Cửa nghĩa trang rộng mở, một cây đèn lồng theo bên ngoài tiến vào.
Đèn lồng soi sáng một đôi chân đang bước.
Một đôi giày cong cong tinh tế, dày ba tấc, đáy được thêu cánh sen, lần lượt từng bước hướng về phía trước, cuối cùng dừng lại trước một cỗ quan tài.
Nguỵ Anh Lạc
Nhìn xem nơi đây đều là những người nào.
Một tiếng khóc nghẹn ngào nấc lên
Nguỵ Anh Lạc
Lữ khách phương xa chết ở nơi xứ người, người nghèo khổ không có tiền hạ táng, kỹ nữ đột tử… Tỷ tỷ, muội và tỷ như thế nào lại ở nơi này nói lời tạm biệt đây?
Sinh mệnh mỏng như một tờ giấy, cho nên khi chết cũng không được chôn cất yên ổn.
Nghĩa trang đổ nát này đã lâu năm không được tu sửa, từng cơn gió lùa mỏng thổi xào xạc qua lại, nhưng dù sao có vẫn tốt hơn là không, so ra vẫn tốt hơn rơm rạ nhiều lắm, không đến mức chưa kịp hạ táng thì đã bị côn trùng sâu bọ gặm nhấm không ra hình hài.
Nguỵ Anh Lạc
Bọn họ đều nói tỷ không có tư cách được chôn cất vào phần mộ tổ tiên, chỉ xứng cùng đám người kia nằm một chỗ.
Một bàn tay trắng bệch nhẹ nhàng đặt lên nắp quan tài, nhẹ nhàng lục lọi một lát, cuối cùng lẩm bẩm nói
Nguỵ Anh Lạc
Muội không tin những lời bọn họ nói, tỷ, muội muốn chính miệng tỷ nói ra chân tướng…
Oành!
Tiếng bước chân lộn xộn từ xa vang đến ngày càng gần, ngay sau đó cánh cửa chính của nghĩa trang đột nhiên bị người đẩy ra.
Đập vào tầm mắt bọn họ là một cánh tay đang giơ cao chiếc rìu.
Comments