CHÀNG BAD BOY NĂM ĐÓ TÔI TỪNG ĐÁNH ĐUỔI
“Anh gì ơi, toilet ở đâu vậy ạ?”
“Đi thẳng rẽ trái là ra...”
“À cảm ơn anh”
“Ra cổng trường á em”
Hôm nay là kì thi tuyển sinh qua lớp 10 của tôi, vậy mà sáng sớm mẹ dẫn tôi đi ăn cháo sò, lại thêm hộp sữa cho chắc bụng. Để giờ bị tào tháo dí thế này!
Đang lúc giờ thi toán, nên chỉ dám xin thầy 10 phút để đi. Gặp được một anh trong đoàn trông khá xinh trai, đeo kính có vẻ tri thức nữa, tôi vội lại hỏi thì bị anh ta chơi khâm thế đấy!
Cơn đau mỗi lúc một nhói lên. Tôi suýt không chịu được. Tay ôm bụng, nhìn anh ta cầu cứu.
“Anh ơi, giúp em..”
“Định vào nhà vệ sinh quay phao à? Xưa rồi diễm”
Tôi mở to mắt hết cỡ nhìn cái tên đáng ghét đang trêu người khi cấp bách. Cơn đau ngày càng quằn quại, tôi vội nắm lấy tay áo của anh ta, năn nỉ.
“Em lạy anh, anh không chỉ em là em chết thật đó!!”
“Đừng lừa tôi. Muốn vô trường này không có dễ”
Đây là trường chuyên, có những con người cổ quái kì lạ. Tôi đã được nghe trước nên không bất ngờ lắm.
Tôi không có thời gian đôi co với anh ta. Đành lườm liếc anh ta một cái sau đó cố sức bình sinh chạy đi. Vừa gặp một giám thị khác.
“Thầy, giúp em, toilet ở đâu ạ?”
Thế mà tên hồi nãy lại dí theo tôi tới tận đây. Anh ta chen lời tôi, mách thầy nghi ngờ tôi chép tài liệu.
Thầy nhìn tôi đau đến đổ mồ hôi thế thì quay sang trách mắng anh ta.
“Em bị gì vậy Quân? Đang thi toán, tài liệu đâu chép? Toilet chạy thẳng quẹo phải nha em”
“Em cảm ơn thầy. Không có thầy chắc em chết mất!!”
Tôi chạy một mạch thẳng vào nhà vệ sinh. Vừa vào đến nơi thì như bão lũ ập đến, cảm giác đó... các cậu hiểu mà
Ấy thế mà vẫn bị hành cho đến cuối giờ. Chốc chốc lại đi nhà vệ sinh, đi ngang cái tên lúc nãy nữa chứ.
“Đi nữa hả bé?”
“...”
“Ha để anh hỏi cô y tế xem có thuốc nào chống tiêu chảy không nhé?”
Tên điên này, lúc cần tốt không tốt, lúc không cần thì cứ thích thể hiện. Mấy bạn khác đang thi đều nghe thấy lời anh ta nói, ngó đầu ra ngoài nhìn tôi. Tức chết!
Cuối cùng thì tôi làm vẫn ổn nhưng câu cuối lại bỏ mất 1,5 khiến tôi hơi tiếc vì không đủ thời gian.
Ra về nhìn mọi người vui vẻ dò đáp án mà làm tôi cứ bị tủi thân. Đã bị tào tháo dí lại thêm quả anh khối trên “tốt bụng”, tôi thề nếu đậu vào trường này, gặp lại anh ta tôi sẽ cho anh ta biết thế nào là lễ độ!
“Lan! Làm bài được không?”
Ánh tới vỗ vai tôi cười hì hì, tôi thì như sắp khóc, nhìn người bạn thân mình mà nức nở.
“Đm nãy mắc ỉa muốn chết mà bị thằng *** nào đó chặn lại tức ghê!”
Tôi vừa tức vừa buồn, xả hết một trận, khóc bù lu bù loa cả lên sau đó bước hiên ngang ra ngoài cổng trường với khuôn mặt ửng đỏ.
Nhưng cuộc đời tôi thì không suôn sẻ đến thế. Vừa bước ra, thì tốp anh chị trong đoàn đứng hai bên cổ vũ trông khí thế lắm. Nhưng lại có tên nào đó nhìn trúng tôi, lại còn hét lớn.
“Bé ơi, anh xin lỗi vì chuyện lúc nãy nha. Em còn bị tào tháo dí không?!”
Đm, lúc đó cổng trường đông lắm, ai nấy đều nhìn tôi với ánh mắt rất chi là... các bạn hiểu rồi đó.
Hình như tên ấy hả hê lắm ha sao còn chạy lại hỏi thăm tôi nữa chứ. Làm các bạn khác tránh tôi như tránh tà. Tôi vội lấy bìa che mặt lại, xấu hổ chết đi được!
“Bé, em ổn không?”
“Anh chơi khâm tôi đấy à? Lúc nguy cấp thì đối xử ác độc, giờ còn cố tình làm tôi nhục mặt nữa!”
Tên nào đó cứ dí dí mặt vào tôi tỏ ra thánh thiện lắm.
“Em khóc à? Do còn tiêu chảy sao?!”
“Đi chết đi!”
Tôi tức quá dậm chân anh ta một cái thật mạnh sau đó chạy đi. Chưa đủ nhục sao chứ? Đã vừa thi không được, vừa buồn thúi ruột đây.
Tôi chạy một mạch tới chỗ ba tôi đang đậu xe, ông làm nghề bóc vác, cực khổ lắm nên lúc nào cũng lấm lem, chạy chiếc xe cup khá cũ kĩ. Vừa thấy ba, tôi đã không kìm lòng được mà chạy đến ôm ông.
“Ba ơi, con làm bài không được... hic..”
Ba tôi cũng ôm lấy tôi, tôi vuốt mái tóc dài của tôi và an ủi.
“Không sao, con gái của ta, không sao, thi cử thôi mà, đâu phải lúc nào cũng điểm cao, nín đi này”
“Con tức quá ba ơi, tại cái thằng..”
“A chú Tiến!”
Tiến? Tiến là ba tôi mà, sao có người quen ở đây nhỉ? Tôi quay người lại xem người mới gọi ba tôi. Là... là cái tên quái quỷ đó!
Anh ta có quen biết ba tôi à? Sao nghe thân mật thế?
Chưa kịp hỏi gì thì ba tôi đã lên tiếng trước. Ông niềm nở ngoắt tên ấy lại, giới thiệu với tôi.
“Lan, đây là Quân, con trai của ông chủ mà ba làm thuê ấy. Thằng bé lớn hơn con một tuổi, cũng học trường này”
“Hi, bé nhà chú tên Lan à?”
“Tôi tên gì kệ tôi, anh cút dùm”
“Lan!!!”
Ba tôi bất ngờ trước thái độ đối địch của tôi với Quân. Ông chưa bao giờ thấy con gái mình hỗn vậy. Vội đánh vào tay tôi một cái rõ đau. Tôi vừa tủi thân vì vụ lúc nãy vừa tức vì bị đánh không lí do.
“Sao ba đánh con? Thằng mặt *** này đáng ghét thì bảo cút đi, huhu”
Tôi bỏ về còn không quên liếc tặng anh Quân một cái liếc ghê rợn.
Thế là về nhà ba tôi mách mẹ vụ ấy. Bà phạt tôi quỳ trước nhà, cầm thêm hai xô nước. Mấy đứa hàng xóm cứ đi qua rồi đi lại chọc ghẹo tôi.
Bình thường bà bắt tôi quỳ 30 phút lận nhưng do ngày mai tôi thi nên chỉ quỳ 10 phút vì tội dám chửi thề thôi.
Mẹ tôi tên là Trà, bà ấy là giáo viên nên nghiêm khắc lắm. Nhất là các vụ hành xử của tôi. Vì tôi là con một nên cũng quản giáo rất nhiều.
Sau khi bị phạt xong, tôi được ăn bữa cơm của biết bao nhiêu thế hệ con cái - cơm chan nước mắt.
“Oan ức lắm hả? Con là con gái, đã đặt tên Lan cho dịu hiền mà.. haiz”
“Tại tên đó chứ bộ!”
“Con nói anh Quân à? Ba thấy nó tốt mà?”
Tôi trong tâm trạng chán nản đã kể hết cho ba mẹ nghe. Hai người không những không tức giận mà còn bật cười lớn.
“Tội nghiệp con gái bảo bối của ta haha”
“Thôi thôi, hai con không đứa nào vừa”
[...]
Sáng hôm sau tôi lại đến trường thi môn cuối cùng - môn Anh. Thế mà lại đến trễ, gần sát giờ thi do ba tôi bị hư bánh xe giữa đường nên tôi phải chạy bộ đến đây.
Đến nơi thì bảo vệ đã đóng cửa rồi, không thấy bảo vệ đâu. Tôi đành lấy hết sức bình sinh, leo lên rào và nhảy xuống như một vị anh hùng, tiếp đất khá êm ái.
Nhưng không..
*Rẹt!
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, hai tay đưa ra sau mông..
“Chết mẹ, rách quần rồi”
Ôi cái cảm giác quần tây bị rách nó thấu trời xanh. Tôi bị đứng hình ngồi ở đó luôn ấy. Hình như bị rách một lỗ to rồi thì phải.
“Ủa bé Lan, bé đến trễ à?
Tên mặc áo xanh hôm qua từ đâu bước đến như vị thần. Sao lại có thể đúng lúc như vậy chứ?!
“Sao em ngồi đấy? Lại bị tiêu chảy nữa à?”
Quân vừa nói vừa cười tủm tỉm, chạy nhanh đến bên chỗ tôi, tôi không biết lúc ấy nghĩ gì đã tóm lấy chân anh khẩn cầu.
“Tên điên, cho tôi mượn cái quần thi chút trả lại được không?”
“Bé... bé... ỉn ra quần à??!”
Updated 80 Episodes
Comments
Truyện hay là ghé=)))
thánh thần ơi , chừ đọc lại vẫn mắc cười
2024-10-05
0
tngg ♫
đg thi toán làm tui nhớ tới cái đề toán quá, đọc đề xog mà ngơ ngác
2024-10-03
0
Riann
clm cuời khùng
2024-09-09
0