“Cậu tên là Cao Úc hả ? Là Úc trong u úc (u buồn) hả ?
“Không, là Úc trong “úc úc thương thương” (buồn thương)”
Tôi mười năm trước, vừa lên năm thứ nhất cấp 3, trên lớp người quen đầu tiên tôi gặp được chính là Triệu Bình Xuyên, từng là bạn cùng lớp thời tiểu học, vì bạn học còn lại đều là những khuôn mặt mới tinh, không đến mấy ngày, chúng tôi đã nhanh chóng chơi thân với nhau. Bên cạnh tiểu tử này có cả một đám huynh đệ lớn, tên Lý Duy Sâm ngang ngạch nhất kia, tên nghe khá là văn hóa, thế nhưng lúc khai giảng lại lững thững đến muộn, thậm chí người ta học hết một học kỳ rồi mới vác mặt đến lớp.
Lần đầu tiên gặp mặt hắn, tôi cảm thấy đáng ghét vô cùng, không còn lời nào để nói, bộ dạng không khác gì thằng côn đồ, lại còn đưa ra vẻ cợt nhả cười cười với tôi làm như quen biết từ lâu, càng không cần nói phía dưới lại bàn luận tướng mạo của tôi thế này thế kia, tôi trực giác không thích hắn, thấy nét mặt của Tiểu Xuyên cũng là không thèm so đo với hắn, nhưng trong lòng cũng đã đem hắn xếp vào danh sách đen, đáp lại lời hắn cũng đem theo một chút công kích. Vì vậy, mặc dù chúng tôi vẫn chơi đùa cùng đám người kia, nhưng tôi một mực không quá để ý đến hắn.
Nói đến u buồn, Tiểu Xuyên người này cũng có ít nhiều “đa sầu đa cảm”, bằng hữu cho dù có cả một đám, lại rất hay khoa trương, tôi lại chỉ thấy hắn làm bộ cười. Hắn giả bộ một chút, giảo hoạt một chút, lại khiến bọn con gái cực kỳ yêu quý, nghe nói đường tình duyên của hắn từ năm mười ba tuổi đã bắt đầu, dĩ nhiên, về vụ đánh đấm, cũng tuyệt không thể coi thường hắn. Trong đám chúng tôi, bất luận là phiền phức của ai cũng đều là cả đám giải quyết, một mình đánh với cả một đám đông không thành vấn đề…. Vào tuổi ấy, khí huyết của ai cũng có vẻ sung mãn, quá dư thừa, lại thêm khuôn mặt cũng coi như tạm được, ngoại trừ đống thành tích loạn xộn ở ngoài, cũng coi như xuân phong đắc ý, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cho dù là tình trường hay là chiến trường.
Căn bản, chúng tôi có qua lại với nữ sinh, việc vượt quá lề thói không dám làm thật, nhưng ôm ôm ấp ấp thì không thể thiếu, tụ tập lại một chỗ, cùng nhau bàn luận mấy bức ảnh cấp ba tâm đắc hoặc đã xem lén được là chuyện thú vị nhất. Miệng của mấy đứa rất bẩn, đặc biệt là những lúc như thế, chơi đùa chẳng kiêng kỵ bất cứ điều gì, thiên hôn địa ám, những tên có thể nói nhất chính là ba người chúng tôi. Có điều, Tiểu Xuyên có nói linh tinh thế nào tôi cũng đều cảm thấy chí đồng đạo hợp, nhưng chỉ cần Lý Duy Sâm mở miệng, tôi lập tức liền ngậm miệng, bộ dáng khẩu mạt hoành phi (miệng nói bắn ra toàn mưa xuân ^^) kia của hắn, không những đa ác tâm, tuyệt đối là ăn nói bậy bạ, cái gì mà đã đắc thủ rồi, bộ ngực của cô gái kia to thế nào, eo mềm ra sao, da trắng biết bao… Cuối cùng, có một lần chúng tôi giải quyết triệt để, cô bé xem phim cùng tôi đang bị hắn đeo đuổi, hắn lại dám đánh nhau với tôi ở ngoài phòng học, sau khi Tiểu Xuyên khuyên vài câu hắn mới ngừng tay, mắng tôi là đồ thần kinh, tôi vẫn cố ý không bỏ qua cho hắn. Tuy rằng tôi có thể thề với trời là bản thân hoàn toàn không biết chuyện gì giữa hắn và cô bé ấy, thế nhưng lúc đó tôi đã nhảy lên mắng hắn: “Ông đây không bỏ qua cho mày đâu, mày làm được cái quái chứ! Là cô ta chủ động hẹn tao, nếu không tao thèm mà nhìn đến đấy!”
Những lời này vừa ra khỏi miệng, hắn liền đẩy Tiểu Xuyên qua một bên, lao thẳng về phía tôi, trải qua một phen ác chiến, cả hai đều bị thương, ngay cả vài người ra khuyên can cũng không tránh khỏi ăn đòn oan, kế tiếp, khóa kéo hay khuy đồng gì đó trên quần áo hắn rạch một vết thương rất dài trên mặt tôi, thừa dịp tôi đang đau đớn dữ dội lại đem cả người tôi đấm túi bụi. Kết quả cuối cùng không cần nói cũng biết, hắn thắng, còn tôi thê thảm không nỡ nhìn. Lúc hắn đắc ý bước đi, còn không quên bỏ lại một câu độc địa: “Muốn thắng tao, cả đời này đừng có mơ!”
Thầy giáo nghe việc chạy đến ép hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi tỏ ra vô lễ
“Chuyện giang hồ, giang hồ lo” một câu quy củ. Lời này dĩ nhiên không thể nào dễ dàng cho qua, nhưng với trí tuệ hữu hạn của thầy giáo đó, rốt cục cũng vô kế khả thi.
Tôi từ chối sự dìu đỡ của Tiểu Xuyên, trốn học về thẳng nhà, nằm ở trên giường càng nghĩ càng giận, con mẹ nó Lý Duy Sâm, đánh thắng ta bằng vũ khí hèn hạ còn dám coi là anh hùng!
Đang lúc nguyền rủa mười tám đời tổ tông của hắn ở trong lòng, bố tôi đã tan sở về nhà, mắng nhiếc trong phòng khách một lúc lâu mới vào phòng của tôi, thấy tôi cả người thảm hại, cư nhiên lại thưởng cho tôi một bài giáo huấn trước nay chưa từng có, vẻ mặt cũng kỳ lạ chưa từng thấy – mờ mịt, ngẩn ngơ, hoàn toàn mất đi thần thái trước kia, ngồi ở trong phòng tôi thật lâu không nói câu nào.
Get More Out of Your Browsing Experience With our Custom Content
DiscoveryFeed
Đến tận lúc tôi run run rẩy rẩy huých ổng một cái, ổng mới lấy lại tinh thần, sau đó nói cho tôi một chuyện vô cùng bất ngờ: “Mẹ của mày… bà ấy đi mất rồi.”
Tôi lúc ấy không kịp phản ứng, thuận miệng buông môt câu: “Đi đâu cơ?”
“Tao không biết… Bà ấy nói, bà ấy sẽ không quay trở lại nữa, cũng sẽ không trở về cái nhà này nữa… Bà ấy cái gì cũng mang đi cả rồi, quần áo, giấy tờ, mỹ phẩm… Chỉ để lại một phong thư… ngày hôm qua vẫn còn yên ổn cơ mà…”
Ông bố thì thào tự nói suốt khiến tôi thấy sợ, trong lòng càng lo sợ hơn, không nghe tiếp, tôi liền vọt tới phòng hai ông bà, mở toang tủ quần áo, quả nhiên… Không thấy quần áo của mẹ, bình lọ lỉnh kỉnh trên chiếc tủ đầu giường cũng biến mất hoàn toàn.
Sự thật đã vô cùng rõ ràng, bà mẹ xinh đẹp kia của tôi đã không còn cần chúng tôi nữa, hơn nữa một chút điềm báo trước cũng không có…… Không, có lẽ ngày hôm qua bà ấy cho tôi mua giầy thể thao hàng hiệu chính là dấu hiệu duy nhất, thật sự là gọn ghẽ a, dùng một đôi giày để đền bù cho tôi sao……
Tôi không hận bà ấy, mãi cho đến bây giờ cũng vẫn như vậy, tôi chỉ là hiểu rõ một điều… Cái thế giới này dĩ nhiên lại thiện biến như vậy, vô thường như vậy, không có bất cứ cái gì ổn định không thay đổi, cho dù có là cái biểu hiện giả dối có điều kiện tạo thành nhất, ngôi nhà đã sinh ra và dưỡng dục tôi kia.