Cô Vợ Ấm Áp Tuyệt Đỉnh: Ngoan, Đừng Trốn!

Cô Vợ Ấm Áp Tuyệt Đỉnh: Ngoan, Đừng Trốn!

Chap 1.1: Trở Lại

Mọi người không thể làm những điều xấu.

Không nên làm điều xấu.

Làm điều xấu sẽ khiến bạn cảm thấy tội lỗi.

Bạn cảm thấy có lỗi vì đã làm những điều tồi tệ.

Tô Mạt cảm thấy bốn câu này chính là chân dung của cô ấy bây giờ.

“Chia tay đi, không hẹn ngày gặp lại.”

“…”

“Tô Mạt, em có trái tim không, những ngôi sao có phải là đồ chơi của em không?"

"Tô Mạt, một ngày nào đó, em sẽ hối hận!"

“…”

“Mạt Mạt, em có thể nói tôi làm sai cái gì, tôi đã thay đổi tất cả mọi thứ ... "

“Mạt Mạt, dù em có đi đâu, anh cũng sẽ đợi em trở về.”

....

Tô Mạt mở to đôi mắt. Trong đêm tối, đôi mắt sáng ngời như ánh pha lê lẽ ra nên chuyển động tinh nghịch, nhưng lúc này chỉ còn lại một nỗi buồn trống rỗng, làm cô trông nhợt nhạt.

Căn phòng lặng im, ngoài hai tiếng thở chậm và đều đặn, còn có tiếng hơi thở gấp gáp, như thể một người chết đuối cuối cùng đã được cứu.

Ánh mắt cuối cùng cũng có tiêu điểm, Tô Mạt hít một hơi, nhìn một chỗ nào đó trong bóng tối, hồi lâu cũng không tỉnh lại.

Mãi đến khi không khí trong lồng ngực dần hết, bởi vì hoa mắt nên có chút mờ mịt, Tô Mạt mới hít một hơi thật sâu, thở ra một hơi nặng nhọc. Tô Mạt xoa tai, nghe thấy tiếng thở của hai người kia còn nhẹ nhàng, liền thoải mái đưa tay lên, che mắt lại, khẽ thở dài.

Cuối cùng, cô cười yếu ớt, bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi ánh lên chút se lạnh trong không khí đầu xuân, chạm đến đáy lòng của cô.

Cô thầm nghĩ: “Chắc chắn rồi, tôi không thể làm điều xấu.”

Cô đã làm một điều tồi tệ như vậy, và sau đó cô đã bị hành hạ trong một thời gian dài.

Đã bao lâu rồi không mơ? Tô Mạt không thể nhớ. Cô nghĩ là do ngày mai cô sẽ về. Trở lại nơi cô đã sống mười chín năm.

Tô Mạt di chuyển cổ tay, và dùng những đầu ngón tay lạnh ngắt xoa xoa giữa hai hàng lông mày.

Sau một thời gian dài, nghĩ về điều đó, cô nên ... dòng suy nghĩ của cô chợt dừng lại đột ngột, giống như những đầu ngón tay.

Tô Mạt không thể nói dối chính mình, cô có một khoảng thời gian tồi tệ. Dù không cố ý nhưng cô luôn có thể nghe thấy từ anh. Tô Mạt nghĩ, chính vì cuộc đời éo le nên mới tồi tệ như vậy.

Nếu cô đang sống một cuộc sống thoải mái và ổn định như cô tưởng tượng lúc đầu, có lẽ cô đã không còn nhớ đến anh từ lâu rồi.

Làm sao có thể như bây giờ, từng lời nói, từng nụ cười dường như đã khắc sâu vào xương tủy, rõ ràng cô không muốn nhớ, nhưng cô không thể nào quên được. Nghĩ đến đây, Tô Mạt khẽ nhíu mày, sau đó chậm rãi mở ra. Lần này cô quay lại và cô cho rằng sẽ trả hết nợ.

Nghĩ về điều này, những cảm giác tội lỗi đó dường như nhẹ hơn một chút. Tô Mạt nhắm mắt lại và chìm vào giấc mơ. Trong giấc mơ, thiếu niên với khuôn mặt trong trẻo đang mặc chiếc áo sơ mi trắng yêu thích của anh, lông mày hơi rủ xuống dường như có một tia sáng lóe lên. Đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra, giọng nói vốn dĩ nhẹ nhàng nhưng vì nụ cười của anh mà có chút ma mị.

“Mạt Mạt” anh ấy nói “anh đã đợi em rất lâu rồi.”

....

“Tiểu Mạt”, Tề Tuệ Lâm vẻ mặt phức tạp nhìn cô bạn trước mặt và hai người bạn nhỏ xung quanh, lại không cam lòng hỏi, “Cậu thật sự quyết định sao?”

"Quyết định."

So với vẻ mặt rối rắm và bất lực của Tề Tuệ Lâm, vẻ mặt của Tô Mạt điềm nhiên và bình tĩnh hơn, với những đường nét trên khuôn mặt thanh tú và rõ ràng, nhưng bởi vì khí chất ngả ngớn nên có chút lưu manh và phong trần hơn.

Với những dự định đã có, mọi thứ dường như nằm trong kế hoạch của cô.

Loại khoan dung này từng là thứ Tề Tuệ Lâm ngưỡng mộ nhất, nhưng hiện tại cũng là thứ Tề Tuệ Lâm bất lực nhất.

Tô Mạt điềm tĩnh nhưng bướng bỉnh. Không ai có thể thay đổi quyết định, giống như lúc đầu... Cho nên cho dù Tề Tuệ Lâm có ngàn vạn lời muốn nói, muốn dùng mọi lý do để ngăn cản Tô Mạt, nhưng khi tìm đến cô ấy, Tề Tuệ Lâm chỉ có thể hỏi lại, có thực sự quyết định được không.

Câu này hầu như được hỏi mỗi ngày kể từ khi Tề Tuệ Lâm biết rằng Tô Mạt sẽ trở về Trung Quốc, nhưng câu trả lời của Tô Mạt luôn là chỉ có hai từ.

“ Quyết định.”

Cô ấy muốn quay trở lại. Không phải là cô không biết Tề Tuệ Lâm đang lo lắng về điều gì. Nhưng chỉ lần này, cô mới có lý do để quay trở lại.

Nhìn hai người ngoan ngoãn đứng bên cạnh, Tô Mạt mím môi, tầm mắt rơi vào một khoảng không gian thoáng đãng nào đó. Đôi mi thanh mảnh và dày, trông như một chiếc quạt nhỏ run lên, che giấu đi vẻ trầm tư trong mắt cô. Cô chỉ hy vọng rằng mọi thứ diễn ra tốt đẹp. Khi suy nghĩ trở lại, Tô Mạt lại nhìn hai nhân vật phản diện tốt đẹp kia, trên lông mày thoáng hiện nét dịu dàng và nữ tính.

“ Trình Trình, Phồn Phồn, mau nói lời từ biệt với dì Lâm Lâm, chúng ta nên đi ngay bây giờ.”

“ Tạm biệt, dì Lâm Lâm”. Cung Trình cầm tay em gái bằng một tay và dây đeo ba lô trong tay kia, nói lời tạm biệt một cách khô khan. Cậu nhóc rõ ràng là người tinh tế và dễ thương, nhưng luôn thích giữ khuôn mặt lạnh lùng, không sống động như một đứa trẻ chút nào.

Ngược lại, Tô Phồn Phồn thì dịu dàng hơn rất nhiều, cười ngọt ngào với Tề Tuệ Lâm, lúm đồng tiền trên khóe miệng thấp thoáng, dung mạo như búp bê sứ khiến người ta yêu thích vô cùng.

“Dì Lâm Lâm, dì nhất phải đến nước Z để tìm chúng con sớm nhé.”

“Dì biết rồi” Tề Tuệ Lâm bất giác bật cười, cúi xuống gõ nhẹ lên chóp mũi trắng nõn và dịu dàng của Tô Phồn Phồn, sau đó chạm vào tóc của Cung Trình:

 “Chờ dì Lâm Lâm đến tìm con!”

Sau khi biết Tô Mạt sẽ trở về Trung Quốc, Tề Tuệ Lâm cũng chuẩn bị trở về Trung Quốc. Tuệ Lâm cũng nghĩ tới việc quay lại cùng với Tô Mạt, nhưng nhà họ Tề không yên, thân phận Tề Tuệ Lâm cũng... có chút lúng túng, vì vậy cô đã phải chờ đợi.

Tề Tuệ Lâm đã sẵn sàng để đối đầu với ông Tề. Vấn đề lớn là bị đuổi khỏi nhà. Dù sao thì cô cũng không quan tâm, nhưng Tô Mạt không muốn Tề Tuệ Lâm gây rắc rối với ông Tề. Vì vậy Tuệ Lâm phải thuyết phục Tô Mạt thay đổi. Tuệ Lâm lên một ý tưởng, nó chỉ mất một vài ngày. Khi thông báo lên máy bay vang lên, Tề Tuệ Lâm cân nhắc một lúc rồi ngập ngừng nói:

“ Thực ra, vấn đề cũng không nghiêm trọng lắm, đừng quá lo lắng, hãy đợi tớ qua đó... Mặc dù tớ không thể giúp được gì nhiều, nhưng ít nhất cũng có người ở bên cậu, được không ?”

Có lo lắng không? Sau khi biết tin, cô lập tức chuẩn bị trở về Trung Quốc. Sau khi mọi thứ hoàn tất, cô không thể đợi một ngày nào và phải rời đi.

Tô Mạt lắc đầu không ngừng: “ Đừng lo lắng. Tớ không phải là một đứa trẻ nữa.”

Những điều ngây thơ đó sẽ không bao giờ lặp lại một lần nữa.

Hot

Comments

Kim Anh Nguyễn

Kim Anh Nguyễn

/Smile/

2024-05-09

0

Lucky

Lucky

Mời bn ghé truyện ạNếu thik thì hãy theo dõi để được đọc đầu tiên khi truyện vừa up nha

2021-09-08

1

Hoa Trân

Hoa Trân

tt

2021-09-05

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chap 1.1: Trở Lại
2 Chap 1.2: Trở Lại
3 Chap 2: Những Khả Năng Trong Tương Lai
4 Chap 3: Tầm Nhìn Tốt
5 Chap 4: Muốn vượt qua nhưng lại giống nhau.
6 Chap 5: Sinh Con Cho Người Đàn Ông Khác?
7 Chap 6: Nhà Thiết Kế Đẹp Nhất
8 Chap 7: Cô Ấy Đã Trở Lại
9 Chap 8: Bị Hủy Hoại Bởi Một Người Phụ Nữ
10 Chap 9: Một Cuộc Đặt Cược Lớn
11 Chương 10: Lần Đầu Nhìn Thấy (1)
12 Chap 11: Lần Đầu Nhìn Thấy (2)
13 Chap 12: Cô hết tiền mới quay về?
14 Chap 13: Đừng Chọc Tới Tôi.
15 Chap 14: Tiền nhiều, nhưng cuộc sống quá ngắn.
16 Chap 15: Không phục cũng phải cố mà nhịn
17 Chương 16: Bởi Vì Cô Thích Thế !
18 Chap 17: Đừng Gọi Là Phạm Sênh, Gọi Là Cơm Thừa Đi
19 Chap 18: Cho Cô Cơ Hội Thể Hiện?
20 Chap 19: Anh Ấy Phớt Lờ Các Bạn Gái Nhỏ
21 Chap 20: Đã Lâu Không Gặp
22 Chap 21: Niềm Vui Và Sự Điên Cuồng Khi Mất Đi Mà Có Lại Được
23 Chap 22: Nhà Mình Phá Sản Sao?
24 Chap 23: Cô Muốn Làm Gì?
25 Chap 24: Quan Trọng Hơn Tất Cả
26 Chap 25: Cô Nghĩ Cô Vẫn Còn Chỗ Đứng Trong Tim Anh Ấy Sao?
27 Chap 26: Có tư cách gì?
28 Chap 27: Yêu hay không cũng không quan trọng.
29 Chap 28: Mẹ không cần chúng con sao?
30 Chap 29: Lối tắt hay cơ hội
31 Chap 30: Hắn ta sao có thể so sánh với Lục Thần?
32 Chap 31: Không Biết Xấu Hổ!
33 Chap 32: Khiến Cô Mê Mẩn
34 Chap 33: Tớ Thấy Anh Ấy Yêu Cậu Rất Nhiều
35 Chap 34: Rất giống với ba Cung
36 Chap 35: Hũ Giấm To
37 Chap 36: Say Rượu
38 Chap 37: Không được nói dối anh
39 Chap 38: Không cần nữa
40 Chap 39: Ghế…VIP
41 Chap 40: Tìm kiếm người mẫu
42 Chap 41: Quan hệ tốt với Lục Thần
43 Chap 42: Tin đồn mang thai?
44 Chap 43: Tề Tuệ Lâm chuyển nhà
45 Chap 44: Dời Trụ Sở
46 Chap 45: Tô Mạt tức giận
47 Chap 46: Cái tát
48 Chap 47: Những bức ảnh
49 Chap 48: Cha của một kẻ trộm
50 Chap 49: Thanh danh có là gì?
51 Chap 50: Ngủ và xoa bóp
52 Chap 51: Trọng Sắc Khinh Bạn
53 Chap 52: Hai Tác Phẩm
54 chap 53: Cách dỗ người của Tô Mạt
55 Chap 54: Năm điểm giống nhau
56 Chap 55: Phần thưởng
57 Chap 56: Từ chối
58 Chap 57: Tránh xa cô ấy ra
59 Chap 58: Điều tra
60 Chap 59: Lời của Lục Thần đáng tin hơn?
61 Chap 60: Không thể gọi là Dì
62 Chap 61: Ăn cả vỏ táo?
63 Chap 62: Váy ngủ
64 Chap 63: Không cần tiết kiệm tiền giúp anh
65 Chap 64: Thời Dục xin lỗi
66 Chap 65: Cô ta đã nói gì với mẹ?
67 Chap 66: Kế ly gián
68 Chap 67: Liệu có nên quay lại
69 Chap 68: Ghê tởm
70 Chap 69: Lý do chia tay
71 Chap 70: Sự Thật
72 Chap 71: Bí mật nhỏ
73 Chap 72: Khói thuốc là thời gian, em là định mệnh
74 Chap 73: Vị vua yêu mỹ nhân, không yêu giang sơn
75 Chap 74: Tai nạn xe hơi
76 Chap 75: Bị thương
77 Chap 76: Anh luôn đầu hàng trước cô
78 Chap 77: Bánh mì nhỏ
79 Chap 78: Hình như đã bỏ lỡ chuyện gì
80 Chap 79: Sau mùa thu
81 Chap 80: Mối đe dọa
82 Chap 81: Kế hoạch
83 Chap 82: Lời mời từ Phương thị
84 Chap 83: Tính toán
85 Chap 84: Cậu tưởng mình còn là thiếu gia nhà họ Lục?
86 Chap 85: Tình yêu sâu đậm dành cho Lục Thần?
87 Chap 86: Thành phần trong rượu
88 Chap 87: Diệu Quang đổi chủ
89 Chap 88: Cô thật ngốc
90 Chap 89: Không bảo vệ được thì có tư cách gì?
91 Chap 90: Bù đắp?
92 Chap 91: Sự tấn công của Diệu Quang
93 Chap 92: Hợp đồng
94 Chap 93: Nếu anh ấy không nói dối?
95 Chap 94: Ngư ông đắc lợi
96 Chap 95: Quá khiêm tốn
97 Chap 96: Buổi đấu giá
98 Chương 97: Món hàng đặt biệt
99 Chap 98: Năm tuổi
100 Chap 99: Cảnh Dương trộm đồ
101 Chương 100: ADN
102 Chương 101: Kết quả xét nghiệm
103 Chương 102: Tô Phồn Phồn bị thương
104 Chương 103: Học chăm trẻ
105 Chương 104: Cha đỡ đầu
106 Chương 105: Hủy bỏ hôn ước
107 Chương 106: Sẽ không để em đi
108 Chương 107: Tiếp tục phát huy
109 Chương 108: Rất khó dỗ dành
110 Chương 109: Lời hứa
111 Chương 110: Tin tức trên khắp mặt báo
112 Chương 111: Tất cả đều là sự sắp đặt
113 Chương 112: Yêu từ cái nhìn đầu tiên
114 Chương 113: Chuyển hướng dư luận
115 Chương 114: Sự sụp đổ của Thời gia
116 Chương 115: Có muốn chú Lục làm cha không?
117 Chương cuối: Đoạn kết - Chấp nhận lời kết hôn!
118 Lời cảm ơn và thông báo tác phẩm mới
Chapter

Updated 118 Episodes

1
Chap 1.1: Trở Lại
2
Chap 1.2: Trở Lại
3
Chap 2: Những Khả Năng Trong Tương Lai
4
Chap 3: Tầm Nhìn Tốt
5
Chap 4: Muốn vượt qua nhưng lại giống nhau.
6
Chap 5: Sinh Con Cho Người Đàn Ông Khác?
7
Chap 6: Nhà Thiết Kế Đẹp Nhất
8
Chap 7: Cô Ấy Đã Trở Lại
9
Chap 8: Bị Hủy Hoại Bởi Một Người Phụ Nữ
10
Chap 9: Một Cuộc Đặt Cược Lớn
11
Chương 10: Lần Đầu Nhìn Thấy (1)
12
Chap 11: Lần Đầu Nhìn Thấy (2)
13
Chap 12: Cô hết tiền mới quay về?
14
Chap 13: Đừng Chọc Tới Tôi.
15
Chap 14: Tiền nhiều, nhưng cuộc sống quá ngắn.
16
Chap 15: Không phục cũng phải cố mà nhịn
17
Chương 16: Bởi Vì Cô Thích Thế !
18
Chap 17: Đừng Gọi Là Phạm Sênh, Gọi Là Cơm Thừa Đi
19
Chap 18: Cho Cô Cơ Hội Thể Hiện?
20
Chap 19: Anh Ấy Phớt Lờ Các Bạn Gái Nhỏ
21
Chap 20: Đã Lâu Không Gặp
22
Chap 21: Niềm Vui Và Sự Điên Cuồng Khi Mất Đi Mà Có Lại Được
23
Chap 22: Nhà Mình Phá Sản Sao?
24
Chap 23: Cô Muốn Làm Gì?
25
Chap 24: Quan Trọng Hơn Tất Cả
26
Chap 25: Cô Nghĩ Cô Vẫn Còn Chỗ Đứng Trong Tim Anh Ấy Sao?
27
Chap 26: Có tư cách gì?
28
Chap 27: Yêu hay không cũng không quan trọng.
29
Chap 28: Mẹ không cần chúng con sao?
30
Chap 29: Lối tắt hay cơ hội
31
Chap 30: Hắn ta sao có thể so sánh với Lục Thần?
32
Chap 31: Không Biết Xấu Hổ!
33
Chap 32: Khiến Cô Mê Mẩn
34
Chap 33: Tớ Thấy Anh Ấy Yêu Cậu Rất Nhiều
35
Chap 34: Rất giống với ba Cung
36
Chap 35: Hũ Giấm To
37
Chap 36: Say Rượu
38
Chap 37: Không được nói dối anh
39
Chap 38: Không cần nữa
40
Chap 39: Ghế…VIP
41
Chap 40: Tìm kiếm người mẫu
42
Chap 41: Quan hệ tốt với Lục Thần
43
Chap 42: Tin đồn mang thai?
44
Chap 43: Tề Tuệ Lâm chuyển nhà
45
Chap 44: Dời Trụ Sở
46
Chap 45: Tô Mạt tức giận
47
Chap 46: Cái tát
48
Chap 47: Những bức ảnh
49
Chap 48: Cha của một kẻ trộm
50
Chap 49: Thanh danh có là gì?
51
Chap 50: Ngủ và xoa bóp
52
Chap 51: Trọng Sắc Khinh Bạn
53
Chap 52: Hai Tác Phẩm
54
chap 53: Cách dỗ người của Tô Mạt
55
Chap 54: Năm điểm giống nhau
56
Chap 55: Phần thưởng
57
Chap 56: Từ chối
58
Chap 57: Tránh xa cô ấy ra
59
Chap 58: Điều tra
60
Chap 59: Lời của Lục Thần đáng tin hơn?
61
Chap 60: Không thể gọi là Dì
62
Chap 61: Ăn cả vỏ táo?
63
Chap 62: Váy ngủ
64
Chap 63: Không cần tiết kiệm tiền giúp anh
65
Chap 64: Thời Dục xin lỗi
66
Chap 65: Cô ta đã nói gì với mẹ?
67
Chap 66: Kế ly gián
68
Chap 67: Liệu có nên quay lại
69
Chap 68: Ghê tởm
70
Chap 69: Lý do chia tay
71
Chap 70: Sự Thật
72
Chap 71: Bí mật nhỏ
73
Chap 72: Khói thuốc là thời gian, em là định mệnh
74
Chap 73: Vị vua yêu mỹ nhân, không yêu giang sơn
75
Chap 74: Tai nạn xe hơi
76
Chap 75: Bị thương
77
Chap 76: Anh luôn đầu hàng trước cô
78
Chap 77: Bánh mì nhỏ
79
Chap 78: Hình như đã bỏ lỡ chuyện gì
80
Chap 79: Sau mùa thu
81
Chap 80: Mối đe dọa
82
Chap 81: Kế hoạch
83
Chap 82: Lời mời từ Phương thị
84
Chap 83: Tính toán
85
Chap 84: Cậu tưởng mình còn là thiếu gia nhà họ Lục?
86
Chap 85: Tình yêu sâu đậm dành cho Lục Thần?
87
Chap 86: Thành phần trong rượu
88
Chap 87: Diệu Quang đổi chủ
89
Chap 88: Cô thật ngốc
90
Chap 89: Không bảo vệ được thì có tư cách gì?
91
Chap 90: Bù đắp?
92
Chap 91: Sự tấn công của Diệu Quang
93
Chap 92: Hợp đồng
94
Chap 93: Nếu anh ấy không nói dối?
95
Chap 94: Ngư ông đắc lợi
96
Chap 95: Quá khiêm tốn
97
Chap 96: Buổi đấu giá
98
Chương 97: Món hàng đặt biệt
99
Chap 98: Năm tuổi
100
Chap 99: Cảnh Dương trộm đồ
101
Chương 100: ADN
102
Chương 101: Kết quả xét nghiệm
103
Chương 102: Tô Phồn Phồn bị thương
104
Chương 103: Học chăm trẻ
105
Chương 104: Cha đỡ đầu
106
Chương 105: Hủy bỏ hôn ước
107
Chương 106: Sẽ không để em đi
108
Chương 107: Tiếp tục phát huy
109
Chương 108: Rất khó dỗ dành
110
Chương 109: Lời hứa
111
Chương 110: Tin tức trên khắp mặt báo
112
Chương 111: Tất cả đều là sự sắp đặt
113
Chương 112: Yêu từ cái nhìn đầu tiên
114
Chương 113: Chuyển hướng dư luận
115
Chương 114: Sự sụp đổ của Thời gia
116
Chương 115: Có muốn chú Lục làm cha không?
117
Chương cuối: Đoạn kết - Chấp nhận lời kết hôn!
118
Lời cảm ơn và thông báo tác phẩm mới

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play