Tôi nhìn tác giả kia, bỗng nhiên có chút cảnh giác, trong nghề của chúng tôi, sự hứng thú biểu hiện rõ là một điều đại kỵ, tôi không có thói quen để người ta nói ra rõ ràng ý đồ của mình, bỗng cảm thấy anh ta có mưu kế gì khác.
Anh ta lấy laptop ra, tiếp tục giải thích: “Quan tiên sinh, tôi nghĩ tôi viết khá tốt, chỉ cần cho tôi một cơ hội, tôi sẽ không để anh phải thất vọng.”
Tôi chẳng thèm quan tâm anh ta viết có được hay không, tôi chỉ cần anh ta ghi chép lại hết tất cả tin tức, tôi nhìn ánh mắt anh ta, biết phương thức tư duy của người này rất đơn giản, anh ta nghĩ nắm được cơ hội thì nhất định sẽ thành công. Thực ra, trên đời này, quan trong nhất là nhận biết cơ hội có thật hay không đúng là một cơ hội.
Một người không thành công quá lâu, nếu người đó nhắc đến từ cơ hội thì thường là sai lầm. Kiên trì với suy nghĩ của chính mình thường sẽ tạo thành sự thất bại và lệch hướng nhiều hơn nữa. Trên mặt tác giả này viết đầy loại thất bại như vậy, nhưng vẫn tiếp tục đuổi theo cái mà anh ta cho là cơ hội, cực kỳ kiên định. Điều này cũng có phần giống sự ngoan cố của tôi năm đó.
Liều chết kiên trì với suy nghĩ của mình chưa chắc đã là chuyện xấu, cũng chưa chắc không thành công, nhưng thành công thường tới khá muộn.
Như vậy cũng tốt, cái tốt nhất là người ghi lại có thể sẽ không thành công. Như vậy hắn có thể quý trọng nội dung của bản thân những gì ghi chép được mà không phải truy cầu suy nghĩ của chính mình.
Tôi đốt một điếu thuốc, bảo anh ta ngồi xuống, nói gì với anh ta thì ổn đây? Nnhững ký ức đó luôn luôn khắc ghi trong đầu tôi.
Tôi một đường đuổi theo những dấu vết nhỏ vụn của Muộn Du Bình, đi khắp núi sông nam bắc, trong quá trình leo lên núi tuyết ở Nepal, đi vào Mặc Thoát, dãy núi hùng vĩ trắng xoá bao trùm phía chân trời, bên trên chỉ có từng vết từng vết nham thạch màu đen, nói với bạn rằng đó không phải bầu trời, đó là đỉnh Gongga.
Muộn Du Bình đã từng đến trước tôi 40 năm, đi ngang qua ngọn núi tuyết này. Tôi và hắn thường xuyên cách nhau rất gần, chỉ là một người ở 40 năm trước, một ở 40 năm sau, dưới thời không đan xen, tôi thường thấy được một ảo ảnh.
Vào một ngày nào đó, ở độ cao trên 4000m so với mặt biển, sự giảm ô xi trong máu làm võng mạc tôi xuất hiện ảo giác, Một tiếng trước hòang hôn, sắc trời chói lọi, võng mạc bị tổn thương nhuộm cho cảnh sắc trước mắt mỹ lệ không gì sánh được, tôi biết đây không phải là sự thật nhưng vẫn ngẩn người ra nhìn.
Khi đó tôi đang lang thang trong khe núi, nhìn ra dãy núi phía xa, trong ảo giác nhìn thấy Muộn Du Bình đứng trên vách núi, đối mặt với bầu trời đầy mây ngũ sắc, chuyện này so với ngày mà hắn mới ra khỏi Khang Ba Lạc, đi vào nhân thế thật là giống như đúc.
Tất cả những gì tôi trải qua có lẽ cũng đều bắt đầu từ ngày đó.