[Ngôn Tình Ngọt] nam× nữ: Lấy Tên Của Nàng, Dùng Họ Của Ta(mở đầu)
Tác giả: Ti Mệnh
Giới thiệu: Năm đó nàng vội vã theo sư phụ rời làng nhỏ đi diệt yêu ma, đến lời từ biệt với hắn cũng không kịp nói. Trải qua mười năm ròng rã, nàng gặp lại hắn trong bộ dạng vô cùng thảm hại. Toàn thân nàng đẫm máu, hơi thở yếu ớt như ngọn đèn trước gió.
Hắn nhìn thấy nàng gục ngã trước doanh trại của hắn. Lồng ngực hắn liền quặn thắt đến nghẹt thở...
P1:
Ý Hiên tỉnh lại, thứ nàng cảm nhận được đầu tiên chính là cảm giác đau đớn, thẩm thấu khắp người, đau đến tận xương tủy.
"Tỉnh rồi sao?"
Thanh âm trầm ấm của nam nhân tiến vào lỗ tai nàng. Ý Hiên chậm rãi mở mắt, không đợi nàng ngạc nhiên, nam nhân ngồi bên giường dịu dàng giúp nàng lau đi lớp mồ hôi thấm đẫm trên trán. Ý Hiên đau đến nổi không thể nói chuyện, nàng chỉ biết hí mắt nhìn kẻ đối diện. Người này... Hắn đã cứu nàng ư? Nàng nhìn nam nhân trước mặt mà có phần ngẩn ngơ, lục y sạch sẽ mang họa tiết thêu nổi, thể hiện cuộc sống khá giả của hắn, tóc đen búi gọn được cố định bằng trâm ngọc trên đỉnh đầu, trong ánh nắng mờ nhạt, khuôn mặt của hắn xinh đẹp không ai ngờ... Đúng vậy, hắn rất đẹp. Đặc biệt là đôi mắt đen láy như chứa đựng cả dải ngân hà.
Một trận đau đầu như búa bổ ập tới, trước mắt Ý Hiên liền tối sầm. Nàng cứ vậy lại ngất đi.
Đồng tử của Vĩ Thành đột nhiên co rút, nhìn thấy nàng phải chịu đau đớn trước mặt hắn, cảm giác giống như một viên đá sắc nhọn vô ý cắt qua, xước đau lòng hắn, khiến hắn bất giác khẽ cụp mi mắt.
Cạch!
Phía ngoài cửa phòng có người bước vào, là một nam nhân trẻ tuổi mặc trang phục màu bạc, hắn là thuộc hạ thân tín bên cạnh Vĩ Thành.
Khải Huy lên tiếng: "Công tử."
Hắn ôm quyền hành lễ, thấy Vĩ Thành lặng lẽ kéo chăn đắp ngang ngực cho cô nương nằm trên giường, hắn biết ý liền im lặng đứng gọn sang một bên, kiên nhẫn đợi Vĩ Thành.
Vĩ Thành vuốt ve gò má của Ý Hiên, nhìn gương mặt nàng, ngón tay hắn lướt qua má, mắt, sống mũi của nàng một lượt rồi mới thu về, hắn có chút luyến tiếc mà rời đi. Cánh cửa gỗ khẽ khép lại, Khải Huy đi cùng Vĩ Thành ra ngoài hậu viện: "Công tử, Ý Hiên cô nương không phải bị kẻ trong giang hồ hãm hại mà là bị yêu quái đả thương."
Vĩ Thành ngồi xuống bên ghế đá dưới tán cây bằng lăng, vài giọt nắng xuyên qua kẽ lá, nhảy nhót trên lục y của hắn, giọng hắn bình thản, nói: "Yêu quái?"
Khải Huy đáp: "Vâng, sau khi thuộc hạ điều tra thì phát hiện ra bản thân của Ý Hiên cô nương từng là đồ đệ của vị Thần tướng uy danh Đỗ Trinh."
Ngón tay thon dài trắng nõn tựa ngọc của Vĩ Thành khẽ gõ trên mặt bàn đá, thảo nào mười năm qua hắn cho người tìm nàng khắp nơi, mãi cũng tìm không ra, tựa như nàng hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian này. Khi đó, hắn vạn lần cũng không ngờ nàng đã là đệ tử của Thần tướng.
Thật khiến hắn kinh ngạc!
Vĩ Thành đột nhiên nói: "Ngươi vừa nói nàng đã từng là đồ đệ, vậy hiện tại nàng đã bị trục xuất rồi sao?"
Sắc mặt Khải Huy có chút tối, hắn liền nói: "Không hẳn là đã bị trục xuất, nhưng theo thuộc hạ điều tra thì Ý Hiên cô nương hiện là tội đồ của sơn trang vì đã ra tay giải thoát yêu quái thượng cổ và..."
Nói đến đây Khải Huy chợt trầm giọng: "Gián tiếp hại chết đồng môn."
Hàng mi dày cụp xuống, ánh mắt Vĩ Thành trở nên lạnh lẽo. Giải thoát yêu quái thượng cổ, hại chết đồng môn. Xem ra lần này nàng thật sự gặp họa không nhỏ. Vĩ Thành suy tư một lát, hắn hướng Khải Huy phân phó: "Trước mắt không nên cho nàng ấy biết sự việc này, tuyệt đối một tin tức nhỏ cũng không được lọt vào tai nàng."
"Cái này, nếu người của sơn trang tìm đến Ý Hiên cô nương thì phải làm sao?"
Người của sơn trang dù gì cũng là bán tiên, muốn tìm ai đó cũng không phải khó. Vĩ Thành hơi nghiêng đầu, một tia nắng trùng hợp chiếu rọi lên gò má nhẵn bóng của hắn, Vĩ Thành cười nhẹ: "Ta có cách để giấu nàng đi."
Khải Huy cúi đầu nắm quyền nhận lệnh. Vĩ Thành giương mắt, trong ánh mắt hiện lên tia u tối. Bọn họ đã không thể bảo vệ nàng thì đừng mong cướp lại nàng từ tay hắn.
Lần tiếp theo Ý Hiên tỉnh lại đã là sáng hôm sau, trên mặt đầy mồ hôi thấm ướt cả tóc mai, nàng thất thần trừng mắt, nhìn vào khoảng không một hồi lâu mới ý thức được bản thân vừa nằm mơ. Ác mộng thật kì lạ, nàng có thể trông thấy ánh trăng to lớn soi sáng khu rừng rậm rạp, còn có bóng người mơ hồ quỷ dị, trên tay hắn cầm đoản kiếm, dứt khoát đâm xuống ngực nàng. Lạnh lùng tàn nhẫn. Ý Hiên chỉ cảm thấy trái tim co lại mãnh liệt, đau đớn bén nhọn khiến toàn thân nàng run lên...
Giấc mơ quá đỗi chân thực.
Trong phòng tản mát hương sen nhè nhẹ. Ý Hiên đưa tay sờ lên phía ngực trái, nơi đó vẫn còn nhịp đập rộn ràng và ấm áp. Nàng nhẹ nhàng thở hắt ra, như nhớ ra chuyện gì, trên tay thoáng dùng lực... Sau đó nàng liền ngây người. Ý Hiên cúi đầu, kéo rộng cổ áo của mình ra, chăm chú nhìn xuống, lại thực sự phát hiện vị trí ngay tim, có một vết thương màu đen dài bằng nửa ngón tay, đã được ai đó đắp thuốc cẩn thận.
"Thứ này lại là thật."
Nàng khẽ lẩm bẩm trong miệng, lúc đó Huyễn Yêu nhốt nàng trong mộng, muốn nàng tự dùng đoản kiếm để kết liễu mạng sống, nhưng không ngờ nhờ nhát đâm trí mạng mà nàng có thể thoát khỏi huyễn mộng, coi như là phúc trong họa. Nàng thử thăm dò thêm lần nữa, đành thất vọng thở dài, quả nhiên, pháp lực không thể nào hồi phục nhanh như vậy được...
Nàng bước xuống giường, thử đứng dậy, nàng vốn nghĩ, với thương thế của nàng mà nói thì bây giờ nhất định không đứng dậy nổi, vậy mà vừa mới thử một lần đã phát hiện thể lực lại hồi phục nhanh hơn bình thường một chút.
Tâm trạng nàng trở nên phấn trấn, nếu cứ theo cái đà như vậy, sớm thôi nàng sẽ lấy lại được pháp lực. Ý Hiên đeo hài, đi đến chậu nước lạnh đã được ai đó chuẩn bị sẵn bên bàn trang điểm, nàng tùy tiện vốc nước lên rửa mặt, sau đó bên tấm gương đồng, nàng chải tóc, tự mình búi lên, dùng trâm gỗ để cố định tóc trên đỉnh đầu. Thấy trên mặt bàn có đầy đủ son phấn loại tốt, Ý Hiên thờ ơ lướt qua chúng, nàng để nguyên mặt mộc đi đến mở cửa phòng.
"A, cô nương tỉnh rồi!"
Tiểu binh bên ngoài vừa nhìn thấy nàng đã ngạc nhiên hô lên, sau đó hắn nói: "Cô nương cứ ở trong phòng, để thuộc hạ chạy đi báo cho công tử một tiếng."
"Công tử?"
Chắc là nam nhân khôi ngô mà nàng đã thấy hôm qua: "Không cần báo đâu, ta tự mình đến gặp hắn."
Tiểu binh đang còn do dự gãi đầu, Ý Hiên đã lên tiếng hỏi: "Công tử của ngươi hiện đang ở đâu?"
"A, cái đó, công tử đang tiễn tướng quân ở sân trước. Cô nương cứ đi thẳng, hết dãy hành lang, rẽ qua tay trái là đến."
Ý Hiên gật đầu, nàng chậm rãi đi qua dãy hành lang. Trước khoảng sân rộng được cây xanh bao phủ, ánh sáng lay động theo từng phiến lá, gió mơn man mát rượi. Ý Hiên thấy nam nhân lục y kia đang đứng nói chuyện cùng một vị tướng lĩnh.
Hắn cũng là quân nhân của triều đình sao?
Như phát hiện ra sự có mặt của nàng, hắn hướng người trước mặt nói: "Hiện tại thuộc hạ có chút việc, đành ở đây tiễn Lượng tướng quân."
Lượng tướng quân nghiêng mặt, phía sau lưng Vĩ Thành, cách bọn họ không xa là bóng hình thướt tha của một nữ tử. Hắn như hiểu ra, sau đó vỗ vỗ vai Vĩ Thành, bật cười nói: "Ha ha, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nghe đồn ngươi tìm nàng ấy suốt mười năm, ta còn tưởng là lời nói suông, thật không ngờ bản thân ngươi lại kiên trì như vậy, thực sự đã tìm ra!"
"Phải, thực sự đã tìm thấy nàng."
Lượng tướng quân có chút trầm mặc nhìn Vĩ Thành, thật hiếm khi thấy phó tướng của hắn mang theo ý cười trong đáy mắt.
Tướng quân đi rồi. Lúc này Vĩ Thành đang chắp tay ở sau lưng, áo bào tung bay, như một công tử hào hoa phong nhã. Tay chân hắn thon dài, vai rộng eo hẹp, dáng người vô cùng hoàn mỹ, trong mắt mang nét cười nhìn nàng, ý cười bên môi mở rộng, lại có vài phần hương vị ấm áp như Xuân. Vĩ Thành chầm chậm bước đến gần nàng, Ý Hiên ngây ngốc nhìn hắn, nàng vốn định lên tiếng cảm ơn hắn vì đã mang cái mạng nhỏ của nàng về cứu chữa, tuy mất pháp lực nhưng mạng vẫn còn, về điểm này hắn chính là ân nhân của nàng.
Vĩ Thành bất giác nắm lấy bàn tay của nàng, Ý Hiên vô thức rụt lại, Vĩ Thành khó hiểu nhìn nàng, Ý Hiên lúc này bối rối khẽ ho một tiếng:
"Làm gì vậy?"
Trên mặt Vĩ Thành tràn đầy tươi cười, đẹp đến cực điểm. Nụ cười này làm người khác cảm giác giống như giữa bầu trời đầy mây xuất hiện ánh nắng rực rỡ, chiếu rọi vạn dặm, sán lạn vô cùng, giống như không khí đều trở nên tươi mát đến không ngờ.
"Đương nhiên là muốn nắm tay nàng."
Hắn không khách sáo mà kéo lấy tay nàng, mười ngón đan vào nhau, nhàn nhạt nói: "Trong suốt thời gian nàng bất tỉnh, đêm nào ta cũng nắm chặt tay nàng thế này, bây giờ quen rồi, bỏ ra liền thấy trống trải."
Ý Hiên nghẹn lời, tính tình của vị công tử này cũng thật đặc sắc quá. Nhưng cuối cùng nàng vẫn kiên quyết rút tay ra. Nàng hướng hắn, chân thành nói: "Đa tạ ngươi đã cứu mạng của ta, ân tình này có cơ hội ta sẽ trả lại cho ngươi."
Vĩ Thành thoáng ngẩn người. Khóe môi hắn cong lên một độ cong nhàn nhạt, ánh mắt hắn trở nên thâm thúy: "Nàng muốn trả ơn ta thế nào?"
Giọng nói hắn trầm thấp rất dễ nghe, có thể làm người khác không thể kháng cự lại được. Nàng gãi gãi đầu mũi, thuận miệng đáp: "Chỉ cần không phải chuyện phạm pháp, ta liền đáp ứng ngươi."
Lúc này Ý Hiên dường như chưa nhận thức được câu nói vừa rồi đã gián tiếp dâng cho người ta sợi dây để trói buộc nàng. Như sợ nàng sẽ phát hiện ra sơ xuất của bản thân, hắn không do dự đáp: "Được."
Vĩ Thành nhìn khuôn mặt không son phấn nhưng vẫn thanh tú của nàng, nhìn lông mi nhỏ dài của nàng, khóe miệng hắn chậm rãi gợi lên nụ cười đắc thắng giống như đã săn được con mồi, hắn lơ đãng hỏi: "Sao rồi? Đói chưa?"
"Đói rồi!"
Ý Hiên thực sự đói bụng, nàng hình như chỉ húp cháo loãng trong mấy ngày qua.
"Vậy ta dẫn nàng đi ăn."
Vĩ Thành xoay lưng đi trước, đi được một đoạn, hắn không nghe thấy tiếng người phía sau, bước chân dừng lại, hắn quay đầu nhìn nàng: "Sao vậy?"
Nghe tiếng hắn hỏi, Ý Hiên liền bừng tỉnh, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó chạy lại bên cạnh hắn. Vĩ Thành cười nhẹ, muốn cầm tay nàng để dắt đi nhưng lại kìm lòng một chút, nếu nàng còn ngại, hắn sẽ để nàng từ từ làm quen với hắn.
Nàng chậm rãi đi bên cạnh hắn, cảm giác yên bình đến kì lạ.
Vĩ Thành dẫn nàng đến một tửu lâu ba tầng nổi bật nhất cái chợ huyện Nam Sách.
"Chúng ta ăn ở trong này."
Ý Hiên ngẩng đầu nhìn, giữa tòa lầu treo một tấm biển cực lớn có khắc ba chữ vàng lấp lánh Họa Y lâu.
Lầu hai có một ban công vươn ra ngoài, bên trên treo rất nhiều tranh, phong cách trang trí tửu lâu cũng thật lạ mắt. Nhưng nơi này có vẻ không dành cho người bình dân như nàng.
Bước chân nàng khựng lại, khẽ cau mày, thành thật nói: "Ta không có tiền."
Mặc dù là điều khiến nàng xấu hổ, nhưng nàng phải nói, nàng không muốn ăn cơm trong thấp thỏm lo âu. Tuy trước đây nàng theo sư phụ đến Đông Cuông sơn trang, nàng chính thức trở thành kẻ trắng tay, bởi vì được bao ăn bao ở nên từ lâu rồi nàng cũng không còn khái niệm cần mang tiền bên người.
Vĩ Thành nghiêng đầu nhìn nàng, cong môi bật cười: "Đây là tửu lầu của ta, thế nên nàng có thể ăn uống thoải mái."
Ý Hiên ngạc nhiên nhìn hắn, nam nhân này còn là ông chủ lớn nữa sao? Cũng thật hào phóng.
"Vào thôi."
Vĩ Thành đặt hai tay lên đôi vai nhỏ của nàng, đẩy nhẹ cơ thể có phần lưỡng lự của nàng vào trong. Nhìn một bàn đầy đồ ăn được bày trước mặt, Ý Hiên không khách khí mà vùi đầu ăn cơm. Khi còn ở Đông Cuông sơn trang, nàng đã được luyện tập cách dùng bữa rất nhanh, nhằm thu ngắn thời gian không cần thiết, có thể chuyên tâm tập luyện pháp thuật. Nhìn thấy nàng ăn như hổ đói, Vĩ Thành bỗng thấy đau lòng, hắn đợi nàng đặt bát cơm xuống, tỏ vẻ đã no bụng. Hắn liền rút trong tay áo ra một chiếc khăn lụa sạch sẽ, bên khóe miệng nàng, lau đi vết dầu mỡ: "Nơi này không phải sơn trang, cũng không phải doanh trại, nàng sau này cứ chậm rãi mà ăn, đừng ăn quá nhanh, sẽ có hại cho bao tử."
Lời nói của hắn bình thản, nhưng thần sắc cùng hành động của hắn lại đặc biệt khiến người ta rung động. Ý Hiên lúc này giật mình thì hắn cũng đã thu tay về. Nàng kì lạ hỏi hắn: "Ngươi biết ta là người ở sơn trang, ngươi biết ta là ai?"
Hỏi hắn điều này, nàng cũng ngạc nhiên tại sao sau khi hắn nhặt được nàng, hắn vẫn luôn đối với nàng tốt như vậy? Vĩ Thành cười nhẹ, ánh mắt làm say lòng người của hắn nhìn thẳng vào mắt nàng: "Đương nhiên ta biết nàng là ai..."
Lời còn dang dở của hắn bỗng bị thanh âm êm tai như suối trong róc rách cắt ngang: "Chao ôi, từ xa còn tưởng khách quý nào ghé thăm, hóa ra là Vĩ Thành công tử tài hoa kinh người tới đây."
Vĩ Thành! Cái tên này bỗng nhiên lấp đầy đại não của nàng, vừa quen, vừa lạ. Từng ký ức xa xôi bắt đầu hiện lên trong đầu nàng, tên nhóc lắm điều, hay bắt bẻ nàng, còn vẽ tranh đẹp hơn nàng...
"Vĩ Thành?"
Ý Hiên ngạc nhiên đến há hốc mồm, rất lâu cũng chưa khép lại được: "Ngươi là công tử nhà bá hộ Lê sao?"
Vĩ Thành không phủ nhận, có chút bất mãn nói: "Bị nàng phát hiện ra rồi."
Cách biệt mười năm, hắn thực sự thay đổi đến nổi nàng nhận không ra, trưởng thành đến mức... Hoàn mỹ!
Cảm xúc của nàng có chút rối bời, chưa biết nên nói gì. Người lúc nãy vừa lên tiếng đã đến bên cạnh Vĩ Thành, ánh mắt hắn dừng trên người Ý Hiên, nhìn một lượt rồi thu lại ánh mắt, tay xoa cằm: "Ô, còn dẫn theo một cô nương, đây không phải là nữ tử trong tranh sao?"
Ý Hiên khó hiểu nhìn hắn. Một thân hồng y diễm lệ, cho dù là Ý Hiên cũng bất giác giật mình, người này quả thực đẹp đến mức chỉ nhìn thoáng cũng khiến người ta cảm thấy ngộp thở. Giữa chân mày, từng cử động, cho dù là nhẹ đảo mắt, khẽ cong ngón tay cũng vô cùng gợi cảm quyến rũ. Vĩ Thành nhàn nhạt nói sang chuyện khác: "Phải rồi Lý Anh, vị khách quý lưu lại nơi đây, hiện tại ngài ấy đã tỉnh chưa?"
"Ai nha, công tử còn nhắc đến tên vô tình đó sao?" Lý Anh giọng điệu ghét bỏ: "Kêu công tử giới thiệu cho ta một lang quân nho nhã, công tử lại đưa đến một khối băng di động, ta ở đây lâu như vậy, hắn đến cái liếc mắt cũng không thèm cho ta. Công tử bảo ta làm sao chịu được sự đả kích này?"
Dứt lời, hắn một tay đỡ lên ngực, vẻ mặt thập phần ưu thương.
Vĩ Thành mỉm cười, ra hiệu cho người hầu dọn mâm bát xuống: "Lý Anh phải chịu uất ức như vậy chi bằng ta mời ngài ấy về phủ, tránh cho Lý Anh nhìn thấy lại càng đau lòng."
Lý Anh nghe vậy liền thu lại vẻ mặt sầu não: "Không cần, để hắn ở lại làm cá cảnh cho ta ngắm cũng được."
Hắn trêu ghẹo nói: "Dù sao nơi này ngoài công tử ra thì hắn là nam nhân thứ hai có mỹ sắc lọt vào mắt xanh của ta."
"Ý Hiên, ăn trái cây nha."
Vĩ Thành không thèm để ý đến lời của Lý Anh, hắn hướng Ý Hiên, đưa cho nàng quả lệ chi đã được bóc sẵn một nửa. Nàng ngẩn người, tuy chưa ăn lệ chi nhưng đã có thể cảm nhận được vị ngọt mát đang lan tỏa trong lòng. Cái này, rốt cuộc là cảm xúc gì? Ý Hiên đón lấy lệ chi trong tay hắn, sau đó cười cười: "Cảm ơn, ta tự làm được, không phiền ngươi."
Vĩ Thành gật đầu, tự nhiên đáp: "Ừ, nhưng ta vẫn thích bóc sẵn cho nàng."
Ý Hiên: "..."
"Được rồi công tử ngài đừng diễn cảnh tình cảm nữa, thấy hai người như vậy ta thật ganh tị."
Lý Anh kéo một chiếc ghế trống bên bàn khác qua, thuận tiện ngồi xuống, hắn nhàn nhã chống cằm nhìn qua Ý Hiên, khóe môi đỏ mọng cong lên: "Đúng là mỹ nữ, mang mặt mộc cũng toát lên vẻ thanh tao, cho ta sờ một cái..."
Ý Hiên đang trầm ngâm nghĩ đến chuyện khác nên không thấy ánh mắt háo sắc của Lý Anh dán lên người nàng. Bàn tay nõn nà của hắn vừa đưa lên đã bị Vĩ Thành giữ lại, giọng hắn mang ý cười: "Lý Anh đừng quá phận."
Nhìn qua thì thật bình thường nhưng Lý Anh thấy trong ánh mắt đẹp đẽ của Vĩ Thành như có sát khí vô hình bắn ra, hắn lập tức hiểu được, vị cô nương trước mặt tốt nhất là không nên chạm vào. Vì thế liền xoay cổ tay, rút về, chống cằm thở dài tiếc nuối.
Ý Hiên ngồi bên này có chút ảo não, nàng mất pháp lực, mọi giác quan nhạy bén của nàng cũng mất theo, hiện tại nàng không khác người thường là mấy. Nghĩ đến Huyễn Yêu bị đồng môn thả ra, có thể nó đang tung hoành gây hại ở ngoài kia, trong lòng nàng lo lắng như có lửa đốt. Pháo hiệu để liên lạc với sơn trang cũng mất, trước mắt nàng chưa tìm được cách để thông tin về cho sơn trang.
Lý Anh đảo mắt một vòng, hắn đột nhiên nghiêm túc nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ý Hiên: "Công tử, vừa hôm qua có tin từ ngoài huyện gửi vào, các thương nhân hợp tác buôn bán với chúng ta trên đường đến đây đã bị âm binh phục kích, hàng hóa còn nguyên nhưng mạng thì vong."
Nghe thấy điều này, chân mày của Ý Hiên khẽ nhíu: "Lý Anh cô nương, âm binh là gì?"
Lý Anh quay đầu nhìn Ý Hiên, giọng điệu có chút mềm mại: "Ô, tiểu mỹ nhân muốn biết ta liền kể cho nàng nghe, mấy năm gần đây trên giang hồ xuất hiện một tên thầy pháp rất lợi hại, lai lịch không rõ ràng, hành tung cũng kì quái, hắn không luyện ngải mà luyện âm binh. Đám âm binh này vốn là những kẻ bị chết oan, thường thấy nhất chính là chết trận mà không được chôn cất đàng hoàng. Thầy pháp luyện âm binh sẽ tới những nơi tha ma mộ địa hay những chiến trường xưa cũ để thu những loại oan hồn đó làm âm binh."
Vĩ Thành xoay xoay ly trà trên môi nhưng không uống, hắn định đưa Ý Hiên về nghỉ ngơi vì thương thế của nàng vẫn chưa ổn định, nhưng khi thấy nàng bày ra vẻ mặt chăm chú nghe chuyện, hắn lại chẳng nỡ làm nàng mất hứng, đành ngồi cùng nàng một lúc. Lý Anh lại nói: "Thầy pháp luyện âm binh trước giờ chỉ phục vụ mục đích gọi hồn, kiếm tiền từ những người muốn tìm thi thể thất lạc của thân nhân, vốn dĩ không có gì đáng ngại. Nhưng từ khi tên thầy pháp hành tung bí ẩn kia xuất hiện, đám âm binh trong tay hắn liền trở thành công cụ giết người. Hắn không những đi thu gom soái vong, quan vong, đế vong mà hiện tại đã dùng những âm binh đó đi tàn sát khắp nơi rồi thu luôn hồn phách của người mới chết."
Ý Hiên trầm ngâm một lúc: "Giết người để thu thêm hồn phách."
Sắc mặt nàng bỗng xấu đi: "Có lẽ nào tên thầy pháp này đang âm mưu điều gì không?"
"Tiểu mỹ nhân thật nhạy bén."
Ý Hiên có chút tò mò: "Lý Anh có thể nói cho ta biết thêm không?"
Lý Anh nhìn nàng, chớp chớp đôi mắt yêu mị: "Được, nhưng không phải bây giờ, hay là ta hẹn tiểu mỹ nhân..."
Một giọng nói có phần chế giễu vang lên: "Ha, Lý Anh, ngươi bớt câu dẫn cô nương nhà người ta đi."
Từ trên dãy lầu ba có bóng tử y lướt qua, chớp mắt một cái người nọ đã phi thân nhảy xuống dưới sảnh chính, nhẹ nhàng tựa cánh én, hắn bước đến gần ba người bọn họ, khóe miệng hắn khẽ nhếch: "Lâu rồi không gặp, Ý Hiên cô nương có còn nhớ ta là ai không?"
Thấy nam nhân áo tím trước mặt, Ý Hiên ngạc nhiên, sau đó là mừng thầm, khóe môi bất giác cong lên: "Một tiên nhân tài giỏi như ngài, ta làm sao dám quên."
"Qua mười năm rồi trí nhớ của cô nương cũng thật tốt."
Nói rồi hắn đến đứng ngay sau lưng Lý Anh, liếc thấy Lý Anh muốn đứng dậy, hắn khẽ đặt bàn tay lên vai Lý Anh, nhẹ ấn xuống.
Đúng vậy, nàng gặp Trình Thoại mới hai lần nhưng lần nào gặp cũng là bản thân nàng đang bị thương, người thường không chữa được. Sau khi chào hỏi Ý Hiên một câu, mọi sự chú ý của Trình Thoại đều đặt hết lên người Lý Anh.
"Trình Thoại, ngươi đây là muốn làm gì?"
Lý Anh nhíu mày, vẻ mặt hắn tối đi mấy phần.
Trình Thoại cười giòn giã: "Làm gì? Không phải bình thường ngươi than thở ta là khối băng di động không thèm dòm ngó đến ngươi sao? Bây giờ ta vừa đến ngươi lại muốn bỏ đi, như vậy rất mâu thuẫn với lời ngươi nói ra đấy."
Lý Anh siết chặt tay, muốn đứng lên lần nữa nhưng bị Trình Thoại thi pháp lên kinh mạch của hắn, khiến thân hình của hắn cứng đờ tại chỗ. Lý Anh nghiến răng, lửa giận bùng lên trong đôi mắt hồ ly: "Trình Thoại!"
"Ơi, không cần gọi lớn như thế."
Trình Thoại kéo ghế ngồi ngay bên cạnh Lý Anh, hắn nghiêng người che đi tầm nhìn của Ý Hiên: "Một canh giờ tới ta sẽ ngồi đây mặc ngươi liếc mắt đưa tình thoải mái."
"Vô sỉ!"
Trình Thoại khẽ cười, hắn vẫn giữ nguyên tư thế cùng liếc mắt đưa tình với Lý Anh.
"Chúng ta về thôi, ở đây không tiện nữa rồi."
Vĩ Thành đến vỗ vai Ý Hiên. Nàng ngơ ngác quay sang nhìn hắn, sau đó như nhận ra đúng là ở lại không tiện thật. Vĩ Thành đưa Ý Hiên đến ngoài cửa, Trình Thoại bên trong nói vọng ra: "Ý Hiên cô nương, ngày mai ta sẽ ghé phủ để giúp cô hồi phục pháp lực."
Ý Hiên gật đầu: "Được, ta đợi ngài ở phủ."
Không cần bắt mạch đã có thể nhìn ra bệnh, trên đời này chỉ có mỗi Thần y hắn làm được như vậy thôi.
Ý Hiên theo Vĩ Thành rời khỏi Họa Y lâu, vừa đi tới phố chợ, người xung quanh đang ồn ào huyên náo, nàng không nhịn được hỏi: "Vĩ Thành, vệ việc các thương nhân bị âm binh quấy phá, ngươi không lo lắng sao?"
Vĩ Thành xoa xoa huyệt thái dương: "Vấn đề này ngoài tầm kiểm soát của ta rồi. Hiện tại yêu ma hoành hành trở lại cũng không phải chuyện lạ nữa, triều đình đã mời các vị đại sư làm lễ xua đuổi tà ma, nhưng có vẻ những người dân ở xa kinh thành đành tự lực cánh sinh thôi."
Hắn ngưng một chút rồi mỉm cười nói tiếp: "Nhưng nàng yên tâm đi, nơi này rất hiếm khi có yêu ma xuất hiện."
Hắn nói không sai, theo nàng đánh giá thì nơi này quả thật rất yên bình, lại còn có phần phát triển thịnh vượng hơn những nơi khác, thật giống như được long khí của hoàng đế che chở vậy.
"Còn Thần y, làm thế nào mà ngươi cũng quen biết hắn?"
Vĩ Thành nhìn Ý Hiên: "Vô tình thôi, năm năm trước ta mở Họa Y lâu ở đây, Trình Thoại thường xuyên ghé qua uống rượu, lâu dần thành quen."
Hắn hỏi lại: "Còn nàng thì sao?"
"Ta à." Ý Hiên chậm rãi nhớ lại: "Lần đó Trình Thoại đến chữa vết thương trên bả vai của ta, chính là vết thương năm đó do yêu quái gây ra." Lời này của nàng chỉ đơn giản cho Vĩ Thành biết thời điểm nàng gặp Trình Thoại. Không ngờ lại khiến hắn rơi vào trầm tư...
Ý Hiên hiếu kì ngắm nhìn hàng hóa được bày bán xung quanh, cũng không phát hiện ra vẻ mặt phức tạp của người bên cạnh.
Hai người cứ như vậy lặng lẽ đi bên nhau, bóng dáng hắn cao lớn vững trãi, bóng dáng nàng yêu kiều thướt tha, dưới nhiều cặp mắt ngưỡng mộ của người qua đường, trông nàng và hắn không khác một đôi trai tài gái sắc, đẹp tựa trong tranh bước ra. Thập phần hòa hợp! Chỉ tiếc là, cả hai người lại không nhận ra điều đó...
Dừng lại một chút, Vĩ Thành chỉ vào gian hàng bán túi thơm ven đường, cười hỏi: "Ừm, có thích thứ gì không? Ta mua cho nàng nhé."
Ý Hiên bất giác quay đầu nhìn hắn, bắt gặp góc mặt nghiêng nghiêng của hắn, dưới ánh nắng lại có phần tinh tế khó tả. Trong nháy mắt, Ý Hiên cảm thấy trái tim mình như lỡ một nhịp, một cảm giác kì lạ chưa từng có trước đây khiến cho lồng ngực nơi gần trái tim nhất của nàng trở nên tê dại, tim bắt đầu đập mạnh, khó mà khống chế được. Nàng ngẩn ngơ một chốc, sau đó vứt bỏ ánh mắt đắm đuối, cố ý đi lên phía trước hắn vài bước.
"Ha ha, không cần đâu, chúng ta nhanh chóng trở về."
Nhìn bóng lưng thẳng tắp như cán bút của nàng, ánh mắt Vĩ Thành trầm xuống, hắn khẽ thở dài. Lần thứ hai hắn tự an ủi bản thân, thôi vậy, dù sao nàng cũng trở về bên cạnh hắn rồi, hắn không nóng vội, để nàng từ từ thích nghi với hắn...
Phía trước, Ý Hiên cũng không dễ chịu gì. Nàng lặng lẽ đưa tay đặt lên ngực, trái tim nàng cứ đập "bịch, bịch" như chó chạy ngoài đồng vậy. Chết tiệt! Nàng thầm mắng trong đầu. Không lẽ nàng đối với hắn có chút rung động rồi sao? Nghĩ đến đây hai gò má của nàng bất giác nóng lên. Nếu không phải nàng từng tu tiên, rèn luyện ý trí vững vàng thì vừa rồi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói kia, gương mặt kia nói với mình câu đó, chắc chắn nàng liền vứt hết liêm sỉ, đòi gả cho hắn ngay không cần suy nghĩ.
Vừa trở về phủ của Vĩ Thành, Ý Hiên bỗng nhớ ra một chuyện liền quay qua hỏi hắn: "Ngươi thực sự nhìn thấy ta nằm gục bên doanh trại chứ không phải dưới chân núi cổ Con Voi ư?"
Nàng nhớ không nhầm thì bản thân trước khi ngất đi vẫn đang ở trong sơn động Bàng Thạch. Không hiểu thế nào mà lúc tỉnh lại đã ở một nơi cách rất xa núi cổ Con Voi. Vĩ Thành bất động thanh sắc, ánh mắt hắn trở nên thâm trầm, đáp: "Ừ, khi đó nàng toàn thân nhuốm máu..." Nói đến đây trái tim hắn nhói đau như bị người ta đâm cho một kiếm: "Nằm thoi thóp dưới bụi cỏ lau."
Ý Hiên xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi, chuyện này cũng li kì quá rồi.
"Vậy còn tam sư tỷ của ta thì sao?"
Suy nghĩ tới điều gì, Ý Hiên hoảng hốt nói: "Ngươi có thấy tỷ ấy không?"
Vĩ Thành chăm chú nhìn nàng, khẳng định nói: "Không còn ai ngoài nàng."
"Vậy rốt cuộc tam sư tỷ đi đâu được?"
Không lẽ là... Ý Hiên lắc đầu giũ bỏ đi suy nghĩ xui xẻo. Chắc chắn tỷ ấy đã trốn thoát được, chắc chắn là vậy.
"Đừng lo."
Vĩ Thành nhàn nhạt trấn tĩnh: "Đợi khi nào nàng lấy lại pháp lực thì trở về tìm sư tỷ của nàng cũng không muộn."
Nàng giương đôi mắt lo lắng lên nhìn hắn: "Ngươi cũng tin là tam sư tỷ không có mệnh hệ gì ư?"
Vĩ Thành đáp: "Không tin lắm."
Khóe môi Ý Hiên khẽ co rút. Nhưng hắn nói cũng đúng, nàng phải lấy lại pháp lực thì mới dễ dàng hành động. Còn hiện tại...
"Ta cảm thấy hơi mệt, ta trở về phòng trước."
Nàng ủ rủ bước đi, cũng không buồn quay lại nhìn Vĩ Thành một cái. Bàn tay của hắn giơ ra giữa không trung bỗng dừng lại, hắn nắm thành quyền chắp tay sau lưng, muốn nói thêm cái gì nhưng ngàn lời muốn nói dâng tới bên miệng cuối cùng lại chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
Buổi tối, Ý Hiên ngồi ngây người trước gương đồng, phản chiếu trong tấm gương màu vàng nhạt là gương mặt thanh tú cùng đôi mắt chứa đầy nhu tình của nàng. Bàn tay nhỏ nhắn chậm rãi đưa lên bên ngực trái, khẽ chạm vào vị trí vết thương bên trong lớp áo mỏng. Nếu không phải lúc nãy hắn tự nhiên mang thuốc bôi qua cho nàng thì nàng cũng không biết được chính hắn là người thay nàng rửa vết thương cùng bôi thuốc trong mấy ngày nàng bất tỉnh.
Như tưởng tượng ra hình ảnh gì đó, gương mặt của nàng đột nhiên đỏ bừng, so với màu gấc chín còn sinh động hơn. Nàng ụp mặt xuống bàn, sau đó lại là một trận tâm loạn ý hoảng.
Sáng hôm sau, Vĩ Thành rời đi rất sớm, không biết là hắn đi đâu.
Ý Hiên dùng xong điểm tâm đành ở lại phủ đợi Trình Thoại. Lúc Trình Thoại mang theo tay không đến gặp nàng, Ý Hiên thấy hắn liền bụm miệng cười: "Kia, sáng nay ra đường ngài bị ai đánh sao?"
Trình Thoại nghe nàng hỏi vậy, hắn giật mình đưa tay xoa lên vết bầm trên mắt trái, ánh sáng trắng từ ngón tay hắn tỏa ra, vết bầm cũng bị xóa đi.
Lấy lại khuôn mặt đẹp không tì vết, hắn hướng Ý Hiên cười cười: "Chỉ là sơ ý để bị thương."
"Ồ, Lý Anh ra tay cũng không lưu tình gì nhỉ?"
Trình Thoại cười khổ: "Biết làm sao được, tính khí Lý Anh vốn dễ nóng nảy."
Ý Hiên nhướn mày: "Nóng nảy nhưng là tuyệt sắc giai nhân, trăm năm khó cầu, đến cả Thần y trên trời như ngài không kìm lòng được cũng yêu thích đấy thôi."
Trình Thoại thoáng ngẩn người.
Yêu thích?
Trình Thoại không đánh mà khai: "Ta... Ta yêu thích Lý Anh, người khác nhìn thấy rõ ràng như vậy sao?"
"Ừ." Hiên khoanh tay trước ngực: "Rõ như ban ngày."
Hôm qua hắn còn liếc mắt đưa tình với Lý Anh trước mặt nàng cùng Vĩ Thành. Hôm nay lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy, hắn, thật là biết đùa!
Trình Thoại khẽ ho hai tiếng, sau đó đổi chủ đề: "Từ hôm qua đến giờ vẫn không có dấu hiệu của pháp lực?"
Ý Hiên nhớ ra vấn đề chính, nàng buồn bực lắc đầu: "Không có."
Nàng thử dùng lực thêm lần nữa, sau đó thất vọng thở dài: "Một chút cũng không có!"
"Qua đây."
Trình Thoại đi đến bên bàn ghế đá gần đó, hắn nghiêm túc nhìn Ý Hiên: "Để ta xem nguyên nhân là gì?"
Ý Hiên ngoan ngoãn đến để cho hắn kiểm tra. Thấy hắn ấn ngón tay vào giữa trán nàng, một dòng khí nóng như có lửa chạy xuyên suốt kinh mạch của nàng, khiến nàng không nhịn được mà rùng mình.
"Là trúng độc."
Trình Thoại thu tay về: "Loại độc này theo vết thương hở ngấm vào trong máu, tuy không trực tiếp lấy mạng nhưng độc này và linh lực trong người cô tương khắc, hai bên đối kháng khiến cô tạm thời mất đi pháp lực. Cũng may phát hiện kịp thời, để lâu chút nữa cô chắc chắn thành phế nhân."
Nàng trúng độc? Có lẽ là khí độc của Huyễn Yêu.
Hắn tiếp: "Ta vừa giúp cô đả thông kinh mạch, chỉ cần mỗi ngày ta đều giải độc cho cô, nửa năm tới liền hồi phục."
Hả?
"Phải mất nửa năm thật sao?"
"Có vấn đề gì?"
Ý Hiên đành nói: "Không giấu gì ngài, ta là đệ tử của Đông Cuông sơn trang. Lần đó cùng tam sư tỷ đi bảo trì động Bàng Thạch, không may để xổng Huyễn Yêu ra ngoài, ta muốn nhanh chóng đi bắt Huyễn Yêu..."
"Cô là đệ tử của Đông Cuông sơn trang à?"
Trình Thoại cắt lời nàng, ánh mắt của hắn sáng lên: "Đã từng gặp qua cô của ta chưa?"
Ý Hiên mờ mịt: "Cô của ngài là ai?"
"Là nữ thần Thượng Ngàn đó."
Ý Hiên suýt thì bị lời nói của hắn dọa cho ngã ngửa. Nàng lắp bắp nhìn hắn: "Ngài, ngài là cháu trai của nữ thần thật?"
Trình Thoại nghiêm túc hơn lúc nãy mấy phần: "Dĩ nhiên!"
Sau đó hắn tự tin nói: "Còn vụ Huyễn Yêu bị xổng ra đó, ta nghĩ cô không bắt nổi nó đâu, trực tiếp nhờ cô của ta là được rồi."
"Nhưng Thần y à, ngài không biết là nữ thần hiện mới chuyển thế sao?"
Bảo ngài ấy đi trấn yêu thế nào được?
"Ủa, vậy hả?"
Bốn mắt kinh ngạc nhìn nhau, nửa buổi cũng chưa thốt nên lời. Khóe môi Ý Hiên co rút: "Ngài có thực sự là cháu trai của nữ thần không vậy? Đến điều này cũng không biết."
"Thông cảm, ta phiêu du nhân gian mấy trăm năm rồi, có vài chuyện cũng không nắm rõ lắm."
Trình Thoại khẽ hắng giọng, đưa tay kéo thẳng cổ áo: "Nếu cô của ta đang trong giai đoạn chuyển thế thì vấn đề yêu quái lộng hành trở lại cũng thật đáng lo ngại."
"Bởi vậy ta mới mong pháp lực có thể hồi phục nhanh."
Trình Thoại thẳng thừng từ chối: "Về cái này thì không được, độc của Huyễn Yêu không giống với loại tà khí trước đây cô trúng phải. Nếu ta một lần liền giải hết độc cho cô, bản thân cô sẽ không chịu nổi áp lực, cuối cùng bể mạch máu mà chết."
Hắn đứng dậy, chuẩn bị rời đi: "Thời hạn nửa năm là nhanh lắm rồi, cô nương không thể đòi hỏi thêm. Ta về đây, có gì sáng mai ta lại ghé qua."
Ý Hiên gật đầu: "Đa tạ thần y."
Trình Thoại xoay lưng bước đi ba bước, bóng dáng của hắn liền hòa vào không khí. Ý Hiên đành thở dài thườn thượt, xem ra nàng thực sự không thể nóng lòng.
Đến trưa, khi mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, Vĩ Thành từ phủ tướng quân trở về. Trên người hắn vẫn mặc nguyên giáp phục, chỉ cởi mỗi mũ ôm bên hông. Lúc đi qua hậu viện, vốn định vào thẳng phòng ngủ để thay đồ, nhưng một hình bóng nhỏ nhắn ngồi dưới tán cây bằng lăng thu hút ánh mắt của hắn, khiến hắn do dự mà dừng bước chân.
Hình ảnh đẹp đẽ mà lãng mạn, giờ khắc này nàng tựa như tiên tử xinh đẹp trong tranh hiện ra. Ý Hiên ngồi chống cằm bên bàn ghế đá, đôi hàng mi cong cong khẽ rung theo từng nhịp thở, ánh nắng trong sân không quá gay gắt, bên tai luôn văng vẳng âm thanh của những chiếc lá xanh mướt trên cành cây khẳng khiu bị gió thổi lay động, nghĩ đến nàng chỉ ở đây dưỡng thương mấy ngày thôi, nên Ý Hiên mặc kệ hết thảy, thoải mái chìm đắm vào làn gió man mát, những chuyện phức tạp trong đầu dường như đều biến mất, trong lúc nàng sắp ngủ thiếp đi, một tiếng động khe khẽ truyền tới.
Ý Hiên chậm rãi mở mắt, đôi mắt đẹp thanh tịnh động lòng người. Thấy Vĩ Thành lặng lẽ đứng nhìn nàng.
"Trong trí nhớ của ta, ngươi không thích luyện võ, chỉ thích đọc sách vẽ tranh, ôn luyện văn chương, là một công tử mọt sách trong lời đồn."
Nàng cười cười trêu hắn: "So với hiện tại, khác biệt quá lớn."
Khi đó phát hiện ra tài năng hội họa của hắn, nàng còn ảo tưởng sau này hắn sẽ trở thành danh họa của đất nước... Có ai ngờ, giữa đường lại bỏ dở.
"Sự khác biệt này cũng có nguyên do, nàng muốn biết không?"
Thanh âm của Vĩ Thành trầm thấp, tươi cười trong trẻo, tựa như đám mây trôi phiêu đãng trên mặt hồ, khiến người ta cảm giác thực thoải mái.
Nàng nhẹ gật đầu.
"Lần đó nàng bị yêu quái đánh trọng thương." Vĩ Thành nói: "Ta liền muốn học võ thuật."
Nàng một mình chống cự, hắn luôn nhớ rất rõ. Nhưng khi đó hắn còn nhỏ, đành bất lực để nàng chịu thiệt...
Ý Hiên nhướn mày: "Ra là vậy, ngươi học võ thuật để phòng thân."
"Không phải."
Vĩ Thành đột nhiên tiến lại gần nàng, hắn hơi cúi người, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau: "Ta muốn sau này có thể đứng ra bảo vệ nàng thật tốt!"
Gương mặt tuyệt mỹ phóng đại trước mặt nàng, ánh mắt kia như hồ sâu không thấy đáy, lại sạch sẽ như một dòng suối trong vắt. Ý Hiên ngẩn ra. Ánh mắt của nàng trong trẻo, phảng phất như hiểu rõ hết thảy.
Nhớ khi nàng ở sơn trang, ngoại trừ đại sư huynh hay đối xử dịu dàng với nàng thì những sư huynh còn lại đều không nghĩ nàng là một cô nương cần được bảo vệ. Nhắc đến nguyên nhân cũng thật éo le. Bình thường tính cách của nàng mạnh mẽ, lại mang tiếng từng diệt yêu thuê. Các sư huynh đẹp mã của nàng liền âm thầm xem nàng là chị đại trong lòng họ, thay vì cùng nàng đi dạo phố, các sư huynh thích cùng nàng đi diệt yêu quái hơn. Lần đầu tiên nàng theo các sư huynh lên núi để trừ yêu, lại là loại yêu biết tà thuật luyện quỷ nhập tràng.
Yêu quái khác sau khi chết đi, đều được hắn nhặt về làm phép cho sống lại, tiếp tục chạy đi hại người. Trong lúc mọi người bị một đám quỷ nhập tràng vây khốn, thì Ý Hiên bị ma rừng cướp mất Giao Châu, đã vậy nó còn dẫn dụ nàng đi sâu vào trong hang hốc, mục đích là giết nàng để đoạt xác.
Chẳng hiểu thế nào, nơi ma rừng đưa nàng đến lại là sào huyệt của bọn quỷ ngoài kia, trong sào huyệt còn có đại yêu quái đang dùng yêu pháp bày trận để điều khiển đám lâu la của hắn.
Nhìn thấy tên đầu xỏ, Ý Hiên lập tức nổi giận. Nàng và hắn lao vào đánh nhau vô cùng kịch liệt, vô tình lại để ma rừng có cơ hội chạy thoát. Trận pháp bị gián đoạn, quỷ nhập tràng không ai điều khiển liền lăn đùng ra chết. Sau khi được giải vây, các sư huynh của nàng đã tìm đến bên hang động, chỉ thấy Ý Hiên bình tĩnh bước ra khỏi kết giới.
Trong bóng đêm lạnh lẽo như chốn âm ti, ánh đom đóm nhấp nháy đầy ma mị, như có như không bay lượn quanh người nàng, bạch y của nàng bị nhuộm máu đỏ rực, trên người ngập ngụa yêu khí nồng đậm, trong tay nàng còn cầm cái đầu của đại yêu quái, như một chiến lợi phẩm của kẻ thắng trận, đôi mắt nàng lạnh lùng như chứa hàn băng quét qua người bọn họ, khiến bọn họ vô thức mà run rẩy.
Khoảnh khắc say máu của nàng đều được các sư huynh ghi nhớ. Về sau ánh mắt bọn họ nhìn nàng thập phần sùng bái.
Bọn họ không hề biết, lần đó nàng vì mất Giao Châu sư phụ tặng cho mà tiếc đứt ruột...
Năm năm ở sơn trang, hầu như trận giáp mặt với yêu ma nào nàng cũng giành được thắng lợi, câu nói nàng hay nghe nhất chính là: "Thập Thất sư muội mau cứu ta!"
Sau đó nàng liền hùng hổ xuất hiện.
Ý Hiên chưa từng được ai bảo vệ, hoặc là nàng chưa từng nghĩ một người như nàng sẽ có ai đó đứng ra bảo vệ. Vậy nên, nàng mới bị câu nói chân thật của Vĩ Thành làm cho ngạc nhiên.
Hắn nói muốn bảo vệ nàng.
Nàng phủi tà áo đứng dậy, khẽ nhíu mày: "Ngươi muốn bảo vệ ta cũng không nhìn lại xem, ta là người tu tiên."
Người tu tiên có pháp lực như nàng ngược lại bảo vệ được mười nam nhân như hắn ấy chứ.
"Chỉ cần là nàng." Ánh mắt hắn dịu dàng như nước: "Ta không do dự mà bảo vệ."
Chỉ cần là nàng, hắn không quan tâm nàng có thân phận như thế nào, mạnh mẽ ra sao, hắn luôn sẵn sàng ở bên cạnh nàng, dùng cả quãng đời còn lại để che chở cho nàng...
Ý Hiên bị lời của Vĩ Thành làm vị trí mềm mại trong trái tim nàng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Không để nàng kịp định thần, Vĩ Thành mỉm cười.
"Đi thôi." Hắn chìa tay đến trước mặt Ý Hiên: "Ta cùng nàng qua Họa Y lâu dùng bữa trưa."
Làn gió trong lành lướt qua, thổi tung mái tóc mềm mượt của nàng, thổi đến tâm hồn nàng cũng cảm thấy tươi mát. Dưới tán bằng lăng, Ý Hiên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của hắn, tựa như một đôi bích nhân, lưu luyến như họa, nàng cười với hắn, hắn nhẹ giọng dịu dàng với nàng…
Hết p1.