Tháng Tư Là Lời Nói Dối Của Em
Tác giả: Nhược Vũ
Chap 1. Thánh Ca Trên Thiêng Đàn
“Tim của bệnh nhân đã ngừng đập!" Trưởng khoa hét lên. "ĐI LẤY MÁY RUNG MAU!"
Khi tỉnh dậy, cô đã không còn nằm trên giường mổ, bản thân cô đang ở một nơi vô định. Chẳng còn gì ngoài mặt nước và một bầu trời xanh thăm thẳm. Và, cô mỉm cười, biết rằng mình đã không còn gì trên thế gian này nữa...
Chàng trai bước dần về phía cây đại phong cầm, chợt nhận ra sự mong đợi mà đối thủ dành cho cậu trước lúc diễn. Cậu dường như chỉ nghĩ đến một mình cô ấy, và chính tâm trí cậu bấy giờ vây quanh cô với muôn vàn lời nguyện cầu. Chàng trai cúi chào mọi người, ngồi vào ghế và mở chiếc khuy cài trên bộ vest màu xanh dương. Cậu sẽ chơi, cậu hứa với cô và tự nhủ sẽ kể lại màn trình diễn của mình khi đến thăm cô vào lần kế tiếp.
'Liệu cậu ấy có còn ở đó khi mình đến thăm không? Kaori mà mình biết sẽ không từ bỏ mình, Kaori luôn tỏ ra mạnh mẽ và hẳn không bao giờ chịu khuất phục trước mọi bệnh tật đâu, nhỉ?'
Cậu dự định sẽ bắt đầu buổi diễn, nhưng cậu không thể, bởi cậu giờ đang đưa hai bàn tay úp lên mặt mình: Thật xót xa cho cậu, tất cả đã quá sức chịu đựng đối với cậu rồi. Mất đi người mẹ của mình, giờ lại phải chứng kiến người mà cậu vô cùng thương yêu lạc vào cõi vĩnh hằng. Sao mọi bất công lại đến với riêng cậu cơ chứ?
"Cậu lại hạ mình xuống rồi". Tiếng của cô vang vọng trong đầu, giọng nói ấy đã vượt qua biết bao nhiêu là gian truân để đánh tan những u sầu ra khỏi tâm trí cậu.
ACHOO!
Tiếng hắt-xì làm cậu tỉnh lại, điều đó giúp chàng ta nhớ đến việc cậu đang chơi cho những ai? Là bạn bè, là thầy giáo, đối thủ của cậu và cả mọi người nữa. Nhưng trên hết... cậu chơi là vì cô.
Cậu bắt đầu, Chopin Ballade No.1 in G Minor Op.23, cậu giờ hoàn toàn chìm đắm vào cây piano trước mặt mình, để những thanh âm bày tỏ nỗi tâm tư mà bản thân không cất nên lời. Những kí ức của cô dần quét ngang khuôn mặt, dường như cậu cảm thấy sự hiện diện của cô đang hiện hữu bên trong mình, đột nhiên cậu muốn suy nghĩ của mình đến được với cô. Cậu muốn cho cô biết rằng mình yêu cô nhiều đến thế nào, và nếu không có cô, cậu giờ đang ở nơi đâu?
...Bất chợt, cô đứng đó với cây vĩ cầm vắt trên vai, cô chơi cùng cậu nhưng lại dần tan thành nhiều mảnh. Cậu bắt đầu đẩy hết giới hạn của mình để níu kéo cô... như Watari đã từng nói, cậu sẽ làm mọi thứ vì cô.
"ĐỪNG RỜI BỎ TỚ!"
Kaori nghe thấy thứ gì đó...
"Là tiếng dương cầm phải không nhỉ?" Cô tiến dần về phía đang phát ra nguồn âm thanh, cô đi mãi, đi mãi nhưng chẳng thể tiến gần đến nơi cô muốn.
"Chúng ta có thể tranh cãi nhau như trước đây mà"
"Âm thanh đã to hơn trước." Kaori chợt dừng lại. "Có phải... là tiếng đàn của Kousei?"
"Mình sẽ mang thật nhiều canelés cho cậu"
"Là bài của Chopin!" Kaori áp hai bàn tay vào đôi môi của mình, những giọt lệ dần chảy bên trong cô. "Là cậu thật rồi, Kousei"
"Mình không quan tâm đến việc mình là người bạn A đâu!"
"Kousei?" Kaori nhìn xung quanh. "Mình có thể nghe thấy tiếng của cậu."
"Đừng bỏ tớ mà đi như thế."
"Mình không hề muốn vậy... Mình khát khao được sống, nhưng đã quá muộn rồi." Kaori nói với cậu những lời như vậy dù thừa biết rằng sẽ chẳng bao giờ tới được.
"Hãy nhìn tớ này! Tớ sẽ cho cậu xem buổi trình diễn tốt nhất mà cậu từng mơ và cậu sẽ ngạc nhiên đến nỗi cậu không tài nào rời đi được."
"Kousei" đôi mắt cô giờ đã tràn đầy nước mắt. "Làm sao chuyện này có thể xảy ra cơ chứ? Mình chỉ mới bình yên được vài giây và cậu đã hủy hoại tất cả. Tất cả là do cậu, Kousei ngốc!"
"TỚ SẼ KHÔNG TỪ BỎ CẬU!"
"Mình sẽ cho cậu một trận ngay khi ca phẫu thuật kết thúc đến khi bình phục mới chịu thôi đấy."
BEEP
"Em ấy còn sống!!"
"Kích máy rung một lần nữa, MAU!"
Arima Kousei!
"Liệu nó có đến được với cô ấy không?"
"Nó thực sự đến bên tớ đấy." Giọng của cô làm chàng trai phải ngó quanh sân khấu, nhìn sang cả hàng khán giả để kiếm tìm. Cậu nghe thấy cô nhưng có lẽ, não của cậu đã lừa cậu mất rồi... cậu không hay biết rằng mình đang khóc.
Chỉ khi bước ra khỏi khán đài, cậu mới để ý đến chiếc điện thoại đang rung lên tự bao giờ, cậu lấy nó ra khỏi túi quần và kiểm tra...
Cuộc gọi đến: Miyazono Kaori.
Cậu bắt máy ngay lập tức, chợt nhận ra cậu đang nghe những tiếng thổn thức bên tai; lòng cậu dần trịu xuống, biết rằng cậu đang đón nhận điều mà cậu hằng sợ nhất sẽ xảy đến.
"Cậu không sao chứ Kousei?" Tsubaki hỏi với vẻ quan tâm, đặt đôi tay lên vai để an ủi.
"Nó thật sự, thật sự chạm đến cô ấy rồi ...”
Kousei nói .
—————————————————————
Chap 2. Lời Bộc Bạch
Kousei hối hả chạy đến bệnh viện ngay khi biết tin Kaori đã bình phục. Cậu tuy không phải là vận động viên, song lại đang chạy bằng tất cả sức lực để đến bệnh viện sớm nhất có thể. Ngay khi đến nơi cậu bắt gặp Watari, cậu bồi hồi khi chợt nhớ ra rằng người mà Kaori thích không phải là cậu...
"Yo!" Watari nói với giọng vui vẻ. "Cậu cũng đến thăm Kaori đấy à?"
"Có lẽ vậy", Kousei nhìn xuống dưới, "Tớ... có thể quay lại sau, tớ chẳng muốn mình là người thứ ba đâu."
"Vậy cậu không thích cô ấy sao?" Watari nhăn mặt.
"Có chứ, nhưng người mà Kaori muốn gặp nhất không phải là tớ, mà là cậu Watari ạ."
*
Cánh cửa dần hé mở, Kaori ngồi dậy với vẻ phấn khởi trong lòng. "Tớ đang tự hỏi đến bao giờ cậu mới chịu đến thăm mình đây!"
"Ồ...", sẽ là lời nói dối đúng nghĩa nếu như cô bảo mình không phiền lòng khi nhận ra Watari. "Chào Watari!"
"Không phải là người mà cậu muốn gặp, đúng không?" Watari mỉm cười.
"H-Hả? Không, không phải mà..." Kaori lắp bắp với vẻ thẹn thùng.
"Đừng lo!" Watari hô vang, cậu giờ đang lôi Kousei ra trước ngưỡng cửa. "Tớ cũng mang cậu ấy đến đây."
"Kousei!" Nước mắt Kaori chợt trào ra khi nhìn thấy cậu, khuôn mặt mà cô đã thầm yêu từ rất lâu rồi...
"Ừm, ch-chào cậu, cậu đã khỏe hơn rồi chứ?" Đến lượt chàng trai phải ấp úng khi nhận ra vẻ mặt của cô.
"110% !" Kaori nói với vẻ hạnh phúc.
"Vậy là tốt rồi" Kousei tiến tới bên cô, hai má cậu dần đỏ hoe.
"Á!" Giọng Watari vang to trên thềm cửa: "Tớ quên mất là mình có việc gấp, thôi gặp lại hai người sau nhé!". Cậu vẫy tay chào rồi khuất mắt
'Cậu là thằng ngốc Kousei ạ, tớ mới là người thứ ba đấy!'
Watari luôn nghĩ rằng Kaori không thích mình, chắc chắn cô ấy đã từng thích thú với những gì cậu nói và cậu tin tưởng vào những gì mà bản thân cảm nhận được. Nhưng cô không còn phải dựa vào cậu nữa, hình bóng cô hẳn đang đuổi theo Kousei mà cậu ta không hay biết. Watari không buồn phiền lắm, trái lại cậu còn hạnh phúc thay cho Kousei bởi thế gian này thật hiếm có ai đẹp đôi như hai người họ cả. Ngoài ra, cậu giờ đang thực sự cảm nắng với một người con gái khác, là người mà cậu thầm dõi theo từ rất lâu rồi, phải chăng đây chính là lúc để cậu thổ lộ với nàng ấy?
Tiến tới ngưỡng cửa chính, Watari giáp mặt Tsubaki. "Hi!"
"Chào cậu" Tsubaki nói. "Cậu đến thăm cô ấy rồi sao?"
"Tớ có việc cần làm nên phải về sớm"
"Ừm, vậy gặp lại sau nhé" Tsubaki định bước tiếp, nhưng lại bị bàn tay của Watari níu lại.
"Tớ nghĩ nên để hai người bọn họ có chút thời gian riêng tư thì tốt hơn" Hai mắt Watari nhìn thẳng vào cô. "Kousei thích Kaori lắm"
"Miễn Kaori thích cậu là được mà, chẳng sao cả" Watari vẫn níu cô lại.
"ĐỂ MÌNH ĐI CÓ ĐƯỢC KHÔNG?" Tsubaki gằn giọng, tiếng của cô đủ to để mọi người xung quanh phải để ý đến hai người. "Cậu bị cái gì vậy?"
"Tớ biết cậu thích Kousei, nhưng cũng đừng nên xen vào con tim của cậu ấy như vậy!" Giọng Watari cũng to không kém, nó khiến Tsubaki hết quá khích; cô nhìn xuống, hai mắt dần lệ nhòa, cô bỏ mặc cậu mà đi hẳn.
"Cậu sẽ không hiểu đâu!" Tsubaki chạy ra khỏi bệnh viện.
Cô chạy, chạy mãi, chạy như muốn trốn tránh cái bệnh viện ấy, như muốn quên đi cái hiện thực phũ phàng rằng con tim Kousei không dành cho cô. Cô đi đến công viên, nơi cô đã dành cả quãng đời thơ ấu của mình để chơi đùa, cô chui ngay vào miệng ống mà bọn trẻ hay chơi cho dù nó đã quá nhỏ so với thân hình của cô bây giờ, và rồi, tiếng khóc cũng đã cất lên. Watari không mất nhiều thì giờ để đuổi kịp cô ấy, cậu cúi người xuống bên cạnh miệng ống mà đùa rằng:
- Này, chẳng lẽ hai con tim đơn độc như chúng ta lại không thể đến với nhau ư?
- Cậu im đi, mình thừa biết cậu luôn sân si với những cô gái khác và quên họ như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả.
Đôi mắt của Watari bấy giờ hằn vào sâu bên trong con ngươi cô: "Không, hãy tin tớ, tớ có thừa kinh nghiệm hơn bất cứ ai để cảm nhận được cảm giác khi ta thích một người nhưng người ấy lại thầm thương một người khác."
*
Kousei ngồi ngay cạnh giường bệnh của Kaori, cậu đang chờ đợi lời nói như thường lệ của một người trẻ tuổi mà đầy nhiệt huyết như cô gái ở trước mặt cậu, nhưng không, cô ấy chẳng nói gì cả. Cô chỉ đơn giản nhìn vào mắt cậu, điều đó khiến cậu chợt ý thức đến khuôn mặt mình.
'Mình dính gì trên khuôn mặt đúng không ta? Mà người mình chắc bốc mùi ghê lắm nhỉ? Hôm qua vì mệt quá nên mình cũng chả buồn tắm rửa gì. Lỡ như cô ấy nghĩ mình là một người cẩu thả thì sao?' Những suy nghĩ ấy khiến cậu có đôi phần sợ hãi, may sao sự lo lắng ấy không khiến khuôn mặt cậu trở lên kì dị. Bởi đây chính là thời khắc làm cậu phải bồn chồn: Cuối cùng cậu cũng được ở bên người con gái mà mình yêu, chỉ hai người, và giấc mơ ấy giờ đây đã thành hiện thực.
"Này, cậu lại cúi mặt xuống rồi đấy" Kaori mỉm cười.
"Ồ, xin lỗi nhé!" Cậu xin lỗi và đứng dậy có phần cứng nhắc, và điều đó khiến Kaori nở nụ cười thật ngộ nghĩnh.
"Vậy, ừm... cậu đã khỏe hẳn chưa hay chỉ là..." Kousei nói với vẻ buồn, cậu không thể nào chịu được viễn cảnh ca mổ chỉ có thể giúp Kaori kéo dài mạng sống thêm một, hoặc hai năm nữa, như vậy là chưa đủ để cậu có thể ở bên cô cho dù cô có thích cậu hay là không.
"Bác sĩ nói mình đã dần bình phục" Kaori hạnh phúc nói. Tin tốt đẹp thường chỉ ở trong mơ nên Kousei có cảm tưởng là mình nghe nhầm.
"Cái gì?"
"Hừm, cậu phản ứng kiểu gì vậy?"
"À không... tớ cứ tưởng người ta vẫn chưa tìm ra hướng đi cho căn bệnh của cậu cơ đấy."
"Chà, có lẽ mốt bây giờ là tạt một xô nước đá lên những kẻ ác độc như cậu nhỉ? Thực ra đã có một khoảng tiền quyên góp không nhỏ được chi vào viện nghiên cứu để tìm ra phương pháp trị liệu cho những người bị bệnh như tớ. Thật may làm sao khi họ đã vô cùng nghiêm túc trong việc phát minh ra liều thuốc làm ức chế sự mất đi của tế bào thần kinh vận động, và chỉ với một vài liều nữa thôi là tớ đã có thể vận động các cơ bắp của mình; rồi sớm thôi, tớ sẽ hoàn toàn bình phục."
"Cậu... cậu không lừa tớ đấy chứ?" Kousei gần như không nói nên lời. Cậu giờ đang đứng ở giữa hai thái cực, một bên là niềm vui còn một bên là nỗi sợ hãi: cậu sợ là vì chuyện này quá kì cục để có thể trở thành sự thật và thực vui nếu cô ấy có thể sống như một người bình thường, sẽ không nói quá lên khi bảo rằng đây thực sự là phép màu.
"Thôi nào tin vào tớ một lần đi chứ" Kaori bĩu môi. "Cậu thực sự không tin à?"
"T-tớ tin chứ" Kousei đang trên bờ vực của nước mắt, không phải vì nỗi buồn rầu, mà là niềm hạnh phúc mà cậu cố gắng kìm nén. "Tớ... vui biết bao"
"Aw đừng khóc vì tớ chứ"
"T-tớ không khóc!!" Kousei quệt nước mắt, cậu trông thấy cô cũng chẳng khác gì mình. "Liệu cậu sẽ về kịp buổi lễ tốt nghiệp chứ?"
"Cậu cứ chờ xem! Khoan đã... chết thật, mình thậm chí còn không được tốt nghiệp đấy."
"Hở?? Tại sao?"
"Tớ cứ tưởng là mình sẽ chết, nên... tớ đã không để tâm đến việc học ở trường" Kaori cười mỉm và ngoảnh mặt đi với vẻ xấu hổ.
"Chà... nếu cậu đăng kí tham gia vào cuộc thi âm nhạc Hoàng gia vào tháng hai và chiến thắng giải đó, cậu chắc chắn sẽ được nhận vào học viện mà tớ sẽ theo học. Họ thường quan tâm đến thành tích cậu đạt được, vậy nên nếu lí lịch của cậu đủ tốt thì họ sẽ chấp nhận cậu. Dù sự cạnh tranh ở đấy tuy khốc liệt nhưng nếu cậu thắng giải này thì cậu vẫn còn đủ thì giờ để xin vào học đấy."
"Cảm ơn nhé, cậu là một vị thánh Kousei à"
"Kh-không có gì" Kousei nói, bằng tất cả sự trung thực cậu chỉ muốn cô được học chung trường với mình. Có hàng tá giải pháp có thể giúp Kaori, song cậu quyết định rằng mình nên ích kỉ, chỉ lần này thôi.
Và rồi khoảng im lặng ùa đến, bỗng một hồi lâu cậu chợt nhận thấy một lá thư được niêm phong bằng miếng dán hình mèo đen ngự trên mặt bàn, đối diện với nơi Kaori đang nằm.
"Cái gì đây?" Kousei tiến dần tới lá thư ấy
"Chờ đã! Đừng đọc nó!!" Kaori bất lực hét lên khi không thể ngăn cậu đừng đọc bức thư ấy.
Kousei nhìn vào gương mặt cô, nhận thấy trên khuôn mặt giờ chỉ độc mỗi một màu đỏ, và cậu nhận ra đây chính là bức thư tình... dành cho Watari. Giờ đây cậu chẳng hề để tâm đến việc cô viết cái gì ở bên trong, có lẽ sẽ tốt hơn nếu như cậu không đọc nó.
"Cậu không được đọc nó Kousei!" Kaori nói với vẻ lo lắng. "Mình thề sẽ xử cậu nếu như cậu dám đọc nó!"
"Đây là bức thư tình sao?" Kousei hỏi, tự bản thân cậu đã không thể ngăn mình hỏi câu đó. Vì một vài lí do, sự thật khi cô ấy viết lá thư cho Watari để an ủi cậu ấy về cái chết của cô làm cho Kousei trở nên ghen tuông một cách lạ kì.
'Cái quái gì..? Làm sao cậu ấy biết được đó là thư tình chứ?' Kaori tự hỏi bản thân mình, cô bất ngờ, ngượng ngùng và e thẹn khi thấy Kousei chú tâm vào bức thư.
"Cậu không có ý kiến gì sao? Vậy không còn gì để nghi ngờ nữa rồi..." Kousei nói.
"Cậu không muốn đọc nó sao?" Kaori bối rối khi thấy cậu đặt lá thư trở lại ban đầu
"Để làm gì khi cậu viết lá thư ấy cho Watari?" Kousei còn bối rối hơn cô
"Cậu đang nói về lá thư dành cho cậ..." Kaori vụt miệng ngay, cô biết mình đã lỡ lời.
"Cho tớ à?" Kousei nói với vẻ bất ngờ, cậu nhanh chóng lấy lá thư và lật lại. Thư đề: Gửi Arima Kousei"
"Nó dành cho cậu nhưng cậu không được đọc nó Kousei à, bởi mình vẫn còn sống!"
"Đã quá muộn rồi" giọng Kousei trêu chọc, tận dụng lợi thế rằng Kaori sẽ không thể ngăn cậu được, cậu bắt đầu mở lá thư ra. Hơn cả sự trêu chọc, cậu quyết định sẽ đọc nó thật to.
"Gửi Arima Kousei!" giọng cậu làm cho khuôn mặt cô biến sắc, khó có thể diễn tả được độ đậm nét mà màu đỏ ấy hiện ra trên khuôn mặt cô.
"Cậu là một người tệ hại, ngố, đần, chậm tiêu..." "Cái gì chứ?" Đây chắc chắn không phải thứ mà cậu mong đợi.
"Không, không, không, nếu cậu cứ đọc nó cậu sẽ hiểu"
Cậu quyết định sẽ đọc thầm bức thư ở trong đầu, tránh việc nhận thêm nhiều lời có phần 'lăng mạ' đến từ bức thư, cậu có cảm giác như mình đang bị lừa khi đọc đến những dòng này...
"Ồ cậu đã từng chơi dương cầm hử?"
"Này chờ đã, mình sẽ nói thực sự có gì diễn ra ở trong bức thư nếu cậu chịu dừng lại."
"CẬU KHÔNG THÍCH WATARI THẬT SAO?"
"Okay, mình không..."
"Vậy cậu không thích Watari?"
"Không, mình..."
"Có hay không?" Giọng cậu cắt ngang lời nói của cô một lần nữa.
"CẬU CÓ CHỊU IM ĐI VÀ LẮNG NGHE KHÔNG HẢ?" Kaori hét to đến mức cô y tá phải đến kiểm tra xem.
"Có chuyện gì vậy hả?" cô y tá giận dữ hỏi
"Không có gì đâu ạ" Cả hai đồng thanh.
Sau khi cô y tá đã đi khuất, Kaori hít một hơi thật sâu và nói: "Mình không thích Watari Ryouta."
"Vậy sao cậu lại nói dối tớ về điều đó?"
"Để mang cậu đến với mình."
"Tại sao..."
"Là bởi vì..." Kaori nhìn thẳng. "Mình yêu cậu"
"Cậu...tớ.." Kousei ấp úng, đầu của cậu như đang xoay vòng và thậm chí cậu còn không thể nói một câu sao cho có đủ ngữ nghĩa. Cậu băn khoăn: 'Liệu điều này đang thực sự diễn ra hay chính bản thân mình lại nằm mơ giữa ban ngày?'
"Cậu không cần nói gì cả" Kaori nở một nụ cười trêu chọc. "Mình đã biết câu trả lời là gì rồi"
"Hả?" Arima Kousei dần mơ hồ. "Liệu đó là sự thật? Tớ tin là mình không nghe nhầm"
"Cậu không sợ sao? Khi phải trình diễn cuộc thi trước công chúng?" Giọng cô vẫn hóm hỉnh.
"Khoan đã nào, cậu nghe thấy nó ư?"
"Yup" Kaori nói và trích lời giọng điệu ấn tượng của Yoda: "Sức mạnh của âm nhạc luôn hiện hữu ở trong ta". Câu nói ấy khiến cả hai cười ngặt nghẽo.
"Cậu có nghĩ mình điên không?"
"Không đâu" Kousei ngồi trên giường. "Tớ vui vì nó chạm đến cậu"
"Cậu đã mang sắc màu đến với thế giới đơn điệu của tớ, cậu mang đến niềm cảm hứng để tớ có cơ hội chơi đàn thêm lần nữa, và chính cậu đã mang cho mình một tương lai thật tươi sáng." Vừa nói xong cậu nhìn vào gương mặt cô: khuôn mặt ấy giờ đã đỡ đỏ hơn, giờ còn mang thêm nét hào hứng khi nghe từng từ mà cậu nói. Bây giờ là lúc để Kaori tạm đánh mất tâm trí mình, cô còn không thể màng đến tia nhìn biến thái của cậu, không thể làm được gì cả.
"Có lẽ cậu sẽ nói 'Tớ có làm gì cho cậu đâu chứ, tự cậu đã tô lên những bức tranh tuyệt vời ấy đấy thôi', nhưng cậu biết không, đó là lời nói dối tồi tệ nhất đấy, bởi nếu thiếu cậu, mình chẳng thể làm được gì cả!"
"Và... tớ cũng yêu cậu nhiều lắm Miyazono Kaori!"
—————————————————————
Chap 3. Săn Sóc Cho Người Thương .
"Xin lỗi cậu Arima, nhưng đã quá giờ thăm bệnh rồi." Cô y tá bước vào phòng.
"Vâng" Arima quay sang Kaori. Cậu nghĩ mình nên làm điều gì đó... Một nụ hôn chăng? Hai người giờ đã trao nhau những tình cảm mà cả hai từng giấu sâu tận bên trong, liệu một nụ hôn bây giờ thì có quá lắm không? Chuyện này quá mới mẻ với cậu, ngoài Kaori ra cậu chưa từng để ý đến bất cứ cô gái nào khác nên cậu chẳng biết phải làm gì trong tình huống này. Quyết định an toàn vẫn là phù hợp nhất: Cậu tiến gần bên cô, nắm lấy đôi tay mảnh dẻ mà tràn đầy sự sống ấy rồi nhẹ nhàng âu yếm bên mình. Kaori hiện giờ vẫn chưa thể cảm nhận được đôi tay cậu, song cô có thể tưởng tượng ra hơi ấm mà bàn tay ấy mang lại, điều đó cũng đủ để khuôn mặt cô mang vẻ e thẹn vô ngần.
"Hẹn gặp cậu vào lần sau." Kousei chợt đứng dậy
"Từ bây giờ nếu cậu không chịu đến thăm tớ thường xuyên thì tớ sẽ giận, vô cùng giận đấy." Tia nhìn của Kaori trông có vẻ đáng sợ
"Tớ hứa sẽ đến thăm cậu thường xuyên" Kousei quay lưng và tặng cho nhau nụ cười tạm biệt.
"À nhớ mang canelés cho tớ nhé!" Kaori nói ngay khi cậu khuất tầm nhìn.
Kaori đã khóc, khóc rất nhiều; cậu không hay biết giọt nước mắt ấy bắt đầu tự bao giờ cho đến khi kết thúc câu chuyện. Cô trách cậu vì quá ngu ngốc, và rằng cô cũng đã yêu cậu nhiều đến chừng nào. Cậu thấy may mắn vì đã ở bên cô cho dù cậu không thực sự hữu dụng là bao, cậu chỉ việc ngồi trong chiếc giường vốn đã chật hẹp mà ngồi nghe; Kaori không coi nó là phiền lòng, trái lại cô thầm biết ơn cậu khi trao cho cô sự hỗ trợ tuyệt vời nhất mà cô có thể mong: một người có thể ngồi yên và lắng nghe cô trút hết những gì làm cô buồn và giận giữ bấy lâu nay.
*
"Cảm ơn cậu đã ngồi bên tớ" Tsubaki giờ đã trở nên bình tĩnh hơn. "Cho dù cậu không cần phải làm vậy"
"Thôi nào, chúng ta đã là bạn suốt hàng thập kỉ qua rồi còn gì, mà tớ nghĩ chúng ta có quyền giận dữ. Đập nhau một trận cũng không tồi đấy chứ?" Watari cười vang, Tsubaki cũng vì thế mà vui lây. Đánh nhau, có buồn hay chán nản mấy thì nghe cũng thật buồn cười.
"Và sau cùng thì cậu cũng mỉm cười rồi đấy thôi" Watari nói với vẻ tươi vui thường gặp. "Bây giờ hãy ra khỏi đây và đá phăng thực tại đi nào!"
"Ừ làm thế đi" Tsubaki chợt cảm thấy có gì đó hơi thiếu tự nhiên. Thật tồi tệ khi phải chui ra đường ống chỉ rộng ngang tầm mình, cô tự hỏi làm thế nào mà chính cô có thể chui vào đây ngay từ ban đầu được.
"Mau lên đi!" Cô chờ đợi Watari chui ra trước vì chỉ có duy nhất một lối thoát mà thôi.
"Tớ đang cố đây. Á! CHÂN, CHÂN TỚ!!" Tsubaki không thể nhịn cười khi nhìn thấy cái giọng the thé của cậu. Cả hai người nếu nhìn từ bên ngoài sẽ trông vô cùng kì cục, hai tay họ giờ bị rối vào nhau, trông như thể đôi diễn viên xiếc đang diễn mánh khóe cho mọi người xem vậy.
"Cậu bớt mập đi được không? Cậu đang đẩy... ĐAU!!!!!"
"Cậu vừa nói cái gì đấy?" Tsubaki nói với vẻ nham hiểm, cô cố ý đẩy cậu ta mạnh hơn nữa.
"Xin lỗi, là tớ sai, cậu không-hề-mập."
Cuối cùng cả hai đã chui ra khỏi miệng ống, họ nằm dài trên thềm tuyết, cả hai đã quá mệt để có thể vực dậy được. Nhìn qua phía bên kia có thể thấy một chú mèo đen đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ trông như vẻ đang tò mò lắm.
"Con mèo đó hẳn đang xem tụi mình như mấy thằng ngốc ấy" Watari nói.
"Hiển nhiên rồi còn gì" Tsubaki mỉm cười. Hai người bọn họ dần trở nên yên lặng, cùng chăm chú nhìn vào cảnh trời đầy sao, chỉ còn nghe thấy tiếng hơi thở của lồng ngực đang râm rang bên trong họ...
"Ngồi dậy đi nào, chúng ta sẽ bị cảm lạnh mất" Watari bất chợt phá vỡ cảnh im lặng ấy
"Nah, tớ muốn ở đây thêm chút nữa" Tsubaki vẫn không rời mắt khỏi các vì sao
"Cậu bị cảm rồi đấy, tớ sợ là mình cũng đang bị giống cậu" Watari nói thế, song cậu vẫn ở lại.
"Này Watari" Giọng Tsubaki nghe đượm buồn. "Nói tớ nghe, tại sao Kousei lại không thích mình... hay do mình xấu quá ư?"
"Nghe vô lí thật."
"Tớ nghĩ cậu thật..."
HẮT-XÌ
"Xin lỗi, cứ kể tiếp đi" Watari sụt sịt nói.
"Tớ, tớ không biết tại sao nữa..." Nói rồi cô bắt đầu xoa chiếc mũi, không thể chờ đợi lâu hơn, Watari tin chắc bây giờ là lúc để về nhà.
"Thôi được rồi giờ mình về nhà thôi, bệnh cảm của cậu chuẩn bị xấu đi nhiều đấy" Watari đứng dậy.
"Cái gì? Không, tớ muốn ở đây thêm cơ" Tsubaki vừa nói liền cự tuyệt chống lại sự lôi kéo của Watari. "Một chút phiền muộn thì có là gì đâu."
"Cậu sẽ bên cạnh tớ chứ?" Tsubaki hỏi, bất chợt cô nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Watari. Cả hai trông thấy nhau và đều thấy đỏ mặt bên tai.
"Tớ..." Watari lắp bắp; chàng trai từng là dân chơi khét tiếng một thời giờ đã đi vào dĩ vãng, và ngay đây đầu óc của chàng ta hoàn toàn trống rỗng khi phải mở miệng với cô, nó đã hình thành từ khi còn mờ nhạt cho đến lúc cả hai đã nhìn thấy nhau.
"Này cậu bị sao đấy?" Một vẻ giật mình và lo âu, cậu nhanh chóng đưa tay kề lên trán cô để kiểm tra...
"Cậu sốt cao lắm rồi đấy đồ ngốc!" Watari cố gắng cõng Tsubaki trên lưng, bắt đầu chạy một quãng thật nhanh tới nhà của cậu ngay lập tức.
"Kou...sei"
"Cậu thầm tên cậu ấy cho dù là lúc này cơ à?"Watari cười, đôi môi ấy thoáng vẻ buồn. "Ít ra cậu cũng nên nhớ đến tên của kẻ đã cứu sống cậu bây giờ đi"
*
Khi Kousei ghé thăm, Kaori vẫn còn đang say ngủ. Cậu chầm chậm tiến vào giường bệnh, cẩn thận đựng giỏ bánh canelés trên khay đựng đồ rồi ngồi xuống.
'Cô ấy trông thật yên bình làm sao, khác hẳn với phiên bản thường ngày' Cậu nghĩ thầm và khúc khích cười. Cậu quyết định sẽ không làm cô thức giấc nên đã lôi mấy bản nhạc phổ ra và bắt đầu phân tích từng đoạn một.
"Hử?" Kaori tỉnh dậy với vẻ mệt mỏi trên cơ thể. "Kousei, cậu đến đây từ khi nào vậy?"
"Tớ chỉ mới đến đây thôi" Cậu đoan chắc rằng nếu nói với cô cậu đã ở đây hơn nửa tiếng sẽ làm cô nghĩ hẳn cậu đã nhìn chằm chằm vào cô suốt từ đó đến giờ, và đúng là cậu đã quan sát cô rất lâu, không phải với cái nhìn ghê tợn, mà là cái nhìn của một kẻ đang yêu.
"Giúp mình ngồi dậy với, tớ vẫn chưa thể cử động một cách nhanh chóng được, và sẽ kì cục làm sao nếu như em nói chuyện với anh theo kiểu này." Kaori nói
"Okay"
Sau khi đến sát giường, cậu nhận ra việc này khó hơn là cậu nghĩ. Ban đầu cậu định một tay luồn ra phía sau lưng cô, tay còn lại sẽ dựa vào chân cô để xê dịch cả cơ thể lên phía trên đầu của chiếc giường, khi đó cô có thể tùy ý dựa vào vách ngăn của giường mà thoải mái chuyện trò cùng cậu, nhưng đời thì không như là mơ...
"C-cậu, tay cậu đang làm gì..." Kaori hét lên, mặt cô đột ngột chuyển sang màu đỏ.
"Tớ xin lỗi, thật tình tớ chỉ muốn gắp chân của cậu lên thôi, tớ thề đấy!" Kousei nói xong liền rút cánh tay của mình ra khỏi chiếc mền. Suy nghĩ của cậu giờ đang loạn lên như một mớ bòng bong khi cậu vừa nhận ra mình đã chạm vào cái gì, và mặt cậu tựa như trái cà chua đang độ chín.
Điều này dẫn đến quyết định còn sai lầm hơn cả ý định ban đầu: Cậu cố gắng luồn hai cánh tay vào khuỷu tay cô và tính nhấc bổng cô lên, nhưng sau cái chuyện đã qua ấy ánh mắt cô đầy rẫy vẻ nghi hoặc, cô nhìn cậu như muốn hỏi cậu đang tính làm cái trò gì đây?
"Cậu định làm cái gì thế?!" Kaori nhanh chóng ôm hai cánh tay của mình lên ngực, làm cho cậu không thể hoàn thành cái ý định tiếp theo kia.
"Không, không phải như cậu nghĩ đâu! Làm ơn hợp tác với tớ lần này đi."
"Hợp tác cái gì?"
"Cậu chỉ việc thả lỏng khuỷu tay thôi, còn việc tiếp theo sẽ là của tớ." Kousei đấu tranh một cách dữ dội hòng làm cô phải buông tay.
"Kousei à, tớ biết là tụi mình mới thổ lộ với nhau đây thôi, và trong chuyện này... cậu có thấy bản thân đang vồ vập quá không... Tớ chỉ mới 14 tuổi thôi nên vẫn chưa sẵn sàng đâu."
"Hóa ra nãy giờ cậu suy nghĩ đến chuyện này sao?" Ngay lập tức cơ tay của Kaori bỗng nhẹ như không, và tranh vào đó chính là đôi tay đầy hoa lệ của Kousei như đang ngự trị trên bầu ngực còn non trẻ của cô...
"KOUSEI! CẬU QUẢ LÀ MỘT KẺ DỐI TRÁ, ĐÊ TIỆN, MỘT NGƯỜI NHƯ CẬU KHÁC GÌ NHỮNG TÊN QUAY LÉN CƠ CHỨ? LỢI DỤNG CƠ THỂ CỦA CÔ GÁI KHÔNG THỂ CỬ ĐỘNG NHƯ TỚ.. TỚ KHÔNG NGỜ CẬU LẠI NHƯ THẾ ĐẤY! TỚ CHẲNG THỂ NÀO LÀM CÔ DÂU ĐƯỢC NỮA RỒI CẬU BIẾT KHÔNG HẢ??"
"Miyazono-san cô mang bữa sáng..." Cô y tá bưng khay thức ăn tiến vào ngưỡng cửa, liền trông thấy hết cảnh tượng hiện giờ của đôi "uyên ương" này.
"N-nó không như cô tưởng tượng đâu ạ!!"
Phải mất rất nhiều thì giờ để thuyết phục cô y tá rằng cậu không phải là kẻ biến thái, chỉ là giúp Kaori dựa lưng vào thành ghế mà thôi.
"Cậu thật ngốc nghếch làm sao, chẳng lẽ cậu không để ý thấy nút để điều chỉnh giường bệnh đang hiện trước mắt cậu đấy à?" Cô y tế liền bấm một vài nút trên tường đồng thời xê dịch giường nệm để Kaori có thể ngồi. "Cho dù hai đứa có hẹn hò đi nữa thì điều này không-thể-chấp-nhận được ở trong bệnh viện!"
"Tụi con không..." Đôi bạn trẻ đồng thanh cất lời, liền giật mình quay sang nhìn nhau, cả hai như quên mất rằng họ đang hẹn hò.
"Hai đứa không nhất thiết phải ngại như thế đâu" cô y tá mỉm cười. "Đó là chuyện hiển nhiên rồi"
"Thật ạ?" Cả hai đỏ mặt khi nghe thấy câu nói ấy.
"Vậy cháu giúp cô cho em nó ăn nhé?" Cô y tá hỏi lúc Kaori đã sẵn sàng trên khay đồ ăn.
"Xin lỗi nhé" Cậu nói khi cô ý tá đã đi khỏi, cậu cầm dĩa thức ăn trên tay và ngồi xuống.
"Cậu quả là kẻ chăm sóc tồi nhất mà tớ biết đấy" Kaori trêu.
"Khó ra phết" Kousei cười. "Cậu còn muốn tớ giúp cậu ăn hay gọi cô y tá đến thay đây?"
"Tớ muốn cậu" Kaori nhìn thẳng, cậu ngượng ngùng gật đầu.
Kousei xúc một muỗng trứng chiên thật to, thổi thật chậm rãi lên bề mặt của chiếc muỗng và bảo: "Nói 'ah~' đi nào"; cậu từ từ đưa nó đến gần đôi môi của cô.
"Ah~" Măm. Măm
"Có ngon không?"
"Uh huh" Cô gật đầu; căn phòng bỗng trở nên thật im lìm hệt như cách mà cậu đến thăm cô, ngoại trừ tiếng nhai của cô và tiếng thổi nhẹ nhàng của cậu. Không có gì xảy ra ngay lúc này cả, nhưng chính khoảnh khắc im lặng ấy làm cho cả hai nhớ mãi đến sau này... và thật lạ lùng khi hai nhạc sĩ thiên tài ấy lại đang hạnh phúc bởi âm thanh im lìm tưởng chừng như vô tận này.
"Cậu dính gì ở đây này" Kousei chỉ nó ngay trên mặt mình.
"Hả?"
"Đây để tớ lấy ra cho" Kousei lấy khăn rồi chùi thật kĩ để lau thức ăn ra khỏi khóe miệng cô.
Cậu còn chưa kịp định thần, hai gương mặt ngây ngô đã gần như sát lại vào nhau. Mắt anh như biển sâu, mắt nàng như trời rộng, hai tâm hồn như chỉ thiếu một chút nữa là có thể giao hòa theo cái ánh nhìn càng lúc càng tỏ vẻ chẳng hề biết ngại ngùng là gì. Rồi khi những ngón tay đã từ tốn, chậm rãi đan vào nhau, hai đôi mắt tâm giao không biết từ khi nào đã nhắm lại, họ nguyện để bản thân đắm chìm trong mơ màng, tận hưởng từng luồng hơi thở nhẹ nhất thoảng qua như thời gian đã ngừng...
"Chào buổi sáng con yêu!" Cha mẹ của Kaori mở cánh cửa. Thế gian tựa như đang đóng băng, tất cả sự khoái lạc của Kousei biến đi đâu mất, chỉ còn đó là nỗi sợ hãi trước ánh nhìn của cha cô. "ARIMA!"
Cánh cửa bỗng đóng lại, từ bên trong có thể nghe rõ ràng tiếng nói chuyện từ bên ngoài của cha cô. "Em yêu, hãy để anh ngăn tụi nó lại!"
"Chúng ta nên để hai đứa nó một mình" Mẹ Kaori cười thầm. "Để tụi nó có thêm khoảnh khắc quý báu cũng đâu có sao".
"Khoảnh khắc à?" Giọng cha Kaori kinh hoàng. "Khônggg, con bé ngây thơ của tôi..."
"Chà, độ xấu hổ của hai tụi mình giờ lên thêm một tầm cao mới rồi ấy nhỉ? Cứ mỗi khi lại gần cậu là tớ lại có thêm rắc rối, hai lần liền trong một tuần rồi đấy" Kousei nói, anh hơi rầu khi khoảnh khắc giữa hai người bỗng dưng phá hủy. Cậu gật đầu, chợt đỏ mặt ngay khi nhận ra mình đã gây 'ấn tượng' đến thế nào đối với thân phụ của người mình yêu.
"Vậy tớ đi nhé?"
"Uh..uhm" Kaori lắp bắp, nó khiến cậu cười, chợt cô trao nụ hôn trên má cậu.
"Cậu không hẳn là kẻ chăm sóc tồi tệ nhất" Kaori cười. "Hôm nay tớ đã rất hài lòng khi có cậu."
"Không phải vội vàng làm gì, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian lắm, và giấc mơ của hai ta mới chỉ bắt đầu ngay đây thôi."
------------------------------------------------------------------------------------------------
Trans: me & Nguyên
Lời nhắn của tác giả: Một lần nữa chân thành cảm ơn các bạn đã góp công bình luận, những lời ấy đã động viên tôi rất nhiều! Trong chương hiện tại sẽ có thêm nhiều phân cảnh giữa Watari và Tsubaki nên tôi mong các bạn sẽ thích nghi với cặp đôi này dù cho bạn có thích nó hay là không.
Chương 4- Thêm một câu chuyện
"Mình đang ở đâu đây?"
Tsubaki mở toang hai con mắt và nhận ra bản thân đang ở trong căn phòng của người khác, nhìn quanh một hồi cô mới nhận ra đây chính là phòng ngủ của Watari. Chỉ mới ghé qua đây một, hai lần thôi, song cô lại biết chắc đây là phòng của cậu ấy, bởi ngay trên trần của chiếc giường luôn là một tấm áp phích to thật to của danh thủ Lionel Messi.
"Sao mình lại ở đây... rồi cái vị đắng ngắt trong miệng mình là sao nhỉ... MÀ THẾ QUÁI NÀO MÌNH LẠI MẶC ÁO CỦA CẬU TA VÀ TẤT CỦA MÌNH ĐI ĐÂU MẤT RỒI?!"
"Ồ cậu dậy rồi đó hả?" Watari nói ngay khi bước vào "Cậu có ổn không?"
"Sao tớ lại không ổn cơ chứ?"
"Thế cậu không nhớ những chuyện đã xảy ra vào tối qua sao?"
"T-Tối qua, có chuyện gì vào tối qua sao?" Khuôn mặt của Tsubaki bây giờ đỏ bừng lên bởi chính óc tưởng tượng của mình. Tình cảnh này, dù lạ lẫm, song trớ trêu thay lại thân quen đến lạ thường: áo của một tên con trai và mái tóc có phần ướt đẫm...
"Cậu đã bất tỉnh nên tớ mang cậu về nhà mình vì đấy là chỗ gần nhất." Watari bối rối không hiểu sao mà cô ấy lại thẹn thùng đến như vậy, cậu chợt hiểu ra suy nghĩ hiện tại của Tsubaki dựa trên những gì mà cô ấy đang mặc. "Kh-Không như cậu nghĩ đâu"
"Vậy bộ-đồ-của-tớ-đâu!?" Tsubaki giận dữ hỏi trước khi băm cậu ta bầm dập. "GAH TỚ THỀ LÀ TỚ CHẲNG LÀM GÌ CẢ!" Watari hét lên khi vừa chạy biến khỏi căn phòng.
"ĐÓ LÀ NHỮNG LỜI MÀ KẺ CÓ TỘI HAY NÓI ĐẤY!" Tsubaki cũng gào lên ngay lúc cô chạy theo chàng ta.
"AHH!" Watari hét lên khi một chiếc ghế bay qua đầu cậu với tốc độ cực nhanh. "CHỊ ƠI CỨU EM!"
Tối hôm qua...
"Ồ Watari, cuối cùng thì- à mà ai ở sau lưng em thế?" Chị của Watari hỏi ngay lúc cậu ta đâm sầm vào cửa.
"Chị làm ơn giúp bạn ấy với, cổ bị sốt cao lắm và giờ thì bất tỉnh rồi!"
Nhà cậu tuy là gần nhất, nhưng lý do để cậu mang cô ấy về nhà mình là vì chị cậu đang học năm cuối đại học y khoa, và tình cờ thay chị ấy đang trong kỳ nghỉ.
"Mang em ấy lên giường đi, chị sẽ chườm khăn đá cho em ấy." Sau khi đặt Tsubaki xuống, chị cậu bước đến cùng một chậu nước, khăn, đá, thuốc men và nhiệt kế.
"Trời 40℃ cơ á!"
"Chị giúp cô ấy được không?" Watari lo lắng hỏi.
"Những gì mà ta có thể làm chỉ là giúp em ấy hạ sốt bằng đá lạnh cùng với thuốc men mà thôi" Chị trông thấy cậu sốt sắng, hai tay đan chặt vào nhau. Chị đã từng thấy em trai mình bồi hồi như vậy trước những trận đấu lớn, song chưa bao giờ chị lại thấy cậu em mình lo lắng đến nhường này.
"Em ấy sẽ ổn thôi, 40℃ thì cao thật đấy nhưng nếu ta xử lý kịp thời thì nó không đe dọa đến tính mạng đâu." Chị vỗ vai cậu.
"Vậy thì tốt rồi." Watari nhẹ nhõm được phần nào, cậu liền thêm đá vào chậu nước và ngâm chiếc khăn vào đó.
Hai má Tsubaki đỏ hoe, hơi thở nặng nề lẫn chút không thoải mái hiện hữu lên trong khuôn mặt cô. "Tớ đã bảo là mình nên đi về rồi cơ đấy". Watari quỳ bên giường và áp trán lên cô.
"Watari..." Cậu dựng hẳn đầu dậy, dường như vẫn còn một nửa ý thức bên trong người cô ấy. "Đây là..."
"Shh... uống cái này và nghỉ chút đi." Cậu nhờ chị cậu lấy thuốc và giúp Tsubaki ngồi dậy.
"Cái... thứ gì.." Tsubaki ho sặc sụa ngay khi thử ngụm đầu tiên.
"Đây là... thức uống tăng lực vô cùng tuyệt vời mà tớ từng bảo cậu í, uống xong cái này là cậu sẽ khỏe lại liền à."
"Cậu... đang nói dối ư?"
"Tớ sẽ chẳng bao giờ nói dối cậu đâu." Watari đặt bàn tay lên ngực. Sau khi cố nuốt mấy thứ thuốc ấy cô lại lăn ra ngủ say. Watari và chị cậu tắt đèn rồi đi xuống lầu dưới.
"Em đã ăn tối chưa đấy? Nếu chưa thì chị để đồ thừa trên bàn kìa, ra ăn đi."
"Trước khi gia đình cậu ấy lo lắng thì em nên gọi điện cho họ cái đã." Sau khi gọi xong, cậu ngồi xuống và sẵn sàng bên bàn ăn ngay lúc cô chị thảy hết mớ đồ ăn ấy ra khỏi người cậu.
"Để ăn mấy thứ này thì trước tiên nhóc phải kể chị nghe xem cô bạn ấy là ai cái đã." Chị cậu trêu
"C-cổ chỉ là bạn mà thôi; giờ thì đưa em đồ ăn liền đi, em đói lắm rồi." Watari đỏ mặt.
"Bạn gái phải hông?" Chị vừa hỏi vừa soi xét kỹ khuôn mặt cậu.
"Crush? Đúng rồi, là CRUSH!!"
"Thôi được rồi, giờ thì chị im miệng giúp em cái" Watari nói khi đang tống hết đồ ăn vào miệng mình, còn đôi môi của cô chị quý báu kia thì đang toét lên cười với vẻ chiến thắng.
"Em biết không, em không nên hứa với một cô gái như vậy." Chị ngồi đối diện với cậu. "Bọn chị là những sinh vật vô cùng nhạy cảm."
"Nhạy cảm ư? Hẳn chị không phải là con gái rồi."
"Này này, chị đây đang cố giúp em đấy nhé."
"Thế... cô bạn kia thích người khác rồi đúng không?" Watari ho sặc sụa khi thức ăn trôi nhầm vào khí quản. Mọt sách như chị ấy thì cũng tốt thôi, nhưng có thể nhìn thấu tâm can của người khác đến nhường này thì cũng hơi quá rồi. "Cần chị giúp không?"
"Thôi được rồi, chị có đề xuất gì không?" Thật lòng thì cậu không nghĩ chị mình có thể có những sáng kiến hay ho mà cậu chưa hề nghĩ đến, song cậu đã thất bại nhiều lần rồi nên có nghe thêm cũng chẳng sao.
"Okay, đây là những gì mà em phải làm: em sẽ lên đó với bạn ấy và đại loại nói mấy câu như 'Cậu biết lí do mà cậu nên hẹn hò với tớ không? Vì tớ đô hơn cậu nhiều...', nó sẽ vận hành như một miếng bùa vậy á"
"Ý tưởng hay đấy, em sẽ làm vậy nếu như muốn bị bắt". Watari sau cùng cũng đã ăn xong bữa ăn của mình và đứng dậy, bỏ mặc cho chị cậu đang cố để nhịn cười. Cả hai quyết định kiểm tra Tsubaki thêm lần nữa để chắc rằng cô ấy vẫn ổn.
"Cơn sốt cũng đã hạ đi phần nào rồi nhưng em ấy sẽ cần được thay khăn lau và vải thường xuyên. Chúng ta không thể để em ấy mặc bộ đồ ướt như vậy, trong lúc ở đấy thì ta cũng nên thay luôn chiếc khăn trải giường vốn đã bị ướt kia." Watari bế Tsubaki lên, chị cậu lấy mấy tấm ga ướt ra rồi thay nó bằng những tấm mới.
"Được rồi, chị sẽ..."
"... đi giặt mấy tấm ga và em có thể thay quần áo của cô bạn mình." Trước khi những lời của chị cậu kịp đọng lại trong tâm trí của Watari thì chị cậu đã chạy biến khỏi phòng và khóa trái cánh cửa.
"CHỊ NGHĨ CHỊ ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY!?"
"Chị sẽ không để em ra khỏi phòng cho đến khi em thay đồ cho em ấy"
Giọng của chị Watari nhỏ dần, báo hiệu chị ấy đang rời đi. Chị cậu dường như là người duy nhất trên thế giới có thể khiến cậu bực mình đến mức này, và còn là người chị độc nhất vô nhị có thể bắt em trai mình thay đồ cho một đứa con gái mà chị không quen biết.
"Giờ em phải làm thế nào đây?" Watari úp mặt vào đôi tay và nhìn vào cô nàng Tsubaki đang say giấc nồng. Đây sẽ là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn: Nếu Tsubaki tỉnh dậy ngay lúc cậu ta đang thay đồ cho cô ấy thì cái giá phải trả chính là địa ngục. Chưa kể bị nhốt ở trong căn phòng này thì chẳng còn lối thoát dành cho cậu...
Cậu mở tủ và kiếm thứ gì đó để mặc cho Tsubaki, quyết định rằng sẽ chọn cho cô chiếc áo thun thể thao đơn giản cùng một chiếc quần đùi.
"Chắc là mình có thể gạt chị ấy mở cửa ra cho mình" Watari thầm nghĩ, cậu không thể làm vậy được, điều này có hơi sai sai.
"Em xong rồi chị ơi, mở cửa ra cho em"
"Ồ, thôi được chị sẽ mở cửa..." Watari cười khẩy khi cậu lại lừa được chính chị gái mình, cậu liền chuẩn bị biến khỏi căn phòng này ngay khi cánh cửa được mở ra. "Chỉ khi em chụp cho chị một bức ảnh."
"C-Cái quái gì... cổ sẽ giết em nếu biết chuyện đấy"
"Lo gì, chị sẽ xóa nó"
"Cũng chẳng khiến chuyện này khá hơn chút nào đâu!"
"Đừng bắt em phải làm vậy chứ" Watari cất lời sau một khoảng im lặng. Ngồi được chừng nửa giờ cậu nhận ra hoặc là thay đồ cho cô ấy, hoặc đánh cá rằng cô ấy sẽ thức giấc trước khi cậu lả đi vì cơn đói. Cậu ủng hộ cái dự định đánh cược ấy mãi cho đến khi những suy nghĩ bắt đầu hiện lên trong tâm trí... thứ khiến cậu lắc đầu nguầy nguậy.
"Không, không, không, đừng nghĩ đến chuyện ấy."
"Này dẹp cái thời gian ngọt ngào của em sang một bên đi, nếu không cô bạn em sẽ ngày càng lạnh với đống đồ ướt kia đấy."
"Cái gì! Chị có nói em đâu... AHH KHỐN KIẾP!" Có quá nhiều thứ đang diễn ra trong đầu cậu, một trận chiến đang xảy ra quyết liệt để chọn xem cậu phải làm gì, cậu quyết định thay vì suy nghĩ cậu liền biến nó thành hành động.
"Đừng vì chuyện này mà giết tớ nhé." Watari thầm nói trước khi cởi lớp áo khoác của cô ấy ra. Thuốc ngủ trong ly nước của Tsubaki thật công hiệu vì giờ đây cô chẳng hề bận tâm đến điều gì cả. Tiếp theo là tới chiếc áo sơ mi của cô, và sau chục lần nỗ lực để cởi nó ra với hai mắt nhắm chặt thì cậu quyết định rằng cứ mở mắt mà cởi và làm thật lẹ cho xong.
"Tớ thề rằng việc này được thực hiện với ý định tốt," Watari nói với Tsubaki vẫn đang say giấc khi cậu bắt đầu vén áo cô lên. Khuôn mặt đỏ bừng và tim đập cả trăm nhịp mỗi giây khi cậu nhìn thấy phần bụng hở ra, và cuối cùng lấy hết can đảm nuốt ực một miếng, cậu cởi áo cô ra. Da của cô ấy trông thật mịn màng, và dường như cô còn có chút cơ bụng, có lẽ phần nhiều do những bài luyện tập bóng chày mà có được. Nó khiến cậu cảm thấy hô hấp thật khó khăn, trước đây cậu đã từng hẹn hò với rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng họ đều không là gì so với cô ấy.
'Áo ngực thể thao hả? Khá là-... khoan, mình đang nghĩ cái quái gì vậy nè!' Sau khi loại bỏ những suy nghĩ không trong sáng ra khỏi đầu, cậu choàng chiếc áo thun của mình qua đầu cô và kéo nó xuống. Nó hơi quá khổ so với cô và khiến cô ấy trông thật lố bịch nhưng đồng thời trông cô cũng thật dễ thương trong mắt Watari.
"Lần tới cậu ở trên giường tớ thì mọi thứ sẽ đỡ gượng ép hơn," Watari thì thầm khi xoa đầu cô với hai má ửng hồng.
"Ôi chà, không phải Arima-kun đây sao!" Mẹ của Kaori tươi cười chào hỏi khi cậu bước vào cửa hàng bánh ngọt. "Tới lấy bánh canelés cho Kaori phải không nào?"
"Vâng ạ," Kousei ngại ngùng trả lời, cảm thấy thật kỳ lạ khi nói chuyện với phụ huynh của cô khi mà hai người đang hẹn hò thế này. Cậu có một chút cảm giác hồi hộp và lo lắng rằng họ không thấy cậu đủ tốt với con gái của mình.
"Chà, không phải Arima-kun đây sao," Cha của Kaori nói với giọng hơi gay gắt khi ông bước vào.
"C-Chào bác ạ," Kousei căng thẳng chào, lần cuối cậu nhìn thấy cha Kaori, ông ấy đã muốn cho cậu tèo vì cố hôn con gái ông.
"Bánh canelés vẫn chưa xong đâu nên có lẽ cháu sẽ phải chờ một chút đó," mẹ Kaori cất lời, rồi như nảy ra một ý khác trong đầu. "À, Arima-kun này, sao cháu không thử làm canelés cho Kaori nhỉ, cô chắc rằng con bé sẽ rất đánh giá cao điều này đó!"
"E-Ể, nhưng từ nhỏ tới giờ cháu đã bao giờ thử nướng bánh ngọt đâu ạ..."
"Việc gì chẳng phải có lần đầu, để chồng cô dạy cháu nhé."
Thật là khó cho một người thậm chí tới bánh quy còn chưa từng làm thử, giờ đột nhiên lại phải làm một món tráng miệng phức tạp của Pháp như thế này, nhưng dù thế nào thì Kousei cũng phải bắt tay vào thôi. Nỗ lực của cậu trong việc đổ bột làm bánh vào những chiếc khuôn làm bằng mía đường méo mó thật là thảm hoạ, cậu luôn lỡ đổ quá tay hoặc quá ít. Cuối cùng thì sau khi nướng một mẻ và nếm thử, cậu nhận ra rằng mình đã rắc nhầm muối thay vì đường, hương vị vừa ngọt vừa đắng của vỏ bánh và nhân mặn thực không phải một sự kết hợp hài hoà cho lắm.
"Ta không nghĩ rằng cháu có thể làm tệ thế này..." Cha Kaori nhận xét sau khi nếm thử một chiếc. Giờ thì ông ấy đang lo rằng con gái mình có thể sẽ bị đau bụng sau khi nếm thử một trong những thứ này. Ông liếc về phía Kousei và thấy cậu đang vô cùng suy sụp. 'Chậc, dù sao cũng không trách thằng nhóc được, đây mới là lần đầu của nó.'
"Cháu có muốn ta-"
"Xin chú, một mẻ nữa đi ạ, cháu nghĩ lần này cháu sẽ làm được," Kousei bừng lên với sự quyết tâm, cậu đã chơi rất nhiều bản piano khó đến mức gần như không thể trước đây, và nướng bánh canelés thì không thể khó như vậy được. Cậu không muốn Kaori phải ăn thứ gì đó tệ hại nhưng cậu còn muốn làm thứ gì đó có thể khiến cô ấy vui vẻ. Cô ấy đã làm rất nhiều điều cho cậu; điều ít nhất cậu có thể làm vì cô ấy chính là nướng món bánh yêu thích cho cô.
"Đó mới là tinh thần trai tráng chứ!" Cha Kaori mỉm cười tán thưởng và vỗ vỗ lưng Kousei đến mức khiến cậu loạng choạng về phía trước.
"Geez, cậu làm gì mà lâu vậy chứ," Kaori cằn nhằn khi thấy Kousei bước tới.
"Xin lỗi, do tớ bận làm canelés cho cậu đó."
"Làm á?" Kaori hỏi với khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên.
"Ừ, tớ tự tay làm đó," Kousei vô cùng tự hào trả lời.
"Để tớ thử miếng coi sao," Kaori vừa nói vừa với lấy chiếc hộp và cầm lên một chiếc. Ngoại trừ việc hình dáng chiếc bánh trông có hơi mập mạp ra thì tất cả đều bình thường. Cô cắn thử một miếng, và sau khi nhai vài giây thì cô bắt đầu phì cười.
"Cái này nhân bị cho nhiều quá; với lại, cậu đổ bao nhiêu đường vào đây vậy?"
"Tớ-Tớ xin lỗi," Kousei xấu hổ gãi gãi tai. "Chúng không ngon lắm phải không?"
"Không hề," Kaori trả lời ngay tức khắc khiến cho Kousei hơi hụt hẫng. Cậu chàng thực sự đã rất cố gắng và nếu so với mẻ đầu thì cậu nghĩ rằng mẻ này đã tốt hơn khá nhiều rồi.
"Nếu cậu không thích thì cậu không cần phải ăn chúng đâu," Kousei nói khi thấy Kaori đã kết thúc cái thứ ba.
"Ai nói tớ không thích nào?" Kaori cười thật tươi như để cổ vũ Kousei. "Nhưng cậu cũng phải giúp tớ kết thúc cái đống này nữa."
"Được rồi," Kousei vừa nói vừa cầm lấy một cái và ngồi xuống. "Chúng cũng không thực sự tệ lắm."
"Rồi rồi, cậu nói gì cũng được." Cả hai cười với nhau vô cùng vui vẻ khi cùng nhau ăn hết những chiếc bánh canelés ngọt đến mức tiểu đường. Hương vị không thực sự quan trọng; mà chính là khoảnh khắc, tâm huyết được đặt vào trong từng chiếc bánh mới tạo nên sự khác biệt.
"Ài, tớ thật no quá, cảm ơn cậu vì đã làm bánh cho tớ nhé," Kaori vui vẻ nói.
"Tớ rất vui vì cậu thích chúng," Kousei mỉm cười.
"Tới đây ngồi cạnh tớ đi," Kaori đỏ mặt nói và vỗ vào vị trí kế bên trên giường của cô.
"E-Ể, cậu chắc chứ?" Kousei hỏi rồi nhận được một cái gật đầu ngay tức khắc, và giờ thì khuôn mặt cậu cũng đỏ như gấc. Cậu tháo giày lên giường và ngồi bên cô. Sau đó cô liền tựa đầu vào vai cậu và nhắm mắt lại.
"Kousei này, kể tớ nghe một câu chuyện đi."
"Một câu chuyện? Ờ ừm, được rồi...." Kousei ngồi đó và suy nghĩ trong giây lát về câu chuyện để kể, sau vài khắc cậu bắt đầu.
"Ngày xửa ngày xưa, có một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp với mái tóc màu vàng óng, đôi mắt xanh lấp lánh và là một nghệ sĩ violin tuyệt vời."
"Nghe giống một người tớ quen đó." Kaori nở nụ cười trên môi.
"Cô ấy thích chơi các bản nhạc theo cách riêng của mình; cổ thậm chí còn chẳng để nhà soạn nhạc điều khiển mình theo ý muốn của họ nữa cơ. Âm nhạc của cô ấy đã gây ấn tượng với rất nhiều người và thậm chí đàn bồ câu còn lũ lượt kéo tới để nghe cô ấy biểu diễn. Rồi một ngày kia cô ấy gặp một chàng trai là nghệ sĩ piano, nhưng điều đặc biệt ở chàng trai ấy là cậu không thể nghe những nốt nhạc mà cậu đàn. Cô đã ích kỷ yêu cầu chàng trai trở thành người đệm nhạc cho mình và thậm chí sau khi chàng trai từ chối, cô ấy vẫn bướng bỉnh gượng ép chàng trai. Cô ấy thực khó ưa." Lời này khiến cậu lĩnh một cú đấm đùa vui vào bên hông và làm Kousei mỉm cười.
"Cô gái ấy đã giúp chàng trai tìm lại được niềm yêu thích với piano lần nữa, và chàng trai đã trộm thương nhớ cô." Kaori đỏ mặt nhẹ khi nghe tới đây.
"Một ngày nọ, có một cô gái đi lạc vào trong rừng, hoàn toàn chỉ có một mình, cô khóc lớn nhưng không ai có thể nghe thấy cô ngoại trừ những chú bồ câu. Đám bồ câu nhanh chóng bay tới bên chàng trai và thì thầm với cậu rằng cô ấy đã đi lạc. Sau đó chàng trai đã mang chiếc đàn piano nặng nề của mình tới bìa rừng và bắt đầu chơi để dẫn lối cho cô. Chàng trai đã chơi suốt hàng giờ và hàng giờ liền, mặt trời dần lặn xuống khi những người trong thành phố đi ngang qua và nói với cậu ấy rằng cô đã đi mất rồi nhưng cậu vẫn cứ tiếp tục đàn. Cuối cùng thì cô gái ấy đã tìm thấy lối ra khỏi khu rừng và trông thấy chàng trai ấy vẫn đang tiếp tục chơi không ngừng nghỉ. Cô tiến tới và ngồi xuống bên cạnh chàng trai, tựa đầu vào vai cậu." Tới đây Kousei ngưng lại khiến Kaori ngẩng đầu lên nhìn.
"Chuyện gì xảy ra tiếp theo?"
"Cậu nghĩ rằng chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Tớ nghĩ..." Kaori nhìn thẳng vào đôi mắt của Kousei. "Cô gái sẽ đặt cánh tay lên má của chàng trai và xoay đầu cậu về phía cô ấy." Vừa nói, cô vừa khẽ đưa tay lên khuôn mặt của Kousei và sát lại gần. Đại dương bao la hòa quyện cùng sắc màu thiên thanh, hai con ngươi ấy lại gần hơn nữa. Rồi khi đôi môi đan vào nhau, mắt nhắm nghiền, hơi thở tựa chung một nhịp đập. Thời gian bỗng dừng trôi, đột nhiên như thể họ đang ngồi trên cây đàn dương cầm ở phía trước, nơi phía bìa rừng, dưới bầu trời đêm tràn ngập ánh trăng. Môi họ chỉ dám lìa nhau khi hơi thở dần cạn, thời gian lại trôi, và cả hai một lần nữa quay trở về chiếc giường bệnh.
"Tớ thích câu chuyện đó."
*Lời nhắn của tác giả: Cảm ơn các bạn đã đọc; tôi hy vọng khả năng diễn đạt của tôi không quá tệ! Vui lòng tiếp tục bình luận suy nghĩ của bạn về câu chuyện, thoải mái nói về bất cứ điều gì cho dù là chỉ trích mang tính xây dựng, nhận xét theo kiểu 'vỗ lưng' hoặc đề xuất về những gì tôi nên viết trong các chương sau. Tôi luôn sẵn lòng đón nhận tất cả.
——————————————————————
Chap 5 Tuyết tựa như những cánh hoa anh đào .
Translator: Nguyên
Beta-er: me (but haven't beta yet :v)
-------------------------------------
"Chị ơi! Chắc cô ấy lại nói em làm cái gì xấu nữa rồi!" Watari vừa nói vừa chạy phía sau chị mình để trốn khỏi sự tức giận của Tsubaki.
"Ồ Tsubaki, em cuối cùng cũng dậy rồi," chị của Watari cười xấu xa nói. "Em trai của chị khá tệ đúng không? Em ấy đưa em vào trong phòng của mình... rồi khóa cửa vào làm những điều không đứng đắn!"
"Điều không đứng đắn?!" Watari và Tsubaki đồng thanh, cả hai bối rối đỏ mặt.
"Cái gì chứ-"
"Em ấy còn chụp ảnh em nữa kìa," chị của Watari ngắt lời em trai mình. Cô lật mở điện thoại của cậu ấy và đưa cho Tsubaki xem hình nền của nó là hình Tsubaki ngủ trong mặc bộ đồ mới.
"Sao chị lại lấy điện thoại của em vậy?!"
"Wa...ta...ri..." Tsubaki túm túm chặt lấy vai Watari. Mùi sát khí tỏa ra nồng nặc từ người của Tsubaki cùng với đôi mắt rực lửa, tóm lại thì bây giờ cô ấy trông giống như một con quỷ mới từ địa ngục lên vậy.
"AHHH! CHỊ THẬT LÀ-" Watari hét lên trước khi bản thân bị Tsubaki cho một trận nhừ tử.
"Chào buổi sáng nhé Tsubaki, Watari," Kousei nói khi cả hai người họ bước vào lớp.
"Kousei cậu xem Watari đã làm gì với mình kìa!"
"Mình đã nói là mình chẳng làm gì cả, chị của mình chỉ muốn gây rối cho mình thôi!" Âm thanh cãi nhau to tiếng của hai người họ khiến nhiều bạn học phải chú ý đến mình.
"Ơ? Thế có chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Cậu ta xâm phạm mình!" Tsubaki chỉ tay cáo buộc Watari. Lời tuyên bố đó khơi mào cho những tiếng xì xào từ những bạn học trong lớp.
"Đừng nói những lời dễ khiến người khác hiểu lầm như vậy chứ, đừng có mà nói to như vậy."
"Mình phải cho cả thế giới biết cậu đã làm gì với mình!"
"Chắc họ thèm nghe lời của một cô gái bạo lực ngu ngốc!"
"Mình không muốn nghe thêm lời nào của một kẻ quấy rối tình dục!"
Kousei ngồi ở bàn học làm trung tâm cho hai người đang cãi nhau. Cậu ấy đã rơi tình huống này nhiều lần rồi, cuối cùng cả hai người kia quay sang Kousei và bảo cậu phân bua đúng sai. Cậu bắt đầu hoang mang và ngay trước khi Watari và Tsubaki dời sự chú ý qua Kousei thì giáo viên đi vào.
"Đủ rồi đấy hai em! Sawabe và Watari, cả hai em lên văn phòng ngay cho tôi! Còn lại thì ngồi vào chỗ hết đi!" Những tiếng rì rầm dần lặn đi khi cả hai đi ra khỏi lớp và mọi người về chỗ của mình.
Sau khi bị hiệu trưởng "rót mật vào tai" xuyên suốt hai tiết học hai người họ về lớp để lấp đầy chiếc bụng đói của mình.
"Thấy chưa? Mình lại phải nghe hiệu trưởng la một lần nữa."
"Vậy ai là người đã khiến chúng ta bị như vậy chứ? Nếu có chuyện gì thì người than phiền nên là mình mới đúng."
"Hai em lại vậy nữa rồi," giáo viên đi ra khỏi phòng rồi nói. "Lấy bài tập về nhà từ bạn của hai đứa đi."
Sau khi đi thêm vài bước nữa thì giáo viên quay lại. "Oh trước khi tôi quên thì."
"Những học sinh thể thao từ các trường trung học khác sẽ đến vào tối nay để gặp vài thành viên của đội thể thao. Hai em được mời đó." Giáo viên đưa họ thiệp mời và rời đi.
"Tôi nghe điều này từ người yêu cũ- ý tôi là đội trưởng đội bóng chày cũ của mình. Đây là một cách hay để tạo dựng mối quan hệ và để đảm bảo rằng em được nhận vào trường mà em muốn đến. Hơn nữa ở đó còn có thức ăn ngon."
Watari nghe khi cậu đọc cái thiệp mời đó. "Nó nói rằng chúng ta cũng có thể mời thêm một người khác nữa."
"Oh vậy thì thật tuyệt nếu chúng ta có thể đi cùng Kousei." Cô đi vào lớp nhưng Watari thì đứng ngoài. "Sao vậy?"
"Không có gì, cậu mời cậu ấy đi, mình sẽ đi tìm một bạn nữ để đi cùng." Watari giả vờ cười và rời đi. 'Đêm đó là để mình và cậu ấy được ở riêng với nhau mà.'
"Cậu đã bỏ lỡ một bài giảng rất dài đấy," Kousei nói khi Tsubaki bước vào.
"Tệ thật đấy, nhưng mà chuyện đó thì sao chứ!" Tsubaki nói, ném thiệp mời qua Kousei. "Muốn cùng mình đi đến nơi này không?"
Sau khi xem qua tấm thiệp thì Kousei đưa nó lại cho cô ấy. "Mình xin lỗi mình không thể đi được, tớ đã hứa với Kaori rằng sẽ đi thăm cô ấy tối nay rồi."
"Không sao đâu," Tsubaki thì thầm, cô ấy trông rất buồn và thất vọng bởi không thể có một đêm lãng mạn với Kousei được.
"Cậu ổn chứ? Trông cậu thật sự rất buồn đó," Kousei đưa tay ra cố gắng dỗ dành và an ủi Tsubaki.
"Kousei cậu thật là ngốc quá đi!" Cô đấm vào ngực cậu và chạy ra ngoài. Nước mắt tuôn trào ra từ tuyến lệ dần dần lấp đầy đôi mắt của cô, lần này không phải là những nốt nhạc kia mang cậu ấy đi nữa, mà là một cô gái khác. Một cô gái hợp với Kousei hơn là bản thân Tsubaki.
"AHH vì sao lại là cô ấy mà không phải mình chứ Kousei!' Cô ẩn mình khóc thật nhiều trong một góc rồi bất chợt dừng lại. 'Cái gì vậy chứ, từ khi nào mà mình dễ xúc động đến như vậy? Đã bảo là không thể để cậu ấy chi phối tâm trạng của mình rồi mà! So với ngồi khóc trong một góc thì đi chơi bóng mềm sẽ tốt hơn nhiều.'
Watari đi dọc theo hành lang, cậu đang chăm chú tìm một cô gái có thể cùng đi với mình, và trong thực tế thì bản thân cậu chẳng muốn đi cùng cô gái nào khác cả.
'Vì sao cô ấy lại phải đi mời Kousei chứ? Cậu ấy còn không có ý định học ở trường trung học thể thao nữa kìa,' Watari xoa đầu nghĩ và thở dài. 'Sao mình lại thích cô ấy vậy chứ?'
"Này Watari!" Cậu ngoái đầu lại và nhìn ra cửa sổ sau khi nghe thấy tên của mình. Cậu thấy một trong những người đồng đội và vài người bạn của mình đang chơi đá banh với nhau. "Muốn tham gia không?!"
"Tại sao không chứ," Watari nói rồi nhảy qua cửa sổ. 'Tốt hơn ngồi trong một góc khóc lóc về điều đó!'
Nửa tiếng sau cậu bắt đầu thấy ổn định và vui hơn nhiều, trận đá banh kết thúc lúc mặt trời lặn.
"Được rồi các cậu, bàn thắng cuối cùng đây này!"
Đội bên kia nỗ lực ghi điểm bằng cách tung tất cả các hậu vệ của mình vào sân nhưng thủ môn đội Watari đã đoán được nên không để họ đạt được ý muốn. Watari nảy bóng lên, rồi lại lăn bóng vòng qua hai hậu vệ đang lúng túng tìm cách giành lại trái banh và đối mặt với thủ môn đội bạn.
"VÀO!" Đồng đội của anh ấy chạy đến Watari và cậu nâng ngón trỏ thể hiện sự vui mừng của mình. Lượng adrenalin cao từ việc chơi đá banh khiến cậu cảm thấy ổn định hơn nhiều về tối nay.
BỤP!
Watari xoay đầu lại nhìn sân bóng mềm và nhận ra Tsubaki vẫn còn ở đó. Cậu quyết định sẽ đi về nhà với cô ấy bởi Kousei có lẽ đã về trước rồi. Cậu vẫy tay chào tạm biệt bạn của mình và bắt đầu đi đến sân bóng mềm.
'Có vẻ như cậu đã bị từ chối nhỉ,' Watari cười nhìn Tsubaki tức giận vung gậy. Cậu ấy đáng lẽ phải buồn vì Tsubaki, nhưng giờ đây cậu lại cảm thấy rất hạnh phúc.
"Này cậu có nghe gì chưa? Hôm nay Tsubaki đã từ chối Watari ngay trước lớp đấy! Watari nghe và ngoảnh đầu lại; hai người họ đứng đó nhìn Tsubaki. "Tôi còn nghe được rằng họ ngủ với nhau nữa cơ!"
"Thật á?! Cậu ta khá nóng bỏng đúng chứ?" một người đàn ông nọ nói.
"Cậu có nghĩ cậu ta sẽ lên giường với tôi nếu được yêu cầu không?"
"Tôi nghe được rằng cậu ta khá ngốc nên tôi cá nhỏ đó rất hư hỏng."
BỤP! Trái banh đập thằng ngay sau đầu của cậu trai nọ khiến cậu ta ngã sấp về phía trước.
"Cái quần-" ngay khi cậu học sinh kia quay lại nói thì bị một trái banh khác ném vào mặt.
"Miệng mồm như c*t." Watari liếc hai người nọ một cách đầy ác ý, sự tức giận xâm chiếm đôi mắt mình và làm tay thành hình nắm. Cậu đáng lẽ đã để cho sự việc qua đi nếu hai người đó chỉ bàn tán về mình nhưng nếu đó là về Tsubaki thì chuyện sẽ khác.
"Tên khốn này!"
"Muốn gây sự hay gì?!"
Khi Kousei đi đến bệnh viện cậu cảm giác một chút gì đó hơi tội lỗi. Cậu không chắc bản thân đã làm gì mà lại khiến Tsubaki tức giận đến như vậy. Cậu từ chối đi với cô ấy với lí do chính đáng mà. Có lẽ chỉ riêng việc cậu không thể đi với cô ấy đủ để thành lí do để cô buồn.
"Này sao buồn vậy," Kaori thắc mắc ngay khi nhìn thấy Kousei.
"Mình nghĩ mình thật sự đã khiến Tsubaki tức giận rồi," Kousei ngồi trên giường cạnh cô. Chỗ này đã trở thành vị trí của cậu sau khi cô nài nỉ cậu rằng cô ấy không thoải mái khi lúc nào cũng phải ngồi thẳng lưng nên muốn dựa lưng vào cái gì đó. Kousei không than phiền điều gì cả, cậu cảm thấy rất vui khi cô dựa vào mình nhưng cậu không thể ngưng đỏ mặt khi cô làm những điều tương tự như vậy.
"Cậu ấy... cuối cùng cũng thổ lộ với cậu rồi sao?"
"Không phải, cô ấy- ơ, đợi tí, cái gì cơ? Cậu nói thổ lộ á?"
'Mình nghĩ mình vừa nói gì đó không nên rồi.'
"K-không có gì, mình có nói gì đâu," Kaori cố gắng cứu vãn tình hình.
"Nói cho mình nghe đi nào," Kousei tiến lại gần hơn. Trong vài tuần ở cùng với cô cậu biết thêm được rất nhiều điều. Ví dụ như là Kaori rất giỏi diễn và nói dối...miễn là không lại gần cô ấy. Càng lại gần cô, cô sẽ càng lo lắng.
"Hứa với mình cậu sẽ không lừa mình."
"Cái gì mà thần bí vậy?" Kousei mang một biểu cảm khó hiểu, lâng lâng giữa bối rối và bất ngờ khiến Kaori bật cười.
"Thì là...Tsubaki thích cậu."
Một khoảng lặng xuất hiện sau câu nói ấy. Cậu không biết phải phản ứng như thế nào. Sự thật Tsubaki thích cậu từng xuất hiện trong suy nghĩ của cậu khi họ cùng nhau trú mưa và cô ấy nói rằng cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài yêu cô ấy. Nhưng cậu còn chưa kịp suy nghĩ sẽ phản ứng như thế nào nếu cô ấy thực sự thổ lộ với mình.
"Ờ thì mình cảm thấy không phải như vậy đâu," Kousei mở miệng nói làm Kaori bớt lo lắng. Sau đó còn cười thêm, "Hơn nữa mình thích cậu hơn."
"Ôi," Kaori vòng tay ôm cổ cậu. Cô ấy có lẽ sẽ không thể tưởng tượng được mình đang đỏ mặt và cười tươi đến mức nào. "Từ khi nào mà cậu biết nói ngọt như vậy chứ hả?"
"Lần đầu tiên đấy," Kousei cười nói và lấy hộp bánh Canelé ra khỏi cặp.
"Cậu làm những cái này hả?" Kaori trêu chọc.
"Không phải mình. Cậu còn chưa hiểu khả năng nướng bánh của mình hả," Kousei trêu đùa huých khuỷu tay vào cô.
"Không mình nghĩ cậu nướng bánh rất giỏi đấy chứ! Nếu cậu không thể trở thành nghệ sĩ thì mình đề nghị cậu nên thử làm một đầu bếp bánh ngọt," Kaori cười mỉa mai. "Mọi người sẽ thử đồ ăn cậu làm và sẽ kiểu, 'đây là cái thứ bánh gì vậy?!"
"Cậu biết không..."
"Dù sao thì hãy nhìn xem," Kousei bóc vỏ ra thì cô giở chăn ra và đứng dậy, "Mình đứng được rồi này!"
Trụ được một lúc thì Kousei ôm lấy cô ngay khi cô ngã khụy. "Mặc dù không được lâu lắm."
"Cậu không cần phải ép buộc bản thân như vậy," Kousei nói khi ôm Kaori ngồi trên đùi mình.
"Mình chỉ muốn tập luyện thật chăm chỉ để khỏe lại nhanh hơn thôi; mình cần phải chơi vĩ cầm. Mình rất muốn chơi đàn vĩ cầm mỗi lần nghe những nốt nhạc phát ra từ bàn tay của cậu!"
"Đừng có biến âm nhạc trở thành chất gây nghiện như vậy chứ."
"Nó là chất gây nghiện đối với mình mà! Cậu có đem theo các bản nhạc đó không vậy?"
"Dĩ nhiên rồi, sao mình quên được chứ?" Kousei lục cặp và lấy bản nhạc mà họ định dùng để tham gia cuộc thi, "Love Story" của Beethoven.
"Tên sang thật đấy," Kaori đỏ mặt trong khi dựa vào Kousei.
"Chính cậu đã chọn nó mà," Kousei đỏ mặt nhìn cô gái trên đùi mình. "Mỗi lần đều là cậu chọn, khi nào mới tới lượt mình đây?"
"Không bao giờ!" Kaori la lên đối đầu với Kousei. Cậu bị đánh một cái vào lưng và kính của cậu rớt khỏi mặt. Kaori cười trừ. Tóc cô ấy giờ xõa trước mặt như một đống lộn xộn. Cậu đưa tay ra vén một sợi tóc lên tai cô làm cô ngưng cười và tập trung vào mình.
'Woa...' Cô đã từng thấy cậu không đeo kính khi họ nhảy khỏi cầu, nhưng chưa từng được thấy gần như vậy và cô khá bất ngờ bởi trông thật đẹp trai khi không đeo kính. Con ngươi xanh thẳm trông như tinh thể, và cách cậu nhìn cô khiến tim cô không thể nào bình tĩnh được.
Cậu thả lỏng tay mình thì cảm nhận được hơi ấm từ mặt của cô ấy. Nhưng mọi suy nghĩ của cậu đều biến mất mà những gì còn lại là hơi ấm từ môi cô gái ấy.
"Kousei-." Kaori chỉ tách rời ra khi cả hai cần thêm dưỡng khí nhưng nhanh chóng ngay sau đó Kousei đè cô xuống giường và môi hai người lại dính vào nhau. Cô bất ngờ bởi sự tấn công của Kousei nhưng rồi lại thư giãn.
Sau một khoảng thời gian chìm đắm trong nụ hôn dài của nhau Kaori cuối cùng cũng quyết định dừng lại, "Chúng ta nên dừng lại trước khi bị một y tá khác hay ba mẹ mình bắt gặp lần nữa."
Cô cười nhẹ khi nhìn thấy khuôn mặt Kousei thoáng xuất hiện biểu cảm thất vọng. "Đưa mình lên sân thượng và xem các bản nhạc nào, mình muốn hít thở một chút không khí trong lành!"
Cậu cõng cô đi thẳng lên sân thượng, tình huống gần như hoàn toàn giống với lần trước. Duy chỉ lần này cô ấy đang ngày một trở nên ổn hơn, và cô đã nặng hơn so với lần trước được cậu cõng.
"Cậu nặng hơn rồi nhỉ." Kousei hạnh phúc khi cô ấy khỏe mạnh hơn trước nhưng lại câu nói ấy khiến cậu bị gõ một cái lên đầu.
"Mình đã bảo là đừng nói mình nặng rồi mà! Cậu không được nói mình mập!" Kaori đỏ mặt.
"Ây ya cậu rõ ràng biết ý mình không phải như vậy." Cậu xoa chỗ bị đánh và cười. Ngay cả khi cô bốc đồng và bạo lực, cậu nhận ra cậu bắt đầu thích phương diện này của cô ấy.
Cậu đi ra sân thượng của bệnh viện, bầu trời trong xanh và những bông tuyết dần rơi xuống đất thì cơn gió nhẹ thổi nó đi. Những bông tuyết nhỏ bay lên và lại rơi xuống, 5 cm trên giây, gần như bằng với hoa anh đào. Họ cùng ngồi trên ghế và bắt đầu đọc bản nhạc.
Kousei bắt đầu ngâm nga và chuyển động tay như thể có một cây đàn dương cầm ở đó. Kaori bắt nhịp và ngân nga tựa như đang có một cây vĩ cầm trên tay mình vậy. Những nốt nhạc ngân ra đồng thời từ mỗi người rất hay, khoảnh khắc đó làm họ nhớ về khoảng thời gian và họ cùng nhau biểu diễn trên sân khấu và tái hiện lại cảm xúc đó một cách hoàn hảo.
—— End ——-
Đây không phải bài mình dịch nhưng vì mình thấy bạn ấy dịch quá hay . Nhưng có một số chỗ mình sửa lại . Mong các bạn đừng vào chửi mình . Mik nghe theo bạn ấy là có cre , ghi nguồn rõ ràng chứ không phải đi ăn cắp , trộm ta tưởng . Cảm ơn .Nếu các bạn muốn đọc đầy đủ hãy lên TruyenFic.com để biết thêm chi tiết.
Creeee : TruyenFic.com