[ Ngôn tình ] Anh đẹp trai ơi!
Tác giả: Rinn
"Anh đẹp trai ơi!" (1 )
Tôi vô tình nhìn thấy một anh trai trên mạng rất đẹp trai! Mới nhìn một phát là tôi đã muốn thịt anh ta rồi.
"Chào anh!"
"Này anh ơi"
"Anh đẹp trai ơi!"
Tôi gửi liên tục cả đống tin nhắn nhưng anh đều không mãn mang để ý tới. Lúc ấy tôi nghĩ thầm, đẹp trai mà chảnh thì vứt ai dè.
"Xin lỗi em, ban nãy anh bận nên không rep được."
"Có chuyện gì sao cô bé?"
Ôi mẹ ơi, ai đó lôi tôi ra khỏi sự u mê này đi. Anh ấy trả lời tin nhắn của tôi bằng âm thanh.
Mẹ kiếp!
Cái giọng ngọt trầm nóng chứ ấm cái gì nữa khiến tôi chỉ muốn xỉu ba vòng trái đất thôi. Cả người tôi rung lên, bắt đầu nhắn lại cho anh ấy.
"Không sao đâu ạ. Chỉ là em muốn làm quen anh tí thôi ạ."
"Vậy ư? Em chắc chứ?"
Tôi khự lại vài giây, sao anh lại nói câu ấy nhỉ. Nhưng tôi mặt kệ vì trai đẹp!
"Vâng ạ..."
...
Cứ như thế ngày nào tôi cũng nhắn tin cho anh, trò chuyện cùng anh. Anh rất ấm áp, dịu dàng, đẹp trai. Tôi dường như chìm đắm vào trong tình yêu này rồi.
Cùng vào ngày hôm đấy, nhà hàng xóm của nhà tôi có chuyện gì đó rất lớn ở bên nhà. Tiếng mắng chửi vang khắp cả xóm!
"Khốn kiếp! Dám mượn không dám trả!"
Bọn họ đập phá đồ đạt xong quanh nhà, tôi nhìn ra xa thấy một chiếc xe sang đang đậu trước đó. Nhìn người trong xe còn rất trẻ đã vậy còn rất đẹp trai. Tôi nhìn mãi, sao cậu ta giống... người yêu của mình vậy?
"TING!"
Tiếng chuông điện thoại khiến tôi giật mình.
"Bảo bối, anh nhớ em chết mất!"
Tôi nhìn dòng tin nhắn mà không dám đáp lại. Tôi vẫn tiếp tục nhìn về phía chiếc xe bỗng anh tháo chiếc kính đen ra. Bước xuống xe, lúc ấy tôi như hồn lìa khỏi xác!
Là anh ấy! Tấn Nhật , anh ấy làm gì ở đây chứ?
Một tên đàn ông cao to vạm vỡ chạy đến.
"Đại ca, bọn họ không còn ở trong nhà nữa!"
Bỗng Tấn Nhực bước đến bên cửa nhà họ đạp mạnh một cái khiến cánh cửa đổ xuống.
"Bọn khốn này, nếu tao tìm được tao sẽ giết hết bọn nó!"
Tôi nghe xong liền núp vào một góc khuất. Tôi sợ hãi run lên, rốt cuộc kẻ tôi yêu làm gì vậy? Lại thêm một tin nhắn từ hắn gửi đến, lần này là một tin nhắn:
"Vì sao em không trả lời tin nhắn của tôi?"
Tôi run cầm cập đọc dòng tin nhắn ấy, nếu tôi không trả lời liệu có bị anh ấy bắn cho một phát vào thái dương rồi đi tôi không?
Thế là tôi dùng đôi tay run lẩy bẩy của mình để trả lời anh.
"Em có việc bận một chút."
Tin nhắn vừa gửi đi liền xuất hiện chữ đã xem. Đầu dây bên kia liền phóng ra một tin nhắn.
"Bận vậy sao? Cần anh giúp gì không?"
Giúp cái khỉ mốc nhà anh, giúp của anh là đạp cửa nhà người ta à? Thôi thôi em xin.
Tôi liền trả lời.
"Không cần."
Câu trả lời của tôi khiến anh không hài lòng thì phải. Liền kiến nhà bên cạnh có tiếng động lớn.
"Khốn kiếp! Bọn chó chết."
Tôi liếc nhìn qua khe nhỏ, thấy anh đã dùng một chiếc ghế ném vào một người khác. Anh ta đứng người khép nép, ngay cả cựa cũng không được.
Là tôi chọc giận anh ấy sao? Nghĩ đến đây cả thân tôi như bay cả hồn đi.
Tôi muốn chia tay! Ngay bây giờ. Nhưng nếu chia tay anh ấy liệu tôi có bị bọn người xã hội đen bắt đi như trong mấy bộ phim không?
Tôi nghĩ đến đó liền nhắn lại cho anh một tin nhắn.
"Em cũng nhớ anh."
Lần này đầu dây bên kia không có động tĩnh gì. Chỉ để lại chữ đã xem, tôi lại nhìn qua phía khe nhỏ ấy. Lần này anh ấy hết tức giận rồi, thay vào đó anh ấy cứ nhìn mãi điện thoại. Tôi có chút sợ hãi trong lòng. Bỗng lại một tin nhắn gửi đến.
"Anh muốn gặp em, ngày mai chín giờ. Địa chỉ anh gửi em sau."
What? Đùa tôi chắc, tôi đâu ngu mà tự lết xác đến chỗ chết chứ? Thôi thôi, anh có chân tự đi một mình đi chứ ai rảnh mà đi!
"Vâng."
Tôi trả lời như mình vâng lời lắm vậy.
...
Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ của mình, bây giờ đã là chín giờ sáng rồi à? Tôi nhìn thấy tin nhắn của anh ta, ghi rõ aaabbbb gì đấy nhưng tôi chỉ xem không đáp lại. Bản thân mình tiếp tục quấn mền ngủ.
Tôi và anh ta là kiểu yêu đương trên mạng, vốn chỉ có mình tôi thấy mặt anh. Còn anh thì chả biết gì nhiều về tôi, nên tôi chả mắc gì phải sợ anh ta.
Đầu tôi thì suy nghĩ vậy nhưng thân xác này của tôi đang thay đồ để đến chỗ hẹn!
Tôi mặc đồ kín từ đầu đến đít! Lúc bản thân tôi đến chỗ hẹn là 10 giờ rồi cơ nhưng anh ta vẫn ngồi ở một góc bàn nhỏ ở quán. Tôi giả vờ gọi một ly trà sữa ở góc đối diện quan sát.
"Em đến chưa? Anh nhớ em quá..."
Xin lỗi anh! Nếu là trước đây thì em sẽ vui muốn chết đi sống lại nhưng giờ thì em sợ hơn nhiều đấy.
"Em xin lỗi, em vừa ngủ dậy. Anh đợi em tí nha... moa moa"
Tôi thấy bản thân mình thật mạnh mẽ, nếu anh ta biết tôi cho anh ta leo cây thì anh ta sẽ truy sát tôi mất. Sợ chết đi được.
Tôi ngồi nhâm nhi cốc trà sữa của mình chắc khoảng 1 tiếng rồi. Anh dường như chẳng có ý định dời đi, sao lại kiên quyết thế nhở? Không biết bị tôi cho leo cây sao?
Tôi nhìn anh ta có chút thương xót, nhưng nhớ lại chuyện hôm quá thì không!
Bỗng điện thoại của tôi vang lên tiếng chuông, tôi giật cả hồn. Nhanh chóng tắt chuông điện thoại đi.
"Tại sao em không đến?"
Tôi chỉ xem mà không đáp lại.
"Có phải do tôi chiều em quá không?"
Chiều cái con khỉ khô đấy! Anh muốn đánh tôi thì có mà chiều.
"Em mau trả lời cho tôi! Đừng để tôi bắt được em, tôi tuyệt đối không tha cho em đâu Phương Nghi."
Tôi đọc dòng tin nhắn mà run cả người nhìn anh từ xa. Trời má ơi, ác khí xuất hiện thật à? Liệu anh ta muốn giết tôi à? Huhu tôi chưa muốn chết ba má ơi con chưa muốn chết.
"Em cứ trốn, tôi chơi trò trốn tìm cùng em! Kẻ thua sẽ phải ở trên giường của kẻ thắng"
Tôi đọc xong dòng tin nhắn mà phun hết trà sữa trong mồm ra. Ôi mọe ơi, anh ta bị điên à?
Tôi chỉ quen với anh ta chưa tròn ba tháng mà đòi lên giường với tôi à? Ơ ơ coi tôi dễ dãi vậy cơ à? Xin lỗi, chị đây mê trai háo trai thật nhưng vẫn chưa muốn chết.
Tôi ôm theo một tá sự hỗn loạn nhắn lại cho anh.
"Anh nói thì hay lắm! Anh nghĩ anh đang nói cái gì vậy. Xin lỗi anh nha nhà là phải có nóc."
"Chỉ cần là em là được."
Ôi mẹ ơi, tui đổ cái đụi quá. Nhưng tôi vẫn còn lý trí ấy nhé, tôi đọc xong, cũng rung động xong rồi. Đối đáp anh một câu.
"Xin lỗi anh, ta chia tay đi..."
Sau khi nhắn tôi liền lập tức chặn anh ta lại. Tôi sợ... sợ rằng anh ta sẽ giết tôi mất.
Tôi lén nhìn về phía anh ta, anh nhìn chằm chằm vào điện thoại. Gương mặt như kẻ thất tình, à cũng đúng vừa mới thất tình thiệt.
Tôi tuy lòng có chút bất an, nhưng cũng thoải mái lắm. Vì tôi sẽ không cần lo sợ bạn trai mình sẽ lâu lâu chán buồn lôi súng bắn vào đầu mình một cái.
Tôi nghĩ thầm trong bụng, có chút vui vui. Sau đó liền đi quẩy!
Tôi chơi đến khoảng 9 giờ đêm cơ, mệt quá nên mới lết về nhà. Nhưng tôi thấy là lạ, sao dạo này xóm tôi nhiều ô tô thế vậy? Trúng số cả sao?
Tôi vừa bước vào nhà thì liền cất giọng hỏi ba mình.
"Ủa ba ơi, xóm có gì hay sao mà ô tô nhiều vậy?"
Tôi quay mặt về phía ba, ôi mẹ kiếp! Tôi đứng hình!
"Về rồi à? Sao con có bạn trai không báo ba biết vậy? Người ta đẹp trai, lễ phép, tốt bụng vậy cơ mà?"
Tôi nghe ba mình nói xong mà trầm cảm. Tốt bụng? Lễ phép? Thôi thôi ba ơi!
Thường ngày ba bảo con phải chọn người mà yêu cơ mà? Sao giờ ba lại chấp nhận người như anh ta chứ?
"Sao em không nói nhà em ở đây, làm anh đi tìm cả ngày trời..."
Tôi bị đứng tim tại chỗ, ôi mẹ ơi.
"Làm... làm sao... anh biết được... nhà tôi?"
Tôi sợ đến nổi cà lăm luôn rồi đây. Tôi bây giờ đứng bất động nhìn anh và ba mình. Đời tôi đến đây là tàn ư?
"Anh là bạn trai em, làm sao không biết nhà em được chứ?"
Bạn trai cái con khỉ mốc, tôi trừng mắt với câu nói của anh. Nhưng trong khi đó anh chỉ đáp lại tôi bằng nụ cười.
Anh nghĩ anh cười là được à?
Ba tôi bỗng nói lớn:
"Thôi ba mày buồn ngủ quá, hai đứa có gì thì nói nhau. Mà lỡ trễ quá thì ngủ chung cũng được, hai bác không cấm cản."
Tôi nghe xong lời ba nói liền cứng cả người. Tôi là con nuôi phải không? Chứ có người ba nào lại đẩy con mình vào chỗ chết.
Tôi nhìn thấy mẹ mình từ dưới bếp lên, mẹ tôi là người nghiêm khắc chắc chắn sẽ không bao giờ để anh ta ở lại đây.
"Nghi về rồi đó hả? Mau mau bảo bạn trai tối nay ngủ ở nhà mình đi!"
Ai đưa tôi đi khỏi đây mau lên! Tôi là con rơi con rớt ở ngoài đường chứ làm gì phải con của ba mẹ chứ?
Nói thế ba tôi kéo keo tay mẹ tôi vào trong. Để tôi với anh ở lại một mình, người tôi run cầm cập cả lên.
Bỗng anh đứng dậy, bước về phía tôi. Tôi không hiểu sao bản thân cứ lùi mãi, lũi đến nổi tự chui vào góc tường.
"Bụp!"
Anh đập mạnh vào tường.
"Em thấy rồi đó, ba mẹ em cũng rất thích anh."
"Thích... thì thích chứ... tôi đâu... thích anh..."
"Em nói cái gì!?!"
Tôi bị anh ta dọa đến tim của tôi nó rớt đi đâu không biết.
"Tôi... tôi... nói..."
Một nụ hôn bất ngờ đặt vào môi tôi, đôi môi của anh toàn hương vị rượu. Khiến tôi chỉ muốn đẩy nó ra khỏi môi mình, nhưng tôi không thể vì điều gì đó.
"Nếu giận anh thì giận, tuyệt đối không được bỏ anh... biết chưa bảo bối!"
Con tim tôi đập liên hồi, dường như nó chẳng thể nào bình tĩnh lại được. Câu nói của anh càng khiến tôi không kiềm được lòng mình.
Tôi ngước mắt lên nhìn anh, sống mũi cao ấy, đôi môi ấy. Dường như tôi muốn chiếm hữu tất cả, tôi quên mất chính mình là ai trong khoảnh khắc ấy.
"Anh thắng rồi, nhưng miễn cưỡng lăn trên giường của em vậy."
Anh ghé sát vào tai tôi, cái hơi thở nóng hổi ấy cùng câu nói đầy gợi tình khiến tôi đỏ bừng cả mặt lên.
Tôi dùng sức ở tay đẩy mạnh anh ra thì anh ta gục lên vai tôi. Ban nãy còn tỉnh như ruồi cơ mà? Sao giờ lại gục trên vai tôi vậy.
"Này! Này, anh bị sao vậy."
"Anh muốn ngủ cùng em."
Giỡn mặt với bà mày à? Giả bộ say rồi đòi ngủ với chị đây à? Xin lỗi nhé, cái gì thì cái chứ tôi đây hơi bị khó tánh. Khó tánh mà thấy trai đẹp là tán...
Tôi đẩy mạnh anh ra, anh ngã sõng soài ra đất. Gương mặt mang chút tủi nhục nhìn tôi. Mẹ kiếp! Sao mà đáng yêu dữ vậy chứ. Đã là giang hồ xin đừng đẹp trai được không?
"Sao em lại đẩy anh chứ?"
Anh ta nũng nịu với tôi, cái dáng vẻ bé nhỏ đáng thương này khiến tôi thật sự không thể tin sáng hôm qua anh đã đi đòi nợ bà hàng xóm nhà tôi.
"Anh muốn ngủ đâu thì ngủ. Ra hè ngủ cũng được!"
"Anh muốn lăn giường cùng em cơ."
Tôi nghe anh nói xong thì máu não nó muốn tăng xông luôn. Tôi mặc kệ anh, giậm mạnh chân xuống sàn quay mặt bỏ vào phòng. Khóa trái cửa lại nếu không anh ta lẻn vào phòng tôi thì sao.
Tôi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, từng chút từng chút một nhưng một tiếng "cạch" mở cửa phòng tôi khiến tôi sực tỉnh. Tôi cố nhắm mắt lại, bình tĩnh giả vờ như đang ngủ.
Một vòng tay từ sau lưng ôm lấy tôi vào lòng. Tôi quay lưng lại muốn kháng cự thì đã quá muộn.
"Là ba em mở cho anh vào đấy."
"Con phải cho chồng con ngủ với chứ, sao lại để con rể ba nằm ngoài này hả?"
Ba tôi đứng ngoài cửa nói vọng vào, tôi nghe được những lời mà ba mình nói mà muốn đập đầu vào tự tử cho rồi.
Ba à? Ba có còn coi con là con gái không vậy? Tại sao ba lại dâng con vào miệng cọp thế này.
"Ba thấy anh ngủ bên ngoài lạnh nên đã kêu anh vào ngủ cùng em."
Nghe đến đây tôi như muốn ngất đi vậy, ôi người ba mà tôi thương yêu suốt bao lâu nay lại bán đứng con gái mình vậy ư?
Anh ôm tôi chặt vào lòng, sau đó hôn lên trán tôi. Cái cảm giác ấm áp trong lòng anh khiến tôi ngủ từ lúc nào không hay.
"Cái đồ biến thái!"
Tôi đang lơ mơ thức dậy thì cảm thấy có cái gì đó sai sai. Tôi cảm nhận một lần nữa thì phát hiện anh đang đặt tay lên ngực mình. Lúc đó tôi chẳng nghĩ nhiều đạp anh một phát từ trên giường xuống.
"Sao em đạp anh."
"Sao á hả? Tối qua ngủ cùng tôi chưa đủ còn dám sờ ngực tôi? Chán sống rồi hả?"
Mẹ kiếp! Đời này của tôi đây là lần đầu bị chạm vào chỗ đó. Tôi điên cuồng dùng gối đập vào người anh. Tôi nói thật, giang hồ kiểu gì mà tôi đánh cái nào là co rúm lại cái đây vậy hả trời.
Tôi đưa gối lên cao chuẩn bị đánh một cái thật mạnh thì ma xui quỷ khiến làm té cái ào vô người anh. Đã vậy anh ta còn ôm tôi vào lòng nữa chứ.
"Đừng đánh nữa được không? Nếu muốn đánh thì chúng ta cùng lên giường đánh. Anh sẽ cho em thoải mái cào cấu."
Thoải mái cào cấu? Tôi nghe xong mà mặt đỏ bừng cả lên. Đẩy anh ra, vừa mở cửa phòng đã thấy ba mẹ tôi áp tai vào cửa phòng tôi nghe.
"Ba mẹ làm gì vậy?"
"À! Ba thấy trời nay đẹp quá."
"Ừm, em cũng thấy vậy. Thôi hai đứa ngủ thêm đi."
Trời nào mà đẹp vậy? Giờ là năm giờ sáng hai người không ngủ lại áp tai vào phòng tôi như không có chuyện gì vậy đấy.
Dứt lời ba mẹ tôi kéo nhau ra sau vườn, gương mặt thì hớn hở như vớ được vàng vậy.
Tôi hậm hực bước ra trước cửa, vừa bước ra tôi muốn độn thổ cho rồi.
"Chào chị dâu!"
Một đám lưu manh đứa trước cửa nhà tôi cúi đầu chào tôi. Còn gọi tôi là chị dâu nữa? Chị dâu cái con khỉ khô nhà mấy người.
"Chị dâu với đại ca tối qua vui không?"
Vui cái con khỉ!
"Mày còn nói nhiều, tao thấy chị dâu còn xuống giường được là tốt rồi."
"Đúng đúng, đại ca chưa dùng hết sức rồi."
"Đại ca mà dùng hết sức chắc chị dâu không xuống giường được từ lâu rồi."
Trời ơi, ai mướn mấy người nói vậy? Giá như trong tay bây giờ có nắm lá ngón tôi sẽ... sẽ nhét vào mỏ cái tên đã ngủ với tôi chứ tôi ngu gì mà ăn!
Tôi vừa nói xong thì anh bước ra, còn đỡ cái lưng của mình nữa chứ. Đám người bọn họ thấy anh đỡ lấy lưng mình liền hò reo.
"Đại ca bị chị dâu hành sao?"
"Đại ca mà cũng bại trận à?"
Bọn họ rôm rả như đây là nhà của mình vậy, bây giờ là năm giờ sáng đấy! Mấy người có bị khùng không hả?
Tôi nhìn ánh, ánh mắt tôi chỉ hận không thể giết chết anh. Tôi vốn đã muốn nhịn nhưng rồi anh lại hùa theo bọn họ.
"Tối qua hơi hăng!"
Hăng cái mã cha nhà anh, tôi không thương tiếc kí mạnh vào đầu tên đại ca giang hồ này một cái "cốp".
Đám người nhìn trố cả hai con mắt ra rồi hò hét lên.
"Chị dâu là nhất! Là nhất!"
"Im!"
Tôi la lên một tiếng, bọn họ ngay lập tức im lặng. Anh nhìn tôi co ro lại sợ hãi.
"Em đánh anh đau quá..."
Anh ôm lấy đầu mình, gương mặt đáng thương nhìn tôi. Đám người nhìn tôi lại càng ghê hơn. Bọn họ thì thầm đến nổi tôi còn nghe rõ mồng một.
"Đại ca từ bao giờ yếu đuối vậy chứ?"
"Mày ngu quá, phải yếu đuối bên ngoài. Hổ báo trên giường."
Ha! Bọn người này cũng quá là hiểu biết rồi đấy. Hiểu hơn cả tôi rồi đấy.
Tôi len lén nhìn quá phía bên nhà hàng xóm, mạ ơi. Mấy bã đạng nhìn nhà tôi bằng cái ánh mắt soi tia ấy. Rồi ngày mai trong xóm nhà tôi lại rộ lên tin đồn con Nghi đưa trai về nhà ngủ. Ui là trời! Tôi chưa đủ khổ hả?
"Mau mau cút về cho tôi!"
Tôi đá chân về phía anh, muốn đuổi anh đi càng nhanh càng tốt. Nhưng rồi anh lại ôm chặt lấy chân tôi.
"Anh không muốn... không muốn..."
Anh nũng nịu ôm lấy chân tôi, má ơi sao mà đẹp trai vậy hả trời. Tôi thật sự không thể đuổi anh ta đi. Nghi à? Sao mày thiếu nghị lực vậy Nghi? Đẹp trai là mày húp! Húp đại húp mò cái giờ không bỏ được...
"Buông chân tôi ra!"
"Không! Không buông!"
"Giờ anh muốn sao?"
"Muốn em sinh con cho tôi."
Sinh cái quần nhà tôi, tôi không khoang nhượng đạp thẳng anh một phát. Nhìn anh bây giờ có khác gì một đứa trẻ con không? Cái thằng cha hôm bữa đạp cửa đập nhà đâu rồi hả?
Cre : Facebook
Đây không phải là tác phẩm của mình nha lượm được á mà thấy cũng được nên đăng lên đây. Mong mn ko trách ạ.