[taekook] tulip nở chưa?
Tác giả: yth
Có ai hỏi rằng duyên chính là nghiệt chưa? Chính như vậy, cậu và anh gặp nhau, cái ánh nắng chói chang của mùa hạ gay gắt hắt vào da cậu làm cơn bỏng rát chẳng thể nguôi. Cậu gặp anh vào mùa hoa tulip nở, tháng 5. Một cái nhìn thoáng qua làm Jungkook ôm thương nhớ da diết mãi người thương ngày đó,tiếc thay, gặp nhưng không ở lại....
Người thương năm đó vẫn chưa quay lại vườn tulip lần nào nữa. Jungkook vào mùa hoa tulip nở vẫn thơ thẫn ngồi đó cho tới khi hết ngày chỉ để chờ một người xa lạ nhưng lại yêu đến sâu đậm không ngứt.
Đã trải qua bao mùa hoa tulip, cậu tốt nghiệp đại học. Cũng đã có việc làm ổn định chỉ chờ mỗi người thương trở lại. Hôm nay Jungkook lại bất chấp cái nắng mà vẫn đi đến vườn hoa tulip, cậu vẫn ngồi đó, vẫn chờ anh. Trời chập tối, cạnh Jungkook có một người ngồi cạnh bên, theo phản ứng tự nhiên cậu quay qua. Đúng rồi, là anh thật này...
“ Anh đến vào trời tối như thế này sao? ”
“ Có gì sao? ”
Anh không nhạt cũng không mặn trả lời. Chỉ là trả lời cho có thôi mà, cậu và anh có là gì đâu?
“ Tôi chỉ muốn nói thế, anh đến đây bao nhiêu lần rồi? ”
Jungkook ngập ngừng hỏi hắn. Chất giọng có chút nghẹn ngào vì gặp người thương.
“ Cũng nhiều rồi, tôi cùng bạn gái đến đây... ”
“ Bạn, bạn gái? ”
“ Phải, sao vậy? ”
Jungkook nghe tiếng tim mình vỡ tan. Mắt cậu đỏ hoe nhưng mong đừng rơi xuống, bởi nước mắt quá vô dụng...rơi rồi có giữ được anh không?
“ Vậy cô ấy đâu rồi? ”
“ Chúng tôi chia tay lâu rồi, từ 4 năm trước và 4 năm trước tôi đã không lui tới đây”
Hắn lạnh nhạt trả lời.
“ À, có vẻ anh nhớ nơi này nên bây giờ mới tới đây có đúng không? ”
“ Có lẽ vậy.. ”
“ Có thể cho tôi biết tên anh không? Làm quen thôi ấy mà... ”
“ Kim Taehyung! ”
“ Tên anh đẹp nhỉ? Tôi là Jeon Jungkook, rất vui được làm quen với anh! ”
.
.
.
Từ ngày có phương thức liên lạc, cậu cứ gọi rủ hắn đi chơi mãi. Có được số điện thoại của người mình thích ai mà chẳng vui kia chứ. Kim Taehyung đằng này bận rộn, không có thời gian nhưng vì xem Jungkook là bạn nên cũng chấp nhận đi chơi cùng cậu, đi chơi với Jungkook thật sự rất vui. Dần dà anh cũng vui nhiều hơn, nỗi nhớ về bạn gái cũ cũng được Taehyung gạt sang một bên.
Quen với Jungkook lâu, anh mới thấy cậu thực sự rất xinh đẹp, vốn dĩ từ này chỉ miêu tả con gái thôi nhưng Jungkook thực sự ngoại lệ. Từ ánh mắt đến môi, nơi nào cũng đều cân bằng đến tuyệt vời.
Anh cảm thấy dạo này mình rất lạ, gần cậu thì có cảm giác tim đập rất nhanh, có phải là yêu không?
“ Jungkook, tôi không hiểu cái này.. ”
“Cái gì vậy, cậu nói đi”
“ Tại sao gần cậu tôi cảm thấy mình thực sự xao xuyến, tôi không biết cảm giác đó là gì cả... ”
“ Cậu, cậu nói thật sao? ”
“ Tất nhiên! ”
“ Có lẽ cậu thích tôi? ”
“ Chắc là vậy rồi! ”
Jungkook như nở hoa, miệng cười không ngớt.
“ Vậy... Cậu đồng ý làm người yêu tôi nhé? Tôi thích cậu! ”
“ T-tôi cũng thích cậu ”
Sau đó, hai người hẹn hò. Mỗi năm đều đều tháng 5 vẫn đi thăm vườn hoa tulip, cứ như vậy 2 năm...
Cậu thực không biết diễn tả như thế nào cho đúng, nhưng có lẽ cậu lại yêu anh đến nỗi hao mòn trái tim rồi.
Xin trời cao cứ cho hoa tulip nở mãi đừng tàn, xin cho tình yêu này trường tồn mãi đừng tan...
Ngày 22/11
Jungkook tặng cho Taehyung một bông hoa tulip chưa nở!
Muốn cùng anh nhìn hoa tulip nở từng ngày.
Bởi sợ sau này chẳng có cơ hội nữa...
Giữa tháng 5 , tulip hình như vẫn chưa tàn. Dạo đây anh và cậu không hay gặp nhau nữa nói tóm lại là chỉ có Taehyung là không muốn gặp, Jeon Jungkook thấy Taehyung có gì đó rất khác lạ so với trước, nỗi bất an trong lòng ngày một lớn hơn.
Hôm nay, cậu đánh liều đi tới công ty của anh. Bước lên phòng giám đốc, cậu mở nhẹ cánh cửa gỗ ra, thứ đầu tiên cậu thấy đó chính là Kim Taehyung đang cùng một người nào đó trông có vẻ rất thân mật, Jungkook bạo gan xông thẳng vào. Có lẽ, thời khắc này trái tim của cậu không được vẹn nguyên nữa thì phải...
“ Taehyung!? ”
“ Jungkook, em tới đây làm gì? Chẳng phải tôi đã nói em rồi sao? ”
Kim Taehyung vẫn ôm cô gái ấy vào trong lòng, dùng chất giọng lạnh nhạt như ngày đầu họ quen nhau.
“ Cô gái đó là ai? ”
“ Người tôi yêu! ”
Jeon Jungkook nghẹn ứ họng, nước mắt mặn chát đọng lại nơi khóe môi. Thời điểm ấy cậu nghe tiếng tim mình vỡ tan, bên tai ù đi chẳng thể nghe thêm được nữa.
“ Người tôi yêu đã trở về, tôi chẳng còn lý do nào để giữ em lại. Em đi đi, coi như 2 năm qua chỉ là một trò chơi... ”
Jungkook im lặng.
“ À, xem như trò chơi tình ái đi? ”
“Vậy trước giờ em là gì ? ”
“ Kẻ thay thế? Nó rất hợp với em! ”
Cậu đảo mắt một vòng, dừng lại nhánh hoa tulip đang đặt ở trên bàn ấy. Khẽ cười nhẹ một cái, ít ra anh ấy vẫn không nhẫn tâm tới nỗi vứt bỏ thứ tình yêu cuối cùng của cậu đi.
“ Vậy... Taehyung thay em yêu lấy hoa tulip được không? ”
“ Tôi không biết ”
“ Nhé? Yêu lấy hoa tulip Taehyung nhé. Jungkookie thương Taehyungie nhiều lắm”
“ Bạn gái tôi đang ở đây, đừng nói mấy lời như vậy! ”
“ Taehyungie, cậu ấy chỉ muốn thương anh thôi. Đừng quá đáng như vậy! ”
Cô gái kia thấy thương cho Jungkook nên lên tiếng nhắc nhở anh.
Jungkook liếc nhìn hai người họ lần cuối.
À! Cũng không gọi là lần cuối đâu. Bởi vì sau này kiểu gì cũng gặp lại mà...
.
.
.
Thời gian trôi qua nhanh chẳng chờ một ai, Jeon Jungkook kể từ hôm ấy không hề tới nữa. Đằng này, Kim Taehyung vẫn thấy có đôi chút gì đó đặc biệt khác, anh và Harin vẫn chưa chạm môi hoặc làm những hành động thân mật nào khác kể từ khi quay lại với nhau, anh thấy mình dường như đôi đơn thuần không còn là tình yêu nữa, có lẽ thay vào đó là tình bạn hoặc...có thể là một chút thương những chút thương hại dành cho người cũ chăng?
Harin đơn nhiên hiểu sự khác lạ này, nhưng cô vẫn chọn im lặng. Anh yêu Jungkook, nhưng lại một mực cho rằng không, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của anh khi nói về cậu cũng đã đủ biết tình yêu của anh to lớn cỡ nào. Harin chưa từng suy nghĩ nếu hai người quay lại sẽ gây nên hậu quả to lớn như vậy. Harin hối hận, hối hận cả về cái chết thương tâm của Jungkook.
Jungkook không có bệnh nào để làm cậu chết, nhưng vì trái tim đã đau đến nghẹt thở nên mới chọn cách giải thoát cho chính mình.
Cậu chọn trái tim là nơi kết thúc, bởi chính trái tim héo mòn này vì Kim Taehyung mà trường tồn, cho đến bây giờ có lẽ không nên cần nữa, Taehyung sớm muộn gì cũng sẽ chung nhịp đập với ai kia chứ không phải cậu...
Ngày ấy, những giọt máu đỏ thẫm từ trái tim của của cậu nhỏ giọt rơi xuống cánh hoa tulip, giữa rừng hoa tulip lại có một cậu trai ra đi vì tình, bỏ đi chính mạng sống của mình tại nơi da diết yêu thương. Máu nhuốm đỏ cả một khóm hoa,còn trái tim của cậu từ đó chẳng thể đập loạn nhịp vì anh nữa...
Nhành hoa tulip ngày Jungkook đưa cho anh vẫn còn đó, anh vẫn nuôi nấng nay đã chuẩn bị nở. Tulip này sao lạ quá, nó nở chậm hơn so với giống loài của mình, hay vì một người bỏ mặc tất cả, bỏ mặc trái tim đang héo mòn của mình mà chờ đợi người thương, đến khi họ quay trở lại mới sống lại không?
Tulip nở muộn vì đợi ai mãi?
Tình này sâu đậm...
Bao giờ cho phai?
Có lẽ mùa hoa tulip sau chẳng còn chàng thiếu niên năm nào si ngốc chờ đợi người thương trở lại nữa, nhưng linh hồn và máu của cậu vẫn còn ở đây, lưu đọng mãi nơi này để có thể vẫn chờ người mà mình yêu dù cho có không còn....
Anh ơi yêu lấy hoa Tulip.....
Đã gần cuối thu, hoa tulip cũng đã dần héo chỉ còn lác đác vài bông nhưng cũng sắp lụi tàn. Kim Taehyung ôm chậu hoa duy nhất một bông tulip lên ngắm nghía rồi bật khóc, hoa tulip của anh vừa mới nở, nó chỉ vừa mới hé cánh hoa để đón cái lạnh của mùa đông sắp tới.
Kim Taehyung vẫn ngồi ôm chậu hoa mà khóc, tiếng khóc nức nở như ai giằng xé, đau đớn đến từng tế bào của cơ thể.
“ Jungkook, em đâu rồi? ”
Một câu hỏi nhẹ bâng tựa như lông vũ bật ra, anh bất giác cười cười như kẻ điên, cảm nhận từng cơn đau đang ăn mòn trái tim vốn rỉ máu nhưng liệu có cơn đau nào bằng cơn đau đơn phương chưa?
Trước giờ, đến cậu cũng không nghĩ là mình đơn phương anh tận 7 năm trời, 7 năm qua gần như chỉ cảm nhận được đau chứ chưa từng có một hạ
nh phúc nào. Sự rung động của anh vốn chỉ là nhất thời nhưng lại khiến cậu nhớ anh cả một đời người, 2 năm ở bên nhau rốt cuộc chỉ mình cậu đơn phương, tự ảo tưởng trong chính tình yêu của mình.
Vốn là vậy, Jungkook không đáng được yêu thương...
.
.
.
Hôm nay là ngày giỗ đầu của cậu. Mọi chuyện cứ như là mơ vậy, Jungkook ra đi đã được một năm không dài nhưng cũng đủ để anh chết trong nỗi nhớ về Jeon Jungkook. Chính Taehyung cũng thấy như vậy, cảm thấy mình đang chết dần chết mòn trong nỗi nhớ da diết của người thiếu niên trẻ tuổi kia.
Kim Taehyung cầm bó hoa tulip đứng trước bia mộ của cậu, đứng lâu rồi môi bắt đầu mấp máy nói.
“ Tulip nở rồi, em về chưa..? ”
Đáp lại hắn chỉ có tiếng gió của mùa hè, bốn bề xung quanh hoàn toàn im lặng như tờ, Kim Taehyung cười đến ngốc tự lấy tay mình miết nhẹ lên tấm ảnh kia. Nếu Jeon Jungkook ở đây, anh sẽ kể cậu nghe về những gì mình đã trải qua, sẽ nói rằng mình khổ tâm đến mức nào.
Tiếc thật, Jungkook đi rồi...
“ Tôi đau lắm em ơi, thế giới này dường như tôi sắp không chống cự lại được nỗi nữa. Trái tim của tôi đau đến nghẹt thở, tôi không còn ai cả, tôi chỉ có em mà, em ơi... ”
Giọng anh nghẹn ngào. Có nói đến mấy cậu cũng không về nữa.
Kim Taehyung phun ra một ngụm máu tươi, nhưng như vậy anh vẫn mặc kệ chỉ chung thủy nhìn vào bia mộ cậu trai phía trước. Hốc mắt anh, không biết vì gió hay đau lòng mà một đỏ hơn?
Kim Taehyung đứng đó thật lâu, đã phun ra rất nhiều máu. Cuối cùng không chịu nổi mà từ từ quỵ xuống, trước khi anh nhắm mắt thật sự muốn nói lời yêu thương với cậu.
“ Đời này Kim Taehyung yêu Jeon Jungkook, nếu có kiếp sau, hai ta sẽ trong hình hài mới sẽ yêu lại từ đầu em nhé? ”
“ Mong rằng kiếp sau, hoa tulip hãy nở nhanh để Jungkook của anh đừng đau lòng nữa.. ”
Nói rồi Kim Taehyung ngã xuống, môi còn vương vấn nụ cười, anh ngừng thở. Thả hồn mình vào gió để cùng cậu về phương trời mới, nơi đó sẽ có tình yêu của anh và cậu mãnh liệt không còn đóa hoa tulip chưa nở nào nữa...
Tulip đã nở, em ơi về đi...
Đóa tulip tôi trả cho anh, đôi mắt tôi không chứa được nước mắt nữa.
Hoàn.