[Đam mỹ]cánh diều
Tác giả: 阮庆玄天
tóm tắt:
Tôi đã từng hỏi anh : khi nhìn cánh diều bay cao, tự do chao liệng thì anh có suy nghĩ gì? Anh nói rằng anh nghĩ tới những ước mơ, những ước mơ bay cao đạt tới đỉnh. Nhưng tôi lại nghĩ khác anh, tôi liên tưởng tới sự tự do. Nhưng dù tự do đến mấy, dù có bay cao đến mấy thì cánh diều ấy vẫn bị giàng buộc bởi sợi dây. Nếu như, ta giải thoát sự giàng buộc ấy , cắt đứt sợi dây để cánh diều được tự do tuyệt đối thì nó còn bay cao mãi như vậy nữa không ?
Chương 1
Từ tầng hai mươi hai nhìn xuống, Hà Nội thu nhỏ lại bằng những đốm sáng đèn đường lấp lánh , xa vời vợi. Những ánh đèn vàng hắt lên giống như những vì sao dưới mặt đất, bao quanh nỗi cô đơn của từng con người. Sống giữa cái đất thủ đô ngàn năm văn hiến này, con người chà đạp, dẫm lên nhau mà tồn tại. Tiền - là thứ khiến bạn sống sót được, vì tiền mà mọi người lừa lọc , tranh giành nhau mất đi bản tính lương thiện của lòng người vốn có. Tôi cũng đã từng là một chàng trai nông thôn với tấm lòng thiện lương, nhưng vì cuộc sống nơi đây đưa đẩy khiến tôi dần quên đi chính bản thân mình ban đầu. Lúc tôi hoảng hốt nhận ra tôi đã tha hoá trong cái xã hội thối nát này thì mọi chuyện cũng đã quá muộn rồi. Tôi mất đi những người tôi thương yêu.
Chớp! Nhấp nhoáng rạch tan cả một bầu trời đêm đen đặc quánh. Mưa! Từng hạt tí tách , tí tách rơi đập vào cửa kính như muốn làm tan nát cõi lòng tôi. Đêm nay mưa rồi. Mưa làm xóa tan đi cái nóng rực lửa của mùa hè Hà Nội. Tôi nhìn ra khoảng không gian mưa mù trắng xóa ngoài cửa sổ, khung cảnh này khiến tiềm thức tôi nhớ đến những cánh diều thả trên bầu trời xanh ngát , cao vời vợi khi tôi 15 tuổi. Khi đó, tôi cùng anh cầm con diều chạy trên đường đồng.Đó là những ngày tháng tuổi thơ đầy vui vẻ, ngập tràn hạnh phúc.Gió lộng, mây bay, khung cảnh yên bình của đồng quê khác xa cuộc sống hiện tại của tôi quá. Đẹp biết khoảng thời gian ngây ngô với tình yêu trong sáng ấy.
Nhìn cánh diều bay lượn trên không, tôi chợt hỏi anh : Anh có liên tưởng gì khi nhìn cánh diều kia không ? Anh đã nói: anh thấy nó giống ước mơ của anh. Anh muốn nó bay cao, bay xa, chạm đến tận bầu trời xanh. Anh lại hỏi tôi nghĩ thế nào về nó, tôi trầm ngâm một lúc rồi đáp lại lời anh : " Em lại nghĩ khác anh , Em nghĩ cánh diều đó như sự tự do của một con người, giống như cánh diều được tự do bay lượn, con người cũng được tự do làm những gì mình thích , đến những nơi mình muốn. Nhưng dù tự do thế nào họ cũng có sự ràng buộc, đó là cái sợi dây níu lấy con diều". Tôi mong muốn anh giống như cánh diều còn tôi là sợ dây, dù làm gì hay đi tới đâu thì tôi vẫn sẽ là người đi cùng anh, là một phần của anh - một phần quan trọng không thể tách rời. Nhưng rồi tôi chợt nghĩ, nếu cánh diều đứt đi sợi dây thì sẽ như thế nào, có lẽ con diều sẽ theo gió bay đi mãi không ? Tôi liền đem câu hỏi đó hỏi anh, anh cười rồi xoa đầu tôi và ân cần nói tôi ngốc, nếu như cánh diều đó đứt dây thì nó sẽ chẳng thể bay được nữa và nó cũng sẽ như chú chim gãy cánh, nó sẽ rơi xuống đất và rách nát.
Nâng ly rượu trên tay, tiếng nhạc du dương rót vào mạch cảm xúc tôi những kỷ niệm tươi đẹp. Ngắm rượu sóng sánh trong ly, bất chợt tôi nhớ lại thời gian tôi và anh mới bắt đầu lên Hà Nội lập nghiệp, khoảng thời gian ấy cũng chông chênh như rượu trong chiếc này vậy. Tôi cùng anh nắm tay nhau rời khỏi quê hương đến nơi xứ người làm việc mong muốn sẽ có cuộc sống khá giả hơn, một công việc và một tương lai tươi sáng hơn. Ngồi trên chiếc xe khách chật ních chỗ, tôi tựa vào vai anh. Anh có một bờ vai vững chắc có thể để tôi tựa vào những lúc mệt mỏi, có thể chở che tôi qua những sóng gió cuộc đời. Anh bảo bọc tôi trong lòng , che chở tôi khỏi đụng đầu khi qua chỗ dằn. Chỉ những hành động nhỏ như vậy cũng khiến tôi yêu anh chẳng còn lối thoát ra nữa. Tôi nguyện cùng anh vượt qua sóng gió chông gai, chỉ mong chúng tôi luôn cùng nhau nắm tay đến đầu bạc răng long.
Anh làm nhân viên kinh doanh cho một công ty mới thành lập, tôi là một nhân viên in ấn cho một tòa soạn. Cuộc sống cứ thế bình thường qua đi, tôi và anh vẫn luôn hạnh phúc như thủa ban đầu. Anh đi làm về dù có mệt vẫn luôn tới tòa soạn để đón tôi về nhà. Chúng tôi cùng đi chợ , sau đó cùng nấu bữa tối trong căn nhà trọ nhỏ hẹp. Nhiều khi tôi nghĩ nếu như cuộc đời tôi cứ mãi bình dị trôi qua những ngày như thế này thì tốt biết bao. Tuy khó khăn, tuy vất vả nhưng chúng tôi có nhau.
Sấm đột nhiên nổ trên bầu trời, mưa một lúc lại to hơn, vô thức tôi lại nhớ đến những ngày sóng gió ấy. Mọi chuyện bắt đầu từ một ngày mưa tầm tã, anh đến đón tôi rất muộn với trên người nồng mùi rượu. Tôi khi ấy thật cảm thông cho anh, tôi thương anh làm việc vất vả lại còn phải tiếp khách tới tận bây giờ, dù vậy anh vẫn không quên tới đón tôi. Khi ấy , tôi đã tự hứa với lòng mình, đặng lòng sẽ cố gắng trở thành 1 nhà báo có thể phụ giúp với anh phần nào. Nhưng tôi lại chẳng thể biết được mọi tội lỗi dần được tạo ra bắt đầu từ những bao dung của tôi. Anh dần ít đón tôi hơn, anh cũng ít ăn tối cùng tôi, có khi qua đêm cũng không về. Nhưng tôi yêu anh và tôi sẵn sàng tha thứ cho anh những lỗi lầm này mà chẳng mảy may nghi ngờ.
Chương 2
Vào một buổi tối âm u, hôm ấy anh về muộn. Vẻ mặt anh hớn hở rồi báo với tôi 1 tin rằng anh đã mở được công ti của chính bản thân mình. Khi ấy tôi thật bất ngờ, anh chưa từng nói với tôi rằng anh có ý định mở công ti. Nhưng tôi lại nghĩ có lẽ anh nghĩ cho tôi, anh không muốn tôi nghĩ quá nhiều lo lắng cho anh từng chút một như con nít, những suy nghĩ ấy khiến tôi lại càng trở nên yêu anh, điên cuồng yêu anh. Mấy ai tìm được người đàn ông hoàn hảo như vậy chứ, vừa thành đạt lại rất tinh tế với người yêu.
Nhẹ lắc ly rượu trong tay, tôi đưa lên rồi một hơi uống cạn. Vị rượu cay nồng sộc thẳng lên mũi, tôi nhếch cười nhẹ, cười cho sự ngu ngốc của bản thân, tôi đã không biết rằng khi ấy anh mở được công ty vì có quan hệ với bà chủ của đối tác công ty nhỏ kia. Bà ấy đúng là một vị khách sộp. Anh muốn mở công ty, bà ta chẳng hề tiếc tiền mà mở hẳn cho anh một công xưởng may mặc. Có vốn, lại có tài năng, công việc của anh ngày một thành đạt. Như cánh diều lúc ấy mà anh thả, ước mở của anh ngày càng bay cao, bay xa.
Anh dần lạnh nhạt với tôi, anh đi sớm về muộn. Rồi có những đoạn thời gian anh biệt tăm. Tôi đã thực sự lo lắng cho anh, lo cho an nguy của anh rồi lo anh có ăn uống hẳn hoi hay không. Nhưng đối với cuộc điện thoại hỏi thăm của tôi, anh đều trả lời cho có lệ. Anh đã thay đổi rồi. Nhưng tôi sẵn sàng tha thứ cho anh những vô tâm bất chợt ấy, vì tôi yêu anh. Tôi yêu anh đến điên cuồng.
Ngày vui của tôi cuối cùng cũng tới: tôi đã được thăng chức lên làm nhà báo như tôi hằng mong muốn. Vì để chúc mừng sự kiện này, tôi đã làm một bàn ăn thịnh soạn, một bàn bữa tối lãng mạn để hâm nóng tình cảm của tôi và anh. Nhưng anh chỉ bảo rằng anh thực bận, anh không thể về được. Đêm đó, tôi đã nghĩ thật nhiều thứ, những suy nghĩ cứ rối như tơ vò trong lòng tôi. Đột nhiên , sự chiếm hữu của tôi trỗi dậy, tôi muốn anh là của tôi , chỉ là của một mình tôi mà thôi !
Mưa mãi chưa ngớt, cơn mưa đã gột rửa đi cái nóng nực của trưa hè Hà Nội, chỉ còn lại lạnh lẽo. Tôi mở cửa sổ ra, nước mưa hắt vào trong phòng, phả lên người. Tôi đang say, tôi đang sống trong những kỉ niệm đau khổ mà anh để lại cho tôi.
Đêm hôm ấy, anh nói với tôi rằng công ti anh đang gặp chút khó khăn và anh cần tiền, anh muốn tôi giúp đỡ. Tôi đã thật đắn đo, tôi có một khoản tiết kiệm nhưng không đủ. Tôi gọi điện cho mẹ nhờ sự trợ giúp , tôi đã nói dối mẹ rằng chính mình là người gặp khó khăn và mình cần tiền. Mẹ thương tôi , dù mẹ chẳng khá giả , nhưng mẹ vẫn đi vay tiền để gửi cho tôi. Bây giờ nghĩ lại , khi ấy mình là một người con bất hiếu, tôi đã không quan tâm đến mẹ thường xuyên. Mẹ bị ung thư, nhưng đứa con khốn nạn như tôi lại không biết bệnh tình của mẹ. Người mẹ hiền hậu ấy lại vị tha cho sự vô tâm của đứa con này, mẹ không dám mua thuốc mà lại để tiền trả tiền vay nợ cho tôi. Tôi thật bất hiếu mà, có phải tôi là người hại chết mẹ tôi hay không ?
Tôi nhớ, tôi gặp được người yêu của anh vào một ngày nắng vừa lúc cô ấy vừa khai trương tiệm phở. Tôi vào ăn ủng hộ cô ấy, vừa nói chuyện được vài câu nhưng tôi đã có ấn tượng sâu sắc về cô gái này. Nàng là một con người dễ thương, dễ gần, nét nói chuyện thật dí dỏm, trẻ vậy mà đã có cơ ngơi của riêng mình. Thật chẳng bù tôi, lớn hơn cô ấy 2 tuổi mà vẫn còn ăn bám anh, vay tiền mẹ, sự nghiệp thì chẳng có gì to lớn cả. Tôi và cô ấy cứ thế thân nhau, gặp được người bạn đầu tiên sau những tháng ngày bận rộn nơi xứ người khiến tôi càng trân trọng cô ấy. Tôi viết thật nhiều bài báo quảng cáo về tiệm phở của cô, tiệm phở ấy ngày càng ăn nên làm ra.
Nhưng rồi mọi chuyện trở nên tồi tệ, cực kì tồi tệ. Nó dường như rút hết sức sống của tôi, có phải đây là cái giá mà tôi phải trả cho những lỗi lầm mà mình gây ra hay không ? Ngày hôm ấy, tôi phát hiện anh cầu hôn người bạn thân của tôi. Một người là bạn thân, một người lại là người tôi yêu suốt 10 năm ròng rã. Tôi yêu bằng cả chân tâm mình, yêu bằng cả cuộc sống mà tôi có, vậy tôi đã làm gì để bây giờ bị quả báo như vậy. Kiếp trước tôi mắc nợ hai người chăng? Nếu tôi không biết thì anh định lừa dối tôi đến bao giờ. Nếu tôi không biết thì cô còn diễn trò trước mặt tôi đến cuối đời này sao? Hay, hai người đợi sức lực của tôi đã bào mòn đủ từ những cô đơn mà lâu nay anh giành cho tôi rồi sau đó hai người cho tôi một kết cục để chấm dứt những khó chịu đó hay sao?
Tôi bước vội đến rồi vứt đi chiếc nhẫn trong hộp kia. Tôi đã hành xử như một người đàn bà bị giật chồng mà điên cuồng. Thật xấu hổ phải không? Khi đó rất nhiều người xung quanh nhìn vào chúng tôi. Tôi vừa nói, vừa khóc rồi rằng kể rằng anh phản bội tôi thế nào, kể rằng tôi đau khổ, kể rằng tôi cô đơn thế nào khi anh không ở bên. Mọi người đi đường thấy một người con trai vừa khóc, vừa nói những lời lời kì quặc như vậy với một người đàn ông. Người ta chợt ồ lên và nhận ra: à thì ra, đồng tính. Phải! Khi ấy tôi đã bị mọi người xung quanh khinh thường và phỉ nhổ.Hầu hết người Việt Nam vẫn chưa thừa nhận người đồng tính, tôi biết. Nhưng khi ấy, tôi chỉ biết rằng anh phản bội tôi, người bạn duy nhất của tôi phải bội tôi. Nước mắt tôi cứ mãi chảy dài mặc cho bao chỉ trỏ xung quanh. Họ đâu có đồng cảm được với tôi lúc này, những người tôi quý trọng và tin tửơng lần lượt phản bội tôi. Họ không ở trong tôi, họ chẳng thể hiểu được tôi yêu anh nhiều đến thế nào. Tình yêu mà còn phân biệt thì nhân sinh chúng ta còn lại gì? Anh kéo cô ấy bước vào cửa tiệm lên phòng riêng, anh bảo vệ cô ấy tránh những ánh nhìn khinh thường, bờ vai ấy bây giờ để người khác tựa lên. Vậy còn tôi, anh có thể quay lại và chở che tôi không ? Tôi đã rất sợ, sao bóng lưng anh cứ bỏ đi mãi thế. Anh đã hết yêu tôi từ khi nào? Anh có thể dừng lại rồi cho tôi một lời giải thích không? Tôi hứa sẽ cố gắng hơn, hứa sẽ tự lo cho cuộc sống mà không để anh bận tâm, anh có thể quay lại rồi ôm tôi tránh đi những ánh nhìn của xã hội không? Khi ấy tôi bỗng nhớ đến chàng trai bảo hộ tôi trên chuyến xe khách đông người, sao bây giờ chỉ có mình tôi.