( Đn One Piece) Khát Vọng Hạnh Phúc.
Chap 1: Ngày cuối cùng
Tại một nhà hát lớn nằm ngay trung tâm thành phố, bên trong nhà hát ánh đèn led chiếu khắp nơi... Tiếng nhạc du dương đồng thời cũng nỗi lên.
Akira
Thay đổi lối sống cũng là cách để bạn hạnh phúc hơn [ Iyaku hát ]
Akira
Những gì xảy ra đều là một bài học, vậy thì cậu còn chờ gì nữa?!
Akira
Quá khứ à, hãy để nó đi thôi~
Akira
Cho dù chỉ là những trò đùa hay lời nói dối bâng khuân.
Akira
Con đường dưới chân đâu lúc nào cũng dễ đi.
Akira
Chỉ cần cậu luôn nhớ, hãy là chính mình~
Fan 2
Kira...!!! Tôi yêu cậu
Hàng loạt những lời khen ngợi bắt đầu được cất lên, khoảnh khắc này cậu thật sự muốn kéo dài nó mãi mãi.... Nhưng không có gì là mãi mãi cả, cuộc vui nào rồi cũng phải đến lúc kết thúc.
Akira
Hôm nay tới đây thôi nhé...!
Akira
Rất muốn thêm bài nữa nhưng tôi lại có việc bận mất rồi...!
Akira
Hay để hôm khác nha [ Vẫy tay ]
Sau khi Live Show kết thúc Iyaku vội chạy vào phòng trang điểm, cậu ngồi xuống và bắt đầu đánh những lốp trong điểm dày cộp lên mặt.
So với gương mặt trên sân khấu khi nãy thì nhìn gương mặt Iyaku bây giờ không khác gì một thảm họa.
Vì sao người có khuôn mặt điển trai như thế lại phải làm cho mình xấu đi...??! Vì cậu thích ư...? Không...! Hay vì cậu không thích gương mặt hiện tại của mình...? Không....! Lí do là vì cậu đang muốn bảo vệ chính bản thân mình.
Rời khỏi phòng trang điểm với gương mặt bị bịch kính, người trong nhà hát nhìn thấy không ngạc nhiên gì vì họ đã quá quen rồi.
Nhân viên.
Kira! Định về à
Akira
Vâng...! Mọi người vất vả rồi
Ông chủ
Cuối cùng cũng tới Iyaku...!!! Tao nuôi mày thật tốn cơm tốn gạo
Ông chủ
Lúc nhỏ nhìn gương mặt mày cũng không tới nỗi nào, sao càng lớn càng xấu thế này.
Ông chủ
Báo hại tao không kiếm được đồng nào!!?
Akira
Thế thì ông cứ bỏ tôi đi
Ông chủ
Bỏ mày rồi ai chạy việc vặt cho tao, dù không kiếm được tiền trên thân thể thì ít thất còn làm việc chân tay.
Ông chủ
Mau thay đồ rồi đi lau sàn đi.
Akira bắt đầu công việc của mình, sau khi hoàn thành xong thì cũng là lúc nữa đêm.
Nhưng ở cái nơi này vẫn cứ nhộn nhịp.
Lão nào đó.
Kira... Đây đúng là Kira... [ Tiến lại chỗ Iyaku ]
Lão nào đó.
Ah~~ Đây đúng thật là Kira rồi.
Giọng nói của hắn ta khiến cả người Iyaku đều ớn lạnh nhưng cậu vẫn phải chịu đựng.
Lão nào đó.
Kira sao cậu lại ở đây.
Akira
Chỉ đi ngang qua đây thôi. [ Cố tránh xa mặt hắn ]
Vệ sĩ.
Thưa ông chủ, cậu ta hiện đang làm việc ở đây.
Lão nào đó.
Vậy sao~~ Sao ta lại không thấy cậu nhỉ, cậu có biết không ta đã yêu cậu lâu lắm rồi đấy.
Lão nào đó.
Được rồi!!! Đêm nay ta chọn cậu. [ Lôi Iyaku đi ]
Akira
Cái gì??! Mau bỏ ra. [ Phản kháng ]
Lão nào đó.
Đừng lo, ta sẽ nhẹ nhàng với cậu... Ở với ta cậu sẽ không lo về vấn đề tiền bạc.
Akira
Hahaha!!! Ông không cần lo, tôi không thiếu tiền.
Lão nào đó.
Thật là một con mèo bướng bỉnh, mau đi với ta.
Chưa nói dứt câu đã có một tên bảo vệ đánh ngất cậu.
Lão nào đó.
Cậu chịu ngoan ngoãn đi theo phải tốt hơn không.
Lão nào đó.
Cậu tỉnh rồi à?! [ Cắn cổ Iyaku ]
Akira
Ưm~ Mau... Mau tránh ra.
Với sức lực của cậu hiện giờ thì không thể đẩy nổi cái thân hình quá khổ của hắn ta... Khi Iyaku bất lực không biết làm gì thì bổng cậu mò mò cái kệ kế bên có 1 cây đèn.
Nhanh trí Iyaku đập mạnh cây đèn vào đầu ông ta rồi bỏ chạy. Nhưng chưa chạy được bao xa thì mấy tên vệ sĩ đã phát hiện và đuổi theo cậu.
Iyaku chạy thục mạng về phía trước... Haizzz!!! Ngày hôm nay đúng là ông trời muốn cậu chết rồi, Iyaku chạy đến ban công mà hiện tại cậu đang ở tầng 15 của khách sạn cao cấp.
Đang định quay đầu lại để đánh tay đôi với bọn vệ sĩ thì trong đám đó bỗng có một đứa rút súng ra nhắm về phía cậu.
Thứ âm thanh chói tai bắt đầu vang lên, lúc đầu cậu chỉ cảm thấy đau một chút, cùng lúc đó những tên khác cũng bắt đầu rút súng ra.
Những âm thanh của tiếng súng cứ phát ra liên hồi, mắt Iyaku lúc này đã mờ dần, cậu đã không còn cảm thấy đau nữa. Không gian như đang chìm vào một khoảng không vô định.
Akira
" Cứ ngủ thôi...! Ngủ rồi sẽ không còn chuyện gì nữa "
Iyaku cứ nghĩ trong đầu là ngủ đi, ngủ đi rồi ngày mai mọi chuyện đều ổn... Nhưng cậu đâu biết ngày mai đối với cậu nó xa biết chừng nào.
Kể từ ngày hôm đó, trên thế giới đã không còn một ai nghe thấy cũng như nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn cùng với mái tóc bạch kim lấp lóe dưới ánh đèn sân khấu.
Cái tên Kira sau khi biến mất đã trở thành 1 nỗi tiếc nuối khôn nguôi đối với người hâm mộ...
Còn phố đèn đỏ thì sao... Họ chưa bao giờ để ý đến một cậu bé lao công mang tên Iyaku. Ở nơi đấy sự hiện diện của cậu chưa bao giờ được một ai chú ý tới.
Akira
" Mình chưa chết sao?! "
Cậu lồm cồm ngồi dậy sờ đầu... Bỗng Iyaku phát hiện đầu mình đang chảy máu, cậu đứng dậy nhìn khắp người đâu đâu cũng có vết thương.
Akira
" Sao mình lại bị thương khắp người thế này... Mà đây là nơi nào??! "
Iyaku bắt đầu nhìn ngó xung quanh, khi định giơ tay lên dụi mắt thì lại phát hiện ra tay mình bé tí.
Akira
Sao tay mình lại bé tí thế này??!
Lúc này cậu mới chú ý ngoài các vết thương ra thì hầu như tất cả các bộ phận trên cơ thể cậu đều bị teo nhỏ.
Đứng suy nghĩ một hồi đầu Iyaku bỗng nhiên đau nhói, cậu đã nhớ lại mọi thứ. Ngay vào khoảnh khắc bị rơi xuống dường như đã có một tác động nào đó khiến cậu rơi vào một lỗ hổng giữa 2 chiều không gian.
Trường hợp này các nhà khoa học vẫn chưa từng nói đến... Nghĩ là cậu là người đầu tiên rơi vào tình trạng này.
Vì một số sai sót nào đó, mà trong quá trình rơi đã khiến cơ thể Iyaku bị teo nhỏ không những thế màu tóc và mắt cũng bị thay đổi
Akira
Chuyện quái gì thế này??!
Iyaku để ý trên lưng mình có hình gì đó nên cậu đã cố đi tìm 1 tấm gương, dù không còn nguyên vẹn nhưng ít nhất vẫn còn nhìn được.
Akira
Thì ra là hình xăm của tổ chức.
Iyaku bắt đầu khi khắp nơi tìm người sống sót nhưng có lẽ chỉ là vô vọng.
Akira
Cái thế giới này... Không biết sẽ như thế nào đây??!
Bỗng từ phía sau xuất hiện một người phụ nữ với cơ thể đầy máu đang ôm một đứa bé, đằng sau cũng có một đứa nữa đi theo.
Người đó.
Cháu bé... Cháu không sao chứ?!
Comments
huỳnh
Tởm
2025-01-26
0
☕︎𝓐𝔁𝓮𝓵~❦
ĐMM V*I C*C!!!
2024-03-30
3
☕︎𝓐𝔁𝓮𝓵~❦
ổng mù rồi à^^??
2024-03-30
1