Nếu nhìn từ góc độ vĩ mô để xem xét tất cả những gì tôi đã trải qua trong quá khứ, đoạn thời gian Muộn Du Bình rời Mặc Thoát có thể là thời gian tôi vừa được sinh ra. Cả gia tộc tôi ở giữa vòng xoáy đã trải mấy đời người, mà tôi vừa sinh ra đã bị áp đặt vào một định nghĩa đơn giản. Tất cả những người trong nhân sinh của tôi, kỳ vọng đối với tôi dường như chỉ có một chữ giản đơn.
Thật ra thì ngay từ khi tôi còn nhỏ rất nhiều đầu mối đã lộ ra từ tính nết của tôi, về sau tôi từng phân tích, bởi vì bản thân gia tộc của tôi đã không phải là một gia tộc đơn giản. Những người đó nếu muốn tôi sống trong môi trường đơn giản thì tất nhiên sẽ xuất hiện nhiều điều gượng ép không thể kiểm soát, những điều gượng ép này bất tri bất giác sẽ làm tôi sản sinh rất nhiều hoài nghi đối với hoàn cảnh xung quanh.
Vì thế trong ký ức của tôi, từ nhỏ đến giờ tôi vẫn luôn quan sát, chung quy tôi vẫn muốn thấy được thật nhiều điều mà người khác không thể thấy. Tôi nghĩ đó là bởi vì tôi muốn tìm ra chỗ sơ hở ở bốn phía.
Đương nhiên đây là tổng kết của tôi khi sự việc đã xảy ra rồi, có thể là như vậy, cũng có thể là lý do tôi bao biện cho mình.
Tôi nhìn tác gia trước mắt, tôi nên nói thế nào để anh ta hiểu được về thế giới của mình?
“Anh biết Cửu Môn là gì không?” Tôi hỏi anh ta.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, không ngờ lại gật đầu: “Tôi đã điều tra được một chút tư liệu, đó là một bang phái.”
Tôi nhìn anh ta: “Cửu Môn không phải là một bang phái.”
Tôi cũng không biết nên hình dung một tổ chức như Cửu Môn như thế nào, tuy nhiên không thể nghi ngờ, đó không phải là một bang phái, ở càng nhiều mặt thì Cửu Môn là một loại quy tắc.
Thời gian trước khi tôi còn trẻ hơn một chút, tôi rất khó nhìn ra quan hệ giữa Cửu Môn có gì tinh diệu, mới nghe thì chỉ là một loại hình cấp bậc quyền lợi hình thành rất tự nhiên, nhưng trên thực tế, sự cân bằng trong Cửu Môn sẽ khiến người ta kinh ngạc. Ở phương nam nơi mà không có bất kỳ trật tự nào, sự cân bằng này tránh được rất nhiều xung đột. Nhưng sau khi tôi suy nghĩ một chút liền không muốn tiếp tục giải thích nhiều về Cửu Môn cho anh ta nữa bởi vì bây giờ tôi không có nhiều thời gian.
“Vậy đó là gì?” Anh ta hỏi.
Tôi giả vờ thần bí cười cười, nói với anh ta: “Là chín bang phái.”
Anh ta hơi sửng sốt, nhìn nụ cười của tôi cũng miễn cưỡng cười theo một chút, “Chín?”
Tôi gật đầu, anh ta nói: “Chín thế lực rất khó viết, sẽ cần rất nhiều trang để nói rõ ràng, chúng ta có thể giảm đi vài thế lực hay không?”
Tôi lắc đầu, anh ta lại hỏi: “Vậy ngài bắt đầu bước vào nghề này từ khi nào?”
Sau ót tôi giật một cái, đây là một loại giác quan thứ sáu của tôi, nó nói cho tôi biết vấn đề này có tính phiêu lưu rất lớn.
Tôi lại lắc đầu lần nữa, nhận ra rằng suy nghĩ của tôi lúc trước thật là ngây thơ, nếu tôi muốn anh ta ghi lại toàn bộ những thông tin tôi muốn nói thì tôi đây sẽ không thể không nói ra rất nhiều thông tin cực kỳ nhạy cảm, mà ở giai đoạn này, những thông tin đó đối với tôi là trí mạng. Tôi thở dài, bỏ qua suy nghĩ này trong đầu.
“Thật ngại quá, tôi chợt nhớ ra tôi còn vài việc cần hoàn thành, chúng ta có thể đổi sang lúc khác nói tiếp chuyện này được không?” Tôi hỏi anh ta.
Nhiều năm sống trong sự kiềm nén làm tôi nổi hưng phấn khó mà ức chế đối với một loại cơ hội để thổ lộ ra như vậy, bây giờ lại phải đè nén nó như cũ thật là khó khăn. Tôi đã đi đến một bước cuối cùng, nếu còn không ghi chép lại việc này thì sau đó cũng không còn cơ hội nào nữa. Đây là cơ hội tốt nhất cũng là bởi vì tôi không còn bất kỳ mối lo về sau nào nữa, bởi vì có thể tôi sẽ không xuất hiện trở lại trên đời này.
Tác gia kia nhìn tôi, hồi lâu không trả lời. Tôi lại thấy được loại ánh mắt đó.
“Anh chỉ cần kể cho tôi một câu chuyện cũ.” sau một hồi trầm mặc anh ta nói với tôi: “Không cần là sự thật, tôi chỉ cần một chủ đề để tôi và chủ biên có thể báo cáo kết quả công tác có được không?”
“Có thể tôi phải nói bừa ra một câu chuyện.” Tôi hỏi: “Như vậy cũng không vấn đề?”
“Tất cả chuyện cũ đều lấy tư liệu từ sự thực.” Anh ta nói: “Ngài cứ kể đi, tôi tin tưởng câu chuyện của ngài nhất định không giống với những người khác.”