“Ông chủ muốn lấy cô Chu làm vợ. Tuy ông chủ tôi liệt nửa người, nhưng tâm tình lại rất tốt, đã yêu cô nhà từ lâu."
Bị liệt nửa người?
Từ này đã đá động vào đầu óc của Yến Quân. Anh thật sự không thích, thậm chí là ghét nếu em mình lại bị gả đi cho một kẻ như thế cho dù họ đã cứu sống ra sao.
Nhưng nếu không chấp nhận, Thục Yên sẽ phải mất mạng. Mà nếu chấp nhận, chẳng phải là cả cuộc đời của em anh sẽ vùi xuống đất lạnh sao?
"Cậu Chu, cứ cân nhắc cho kĩ. Nhưng tôi nói trước, để càng lâu cô nhà càng khó hồi phục."
Quản gia nhìn vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ của Yến Quân, trong đầu ông cũng đã biết rằng anh đang nghĩ điều gì, và đang lo lắng điều gì. Có chút hối thúc mà nhắc nhở anh.
Yến Quân cuối cùng vẫn gượng gạo chấp nhận, mạng sống của em hắn dù sao vẫn quan trọng hơn.
"Tôi đồng ý. Vậy bao giờ có thể đưa đi?"
"Ngay bây giờ sẽ đưa đi. "
Ông ấy đưa bàn tay lên, lặp tức có một đoàn người chạy đến, mở cửa phòng trước sự ngạc nhiên cùng ngỡ ngàng của Yến Quân và đội ngũ bác sĩ. Chiếc giường lăn bánh được đẩy lên xe chuyên dụng nhanh đã rời đi.
Trong tích tắc đã mất dạng. Quả thật Đình gia, làm ăn rất gọn lẹ như thế. Quản gia trước khi đi, có bồi thêm một câu:
“Xin cậu Chu yên tâm! Đình gia đã hỏi cưới cô Chu thì nhất định sẽ không để Chu gia chịu thiệt."
Yến Quân cuối cùng cũng nhẹ nhõm mà gật đầu cảm tạ. Nếu được Đình gia giúp đỡ, chí ít anh sẽ có thể ổn định nhiều việc để nâng đỡ Chu gia mà chống lại gia đình nhà ba anh.
***
Kể từ ngày cô được đưa đi đã hơn tuần lễ. Thời gian điều trị rất lâu, mỗi ngày đều có người đều đặn đến chăm sóc cho Chu Thục Yên, cả con người đang ngồi trên chiếc xe lăng hiện đại bậc nhất kia cũng đang hướng mắt nhìn về phía phòng.
Thật lâu!
Vài tuần sau cô đã tỉnh, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, thân thể Thục Yên gần như hồi phục hoàn toàn. Quả là thiết bị tân tiến, đều là hàng cao cấp được đưa về để trị liệu cho cô.
Một ngày mát mẻ, Thục Yên đi dạo xung quanh hồ. Mùa thu ở đây thật đẹp. Lá phong đỏ rơi xuống phủ khắp cả thành hồ tạo nên khung cảnh thơ mộng.
Thục Yên bỗng chốc đưa mắt nhìn về phía quản gia đang bước tới. Cô liền mỉm cười mà chạy đến.
"Lão Đàm, ông đem gì đến vậy?"
"Phu nhân."
Lão Đàm đứng trước mặt cô, vẫn cúi người chút mà chào. Điều này khiến cho Thục Yên có chút không vui. Thời đại nào rồi mà còn hành lễ vậy chứ? Nhưng vẫn không vui nhất chính là lúc Lão Đàm gọi cô tiếng này.
"Đừng gọi tôi là phu nhân mà. Nào, ông đem gì đến vậy?"
"Phu nhân, là kim cương. Ông chủ nghe nói phu nhân muốn bắn bi nhưng lại thiếu đạn nên muốn đem tặng kim cương để cô bắn chơi cho vui!"
Lão Đàm cầm một hộp gỗ nhỏ. Nhìn qua thì thật là tầm thường nhưng mở ra xem thì mới biết là bất thường. Kim cương được chất đầy trong hộp kia, đếm sơ qua cũng là gần trăm viên nhỉ?
Thục Yên cứng đờ cả người. Đưa mắt lên nhìn Lão Đàm vẫn nhẹ cười nói tiếp.
"Phu nhân cứ nhận. Nếu hết ông chủ nói sẽ đem thêm cho cô."
Lần này cô thật sự choáng ngợp bởi độ chịu chơi của tên họ Đình này rồi. Đến cả kim cương cô còn chắt chiu hơn một năm mới dám mua một viên, mà ở đây tận gần một trăm. Nếu đổi lấy công sức làm việc thì cô cày cả đời cũng chưa hẳn là có thể cầm nổi.
Chỉ là hôm qua lỡ miệng nói muốn bắt bi cùng mấy chị gái làm việc ở đây. Mà than thở không có bi nên không chơi được. Càng nói cô càng nhớ đến anh trai đã lâu không gặp của mình. Không ngờ hôm nay lại có cả những "viên bi" trị giá hàng ngàn đô thế này.
Chẳng biết gia đình này là ai có uy quyền như thế nào mà lại dám chi mọi thứ cho cô. Thục Yên cũng luôn thắc mắc rằng tại sao lại là cô mà không phải ai khác.
"Lão Đàm, Đình gia kinh doanh gì mà giàu thế?"
Thục Yên chần chừ hồi lâu cũng hỏi gia thế nhà Đình Thư Huân. Cũng thật lạ, cô chưa nhìn thấy ai là người của Đình gia ở biệt thự ngoại ô thành phố này. Cũng rất là thắc mắc, muốn nhìn thấy khuôn mặt của Thư Huân.
Dù nghe lão Đàm hay luyên thuyên nói rằng hắn bị liệt nửa người, bản thân Thục Yên có chút thất vọng nhưng không quan trọng bằng việc hắn đã cứu sống cô một mạng. Dù có phải làm việc cật lực cho Đình gia cô cũng nguyện ý. Nhưng đây là bắt cô về làm vợ a?
Updated 113 Episodes
Comments
Nguyễn Thị Kim Tâm
khỏ khặn chồng chất khó khăn tôi nghiệp cho nu9 quá
2024-08-02
2
Duyên Thanh
mình thích cách nam chính chiều vợ
2024-06-09
4
Nhung Nguyễn
chỉ ước
2024-05-01
2