đi học. Khi nghe mẹ Điếu Trạch nghiễn dặn dò, Thiên Ý ôm đồ về phòng, trải từng món lên giường cẩn thận ngắm nhìn.
Đồng phục của ngôi trường tư cô theo học tuy rất đẹp nhưng giá cũng chẳng hề rẻ, áo sơ mi trắng thắt nơ đen bản to, áo vest ngoài cùng váy ngắn sếp ly màu sám sọc caro.
Thiên Ý mệt mỏi ngả người lên khoảng trống còn lại trên giường, chiếc đệm cực kỳ êm ái dễ chiu, có cầm chiếc phù hiệu kim loại màu vàng khắc tên có trên đó, cảm giác rất khác biệt.
Mắt Thiên Ý khẽ nhắm lại cuộc sống mới của cô đã chính thức bắt đầu.
𝘾𝙝ươ𝙣𝙜 3: 𝙆𝙝ở𝙞 đầ𝙪 𝙠𝙝ô𝙣𝙜 𝙡à𝙣𝙝
Sáng hôm sau Điếu Trạch nghiễn vừa mở cửa phòng, vô tình lọt vào mắt cô gái mái róc đen xoã dài tém một bên tai, mặc đồng phục nữ trường anh, mang giày bata trắng, đeo balo lướt ngang qua đi xuống lầu.
Điếu Trạch nghiễn ngẩn người một lúc, đột nhiên trong lòng lại nảy sinh cảm giác lạ, vừa có chút căng thẳng lại lại vừa có chút rất dễ chịu trộn lẫn.
Trên bàn ăn, mẹ Điếu Trạch nghiễn ân cần hỏi han:"Thiên Ý, tối qua con ngủ có ngon không? có chỗ nào không thoải mái không.
"Mọi thứ rất tốt ạ."Thiên Ý ngượng cười trả lời đem qua do không quen chỗ mà đến hơn nửa đêm cô mới có thể chợp mắt.
"Nếu con cần gì cứ nói, đừng ngại."Mẹ Điếu Trạch nghiễn tươi cười nói, vỗ vỗ vai Thiên Ý dặn dò.
Từ trên lầu xuống, Điếu Trạch nghiễn ung dung ngồi vào bàn, tận mắt xát nhận Thiên Ý học cùng trường, anh mất mãn phàn nàn: "Con không muốn liên quan gì đến chuyện của mẹ và cô ta đâu."
Mẹ Điếu Trạch nghiễn cười hắt ra đắc ý :"Chuyện này không phải con nói là được, cẩn thận tiền tháng này của con đấy."
Biểu cảm Điếu Trạch nghiễn hiện lên sự khó chịu, chính xác hơn là chán nghét. Nếu để người khác biết anh cùng con gái nhà quê này ở chung một chỗ, nhất định sẽ mất hết mặt mũi.
Cùng đi ra xe, Điếu Trạch nghiễn ngồi thẳng vào chiếc xe BMW được tài xế mở cửa sẵn đứng chờ. Nhìn thấy Thiên Ý, chú tài xế vẫn giữ của chờ cô lên, Thiên Ý nhìn thấy xắc mặt khó ở của Điếu Trạch nghiễn, rõ ràng sự xuất hiện của cô trong gia đình anh giống như mọc lên cái gai lớn.
Mẹ Điếu Trạch nghiễn từ trong nhà đi ra. đẩy nhẹ lưng Thiên Ý, vội hối thúc:"Mau lên xe thôi, chúc ta đến trường nào!"
Nói rồi mẹ anh nhanh chóng ngồi vào nghế phụ, Thiên Ý chỉ còn cách ngồi ngần Điếu Trạch nghiễn ở ghế sau suốt quãng đường đi, Thiên Ý trầm mặt cúi đầu không ngước lên lần nào, với cô như thế này là quá tốt, có thể đi học, có nhà để ở, có xe để đi mọi thứ được sắp xếp sẵn, cô không còn phải bận tâm và điều gì nữa.
Đến trường, Điếu Trạch nghiễn đến thẳng lớp, Thiên Ý theo mẹ anh đến phòng giáo viên để báo cáo. Ngang qua dãy hành lang, từng vách tường trắng tinh, sạch để thoang thoảng mùi thơm của hoa từ những bụi cây trồng sát rìa sân trường.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy mẹ Điếu Trạch nghiễn liền trở nên khép nép, cử chỉ trở nên bối rối, những giáo viên cùng phòng làm việc cũng vội đứng lên chào hỏi tiếp.Nửa số vốn xây dựng ngôi trường, kể cả học bổng, tiền thưởng hàng năm đều do bố mẹ Điếu Trạch nghiễn bỏ ra, ngay cả hiệu trưởng cũng phải e dè huống chi họ chỉ là giáo viên làm công ăn lương.
Sau khi nhờ cô chủ nhiệm lớp chăm sóc cho Thiên Ý, mẹ Điếu Trạch nghiễn an tâm ra về. Thiên Ý theo cô giáo về phòng học, cứ ngỡ mọi chuyện sẽ bình yên suôn sẻ nhưng khó khăn ở phía trước, đôi khi chẳng thể nhìn thấy trước được.
Người đầu tiên Thiên Ý nhìn thấy khi bước vào lớp không phải là Điếu Trạch nghiễn mà là Nguyệt Vân, con riêng của chồng sau mẹ cô. Thiên Ý sẽ không bao giờ quên dáng vẻ của hơn bốn năm trước khi bà cháu cô vất vả lên thành phố tìm mẹ cô nhưng lại gặp phải Nguyệt Vân. Nhiều năm trôi qua như vậy, Nguyệt Vân cũng không hề thây đổi vẫn là ánh mắt và biểu cảm khinh thường người khác.
Cả lớp trở nên xì xào bởi sự xuất hiện của Thiên Ý, cô trở nên lạc lõng giữa các cậu ấm cô chiêu xem người nghèo là kẻ thấm hèn trong thế giới của họ. Nhưng đối với Thiên Ý, chỉ cần bình yên học hết cấp 3 ở đây, dù có bị xem là rác rưởi cô cũng phải cố gắng nhẫn nhịn bỏ qua.
Thiên Ý được xếp ngồi ở bàn thứ tư bên cạnh cửa sổ, ngay khi giáo viên rời đii, Nguyệt Vân lập tức đối đến chỗ Thiên Ý, khoanh tay trước ngực ngay sự.
"Cũng chẳng biết từ khi nào cái trường này lại nhận loại người như mày vào, nhưng chắc mày cũng chẳng học ở đây lâu đâu nhỉ?"
Nguyệt Vân cười mỉa mai, dáng vẻ cao ngạo tự đắc: Tiền đóng vào đây cũng đâu có ít, chắc bà cháu mày đã nhịn ăn nhịn uống suốt nhiều năm để hôm nay mày được đặt chân vào đây, thay vì đua đòi sống như một kẻ không có tiền, thì nên để dành số tiền cỏn con ấy mà sống an phận ở cái quê nghèo nàn của mày đi."
Không quan tâm đến lời Nguyệt Vân nói, Thiên Ý im lặng lấy tập vở trong ba lô đặt lên bàn.
Thấy Thiên Ý tỏ vẻ không nghe thấy, Nguyệt Vân hấp tập vở của Thiên Ý xuống đất, tiếp tục cao giọng nói lớn:"Cố gắng vào đây để làm gì, để hẹn hò với mấy chàng trai thiếu gia giàu có à? nể tình tao với mày cũng vó chút liên hệ nên tao nhắc nhở mày, loại con gái như mày cũng chỉ để ăn bánh trả tiền thôi.""
Nhịn nhục là Thiên Ý không ngừng nhắc nhở bản thân, cô nhất huyết không phản khán lại, lặn lẽ nhặt sánh vở lên.
"Đúng là thứ rẻ tiền"không chọc tức được Thiên Ý, Nguyệt Vân hất mặt kêu ngạo bực tức quay đi.
Ánh mắt đánh giá của những người trong lớp không ngừng hướng về Thiên Ý, những tiếng bình luận ồn ào vang lên không ngừng, có người còn cười một cách đừa cợt khi nhìn Thiên Ý. Đáp lại tất cả im lặng làm ngơ, nghĩ đến tương lai mà chiệu đựng.
Kết thúc một buổi sáng nặng nề, Thiên Ý thoát khỏi đám người thích soi mói này nhưng không thoát được đám người khác. Buổi trưa ở nhà ăn, Thiên Ý ngồi ăn 1 mình, xunh quanh là những lời bàn tán xôn xao đều nhắm vào mình, cô cũng không bận tâm vì đã sớm biết chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra.
chương 4: 𝗰𝗵ỉ 𝗺ớ𝗶 𝗯ắ𝘁 đầ𝘂:
trong khi ngày đầu đi học của Thiên Ý không mấy suôn sẻ, Điếu Trạch nghiễn lại chẳng quan tâm đến đúng như ý của anh đã báo trước, xem sự tồn tại của Thiên Ý như là không khí, không hề liên quan đến anh dù có xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa.
Cô bạn gái hờ Lý Yên Tử xinh đẹp nổi tiếng của Điếu Trạch nghiễn đi đến kéo nghế cạnh anh ngồi xuống, từ cử chỉ đến giọng nói đều dịu dàng, mang theo sự ngọt ngào đến khó cưỡng lại.
" Trạch nghiễn, chúng ta có nên giúp đỡ Thiên Ý không" Hay kết bạn với cô ấy?"
Điếu Trạch nghiễn rời mắt khỏi điện thoại chuyển qua Lý Yên Tử, thái độ trở nên cáu gắt:"tôi không muốn dính líu đến cô ấy"
"Vậy à mình xin lỗi mình không biết, nếu cậu không thích mình sẽ không nhắc đến nửa ".Lý Yên Tử tỏ ra bộ vẻ mặt hối lỗi, trong lòng vui phơi phới. Thật ra Lý Yên Tử đã sớm đoán Điếu Trạch nghiễn không bao giờ làm bạn với loại người như Thiên Ý, cô ta chỉ là cơ hội vừa kiểm tra ý Điếu Trạch nghiễn, và thể hiện sự nhân từ giả tạo cho anh nhìn thấy.
Ngày đầu tiên ở trường trôi qua, Thiên ý bình an trở về nhà, mẹ Điếu Trạch nghiễn đứng chờ ở cửa, vừa nhìn thấy cô vội vã hỏi han, Thiên Ý cũng chỉ mỉm cười nói mọi chuyện rất tốt để mẹ Điếu Trạch nghiễn không phải lo lắng.
Tâm trạng của Điếu Trạch nghiễn chẳng mấy là tốt đẹp, ăn cơm xong liền ôm bóng ra sân bóng rổ gần nhà chơi, không chút nể nang mặt tỏ rõ thái độ chán nghét với Thiên Ý.
Ngày thứ hai đến trường, vì đã biết đoạn đường đến trường nên Thiên Ý chủ động dậy sớm đi bộ ra trạm chờ đón xe buýt đi đến trường. Nếu tiếp tục đi xe với Điếu Trạch nghiễn, không những phải khiến anh khó chiu mà nhỡ như bị học sinh trong trường phát hiện, chắc chắn cô sẽ gặp nhiều phiền phức hơn.
Ngay khi bước chân vào cửa lớp, Thiên Ý bất ngờ bị ném bột vào người, từ đầu đến chân cô điều dính máu. Trong sự hoản loạn Thiên Ý chỉ nhìn thấy đám người ngồi cười hả hê không ngừng chỉ trỏ vào cô.Phía cuối lớp, Điếu Trạch nghiễn cũng không hề liếc nhìn cô lấy một cái, chỉ chú tâm chơi game trên điện thoại.
Thiên Ý không hiểu vì sao lại hy vọng sự giúp đỡ của Điếu Trạch nghiễn, trong khi cô biết rõ sự tồn tại của cô trong ánh mắt cô là phiền phức. Cô ngốc nghếch mong một người nghét cô cứu cô khỏi những người khác cũng nghét cô không kém.
Uất ức, tủi thân, nước mắt đã dâng lên nhoè cả mắt, Thiên Ý vẫn cố gắng nuốt nước mắt ngược vào trong.
Ánh mắt Điếu Trạch nghiễn vô tình bắt gặp gương mặt đau khổ của Thiên Ý đôi mắt cô luôn mang theo
một nỗi buồn khó diễn tả thành lời. Thiên Ý là cô gái đầu tiên xuất hiện trước mắt anh với bộ dạng thảm thương chân thật nhất anh từng thấy.
Thiên Ý quay đi vào nhà vệ sinh, mặt và tay có thể rửa sạch , tóc và quần áo không thể phủi sạch hết được, vô đành mang bộ dạng lấm lem ở lại lớp.
Những ánh mắt kì thị chĩa thẳng vào Thiên Ý, miệng chê bai. Thiên Ý nhịn nhục, tự nhủ mọi chuyện sẽ qua nhanh, cô phải gì bà mà sống thật mạnh mẽ vượt qua.
Tâm trạng cực kỳ bất ổn, Thiên ý bỏ cả cơm trưa tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống, lấy hình của cô và bà hồi xưa ra xem. Chính ngay lúc này nước mắt cô luôn tuôn ra không ngừng trong lòng cô vô cùng chua xót, cô nhớ bà, nhớ quãng thời gian bình yên đẹp đẽ ở quê.
Sau ngày dài ở trường, Thiên ý trở về nhà, nhìn thấy bộ dạng của cô mẹ, Điếu Trạch nghiễn không khỏi lo lắng xoay người cô kiểm tra
"Thiên Ý, chuyện gì xảy ra với con vậy ?có
phải con bị ức hiếp không".
"Không phải đâu dì". Thiên ý cố ngượng cười,
tìm một lý do để bịa ra".Hôm nay lớp con tổ chức tiệc chào đón nên..."
" Nhưng lúc nãy dì thấy áo quần Điếu Trạch nghiễn sạch sẽ lắm mà."Mẹ Điếu Trạch nghiễn vẫn không khỏi hoang mang, nghi ngờ nói.
"Dạ cậu ấy... không tham gia."
"Vậy à". Mẹ Điếu Trạch nghiễn thở phào nhẹ nhõm, Điếu Trạch nghiễn không thích Thiên Ý, không cùng mọi người chào đón cũng là lẽ đương nhiên."Con không sao thì được rồi, nếu có chuyện gì thì phải nói cho dì biết nhé?:.
Thiên Ý cứng hắt gật đầu.
"Quần áo con mang bỏ đi, dì sẽ mua hộ
khác cho con."
"Không cần đâu ạ, con giặt sạch là có thể mặc lại."Thiên Ý vội từ chối, cô không muốn mẹ Điếu Trạch nghiễn lãng phí tiền vì cô.
"Bột màu này giặt không ra đâu."Mẹ Điếu Trạch nghiễn ra sức nguyên can.
"Không sao đâu ạ" con về sinh phép phòng trước đây ạ." Thiên Ý nói vội vã chạy lên lầu.
Lên tầng trên, Thiên Ý vừa đến phòng mình thì Điếu Trạch nghiễn chuẩn bị xuống lầu.
Ngay khi Thiên Ý định mở cửa phòng, Điếu Trạch nghiễn chợt lên tiếng:" Mẹ tôi đã cho cậu nhiều như vậy, đừng để bà ấy phải lo lắng."
Nói xong Điếu Trạch nghiễn ung dung đi xuống nhà, Thiên Ý khẽ thở dài nặng nề trong lòng, vào phòng tắm rửa, giặt quần áo thật kỹ, vò đến đau rát nhữn ngón tay. Cô không muốn phải mắc nợ nhiều hơn, Điếu Trạch nghiễn nói đúng, mẹ của anh đã cho cô quá nhiều thứ, cô không thể để bà ấy tiếp tục bận tâm vì những chuyện không đáng.
Có nỗi đau nào hơn mất người thân yêu quý nhất, Thiên Ý cũng có thể chịu đựng được, huống chi là những trò quậy phá của những người cùng lớp hết năm học này, thêm một năm học nữa, Thiên Ý cô thế tốt nghiệp, cô sẽ trả nợ cho gia đình Điếu Trạch nghiễn rời trở về quê.Thành phố này không thuộc về cô, nhẫn nhịn chút hai năm sẽ trôi qua rất nhanh.
𝗖𝗵ươ𝗻𝗴 5: 𝗻ỗ𝗶 đâ𝘂 𝗵𝗼á 𝗺ạ𝗻𝗴 𝗺ẽ
Ngày thứ 3 ở trường, ngay từ của lớp nhìn vào có thể nhìn thấy được nghế của Thiên Ý bị đổ sơn đỏ lên, nước sơn vẫn chưa khô hẳn còn nhiều giọt xuống sàn. Học sinh trong lớp nhìn thấy Thiên Ý với ánh mắt đầy khinh thường, miệng không ngừng cười nhạo, không cần phải đoán người đứng sau những chuyện này chỉ có thể là Nguyệt Vân.
Thiên ý bước vào lớp, những dòng chữ nghuệch ngoạc trên bảng khiến chân cô không nhấc lên nổi."Thiên Ý là con hoang",
"con điếm",Cút ra khỏi đây đi, đồ bẩn thỉu",...
"Thế nào quà tôi tặng cậu hai ngày nay, cậu hai hai ngày nay?" Nguyệt Vân khoanh tay trước ngực, dáng vẻ cao ngạo đi đến trước mặt Thiên Ý giở giọng châm chọc.
Cậu cũng chẳng phải muốn tôi ra tay hay sao?cậu cần gì tốn nhiều công sức như vậy?"Thiên Ý giữ bình tĩnh, nói đúng hơn trong lòng cô đã mất hết cảm xúc ngay lúc này đây.
Nguyệt Vân cười hắt ra đầy khinh thường, nhấn giọng mỉa mai:"Vì tôi chính là muốn mọi người biết, cậu, mẹ cậu,..."
Bốp!!!
Nguyệt Vân chưa kịp nói xong thì đã ăn bộp tay từ Thiên Ý, cô ta ôm mặt giận dữ, những cô bạn nịn nọt của cô ta giả vờ lo lắng chạy đến đỡ. Mọi ánh mắt trong lớp đổ dồn về phía Thiên Ý và Nguyệt Vân, học sinh ở lớp khác đi ngang cũng tập trung lại xem.
Thiên Ý biết rõ bản thân vốn không vừa mắt với học trò trong trường bởi xuất thân của cô, nay cô ra tay đánh Nguyệt Vân, bọn họ chắc chắn sẽ có cớ tẩy chay đuổi cô ra khỏi đây. Thiên Ý vốn chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, nhưng Nguyệt Vân vẫn luôn cố tình gây khó dễ, cô chỉ tức nước và vỡ bờ.
"Mày dám!"Nguyệt Vân hùng hổ lao đến đánh trả, bất ngờ bị Thiên Ý bắt được giữ tay lại.
"Nguyệt Vân, cậu có hiểu cảm giác bị dồn vào đường cùng, con người ta sẽ lôi theo kẻ họ hận theo không?tôi đến đây để học, tôi không đụng chạm đến bức kì ai, vậy nên xin cậu hãy ngừng lại đi."Thiên Ý điềm tĩnh nói, trong lòng tĩnh lặng như mặt nước.
Mấy cô bạn của Nguyệt Vân lôi cô ta ra, Thiên Ý về chỗ kéo nghế ra ngoài trước những ánh mắt ngạc nhiên của những người trong lớp.
Trong lúc ở trong kho chứa bàn nghế, do bất cẩn va vào góc nhọn kệ sắc, khuỷnh tay Thiên Ý chảy ra một dòng máu đỏ tươi, rất đặc. Vết thương rất đau nhưng Thiên Ý không còn cảm nhận được gì nữa cô cho rằng dây thần khinh dường như bị hư.