Dịp đó Bác đi công tác xa một tháng. Lớp trẻ chúng tôi như lũ học trò lợi dụng lúc Bác vắng thầy để xả hơi một tí chút. Trong những buổi tập, anh em chúng tôi thường tự “co dãn”, “bớt xén” thời gian. Có những buổi “lỡ quên” tập luyện. Đến bữa được tin Bác đi công tác sắp về nhà, anh em chúng tôi bấm nhau ra bãi tập lấy chân đào xới cật lực để cho ra cái điều là lúc nào chúng tôi cũng tập nghiêm túc với nhiệm vụ. Bạn đọc thông cảm cho, dẫu sao lúc đó chúng tôi đang ở lứa tuổi 20 “ăn không no, lo không đến”. Sau khi thấy bãi tập đã nhào nhuyễn như mảnh ruộng đã cày sâu, bừa kĩ, chúng tôi an tâm chờ đón Bác về. Nhưng hàng giả thì sao được như “hàng thật”! Vì bên lề bãi tập còn những chỗ “rêu phong dấu giày” mà chúng tôi không để ý.
Bữa sau, khi Bác đi ngang qua chỗ chúng tôi “hăng hái” luyện tập, tôi bỗng thấy Bác mỉm cười. Nhìn theo hướng Bác nhìn, chúng tôi nhanh chóng phát hiện ra chỗ “rêu phong dấu giày” đó. Nụ cười của Bác thì quá đỗi hồn hậu nhưng anh em chúng tôi thì rất băn khoăn. Sau đó, chúng tôi tìm dịp để “tự thú” với Bác, Bác chỉ cười và nhắc nhẹ chúng tôi:
- Việc rèn luyện là phải tự mình thường xuyên và tự giác hơn.