" Đôi mắt em tựa đại dương sâu thẳm , nơi mà khi ánh mặt trời chiếu vào lại sáng rực đến lạ thường . Tiếng gió trước đó vẫn là tiếng gió từ ngày có em nó trở thành tiếng yêu ... Ánh phố phường sáng rực nơi tòa tháp Tokyo , em và tôi cùng đứng , cùng nhảy và cùng hòa mình vào lời yêu ngọt ngào . Âm thanh dao động trong căn phòng trống , nơi để lại tình yêu trên từng viên thuốc "
Trời mùa đông lạnh giá , em ngậm viên kẹo ngọt mà người kia gửi tặng . Lưỡi em tê buốt , mùi vị của viên kẹo chẳng còn ngọt ngào như lúc mới ngậm mà bấy giờ nói đắng đến lạ thường . Tình yêu là vậy , đến rồi đi để lại bao nhiêu thao thức tổn thương .
Ánh mắt sâu thẳm nhìn lại các phố phường đang bị tuyết che phủ , nhưng ánh mắt đó chẳng còn kèm cùng với nụ cười nữa giờ là cùng với tiếng hát ngân nga lí nhí trong họng , giọng nói càng ngày càng nghẹn lại ... Yêu là thế này sao ? Đau hơn ngàn con dao đâm xuyên qua tim...?