Trở Thành Chị Dâu Của Bạn Thân.
Chương 2: Bênh vực.
Bu - Mộc Nhiên
Mon, cậu đến rồi à, mau vào đi.
Mon - Lan Khanh
Đã đến chưa?
An Kỳ
Lan Khanh đến rồi hả, mau vào nhà đi em.
An Kỳ từ biết bước ra, còn đeo cả tạp dề.
Mon - Lan Khanh
Em chào chị.
An Kỳ
Không cần khách sáo đâu.
Thành Thiên
Có chuyện gì mà cứ đứng tần ngần bên ngoại vậy?
Bu - Mộc Nhiên
Anh hai, Mon tới.
Thành Thiên nhìn Lan Khanh rồi quay sang nói với An Kỳ:
Thành Thiên
Mẹ bảo cậu đến chơi còn vào bếp làm gì?
An Kỳ
Làm vậy sao được? Mình thấy ngại lắm.
An Kỳ
Đã đến làm phiền thì phải góp sức, chẳng lẽ đến giờ mới đến ăn chực thật.
Bu - Mộc Nhiên
Chị nói vậy không khác nào ám chỉ Mon ăn chực!
An Kỳ
Ôi chị không có ý đó, Lan Khanh cho chị xin lỗi.
Mon - Lan Khanh
Không sao ạ.
Mon - Lan Khanh
Em không nghĩ gì đâu
Thành Thiên
Được rồi, cũng không phải chuyện gì to tát, mỗi người một cách nghĩ.
Thành Thiên
Cơm làm xong rồi, mau vào trong đi.
Bu - Mộc Nhiên
Mặc kệ đi Mon.
Bu - Mộc Nhiên
Là mình bảo cậu đến giờ này.
Bu - Mộc Nhiên
Chẳng có gì phải ngại.
Bu - Mộc Nhiên
Còn ai thích thể hiện thì cứ đến mà nấu.
Thành Thiên
Được rồi Bu, nghe lời anh, vào trong ngay.
Cả bốn người cùng vào nhà bếp, lúc này Tuấn Kiệt đã dọn thức ăn lên bàn. Có người lớn nên không ai nói quá nhiều, ăn xong, An Kỳ chủ động giúp cô giúp việc rửa bát.
Tuấn Kiệt
An Kỳ ngày càng ra dáng con dâu nhà cậu nhỉ?
Thành Thiên
Cậu nói gì vậy, chúng ta chỉ là bạn thân.
Tuấn Kiệt
Người ta luôn bảo không có chuyện bạn thân khác giới theo kiểu trong sáng.
Thành Thiên
Vậy cậu nói mình đen tối à?
Tuấn Kiệt
Ha ha, cái này thì không? (vờ nói)
Tuấn Kiệt
Nhưng thôi, sẽ có lúc cậu tự phát hiện... (thâm ý)
Lúc này An Kỳ từ phía sau đi tới.
An Kỳ
Có chuyện gì mà hai cậu thì thầm to nhỏ thế?
Thành Thiên
Không có gì, chỉ là Tuấn Kiệt đột nhiên nổi điên.
Thành Thiên
Không còn chuyện gì nữa thì chúng ta ôn tập thôi.
Sau khi học xong, An Kỳ nói với Thành Thiên:
An Kỳ
Thiên à, bé Bu có vẻ không thích mình lắm.
An Kỳ
Sau này nếu có hợp nhóm chúng ta đổi địa điểm khác nha.
An Kỳ
Nếu không con bé sẽ...
Thành Thiên
Cậu đừng để tâm chuyện lúc nãy, Bu còn nhỏ, nghĩ sao nói vậy.
An Kỳ
Mình biết, mình cũng không để bụng.
An Kỳ
Ai bảo Lan Khanh thích cậu, bé Bu bênh vực bạn cũng phải.
Thành Thiên
Thích gì chứ, đều là nhóc con. Đừng nói cậu nghĩ lời Tiểu Khanh nói trước giờ đều là thật nhé?
An Kỳ
Tâm lý của con gái thường phát triển sớm hơn con trai cùng độ tuổi.
An Kỳ
Lan Khanh cũng đâu còn nhỏ nữa.
An Kỳ
Mà lần nào cậu cũng bảo chờ con bé lớn lên.
An Kỳ
Chẳng khác nào cho con bé hy vọng.
Thành Thiên
Con bé còn nhỏ, nếu mình thẳng thừng sẽ làm nó tổn thương.
An Kỳ
Cậu luôn như vậy chẳng khác nào chấp thuận cho tình cảm của con bé.
Thành Thiên
Được rồi, chỉ là chuyện của một cô nhóc, chúng ta đừng nói nữa được không?
Tuấn Kiệt
Được rồi, được rồi.
Tuấn Kiệt
Nghe hai cậu nói mà mình mệt cả tai.
Tuấn Kiệt vỗ vỗ vai Thành Thiên, bảo:
Tuấn Kiệt
Không còn sớm nữa, mình đưa An Kỳ về đây.
Tuấn Kiệt
Ngày mai có gì lại nói.
Đúng lúc bên ngoài có tiếng động.
Có tiếng xù xì bảo chạy mau.
Thành Thiên
Bu, em nghe lén đấy à?
Bu - Mộc Nhiên
Không có, em đâu có nghe gì đâu.
Comments