Chương 4: Buông tay, tôi làm không được

20 tuổi. Nguyệt Vy mất đi cái quý giá nhất của đời người con gái.

Đối phương không phải là người cô yêu càng không phải là chồng cô mà lại chính là Hoàng Phong người suốt ngày cô luôn gọi hai tiếng cậu chủ Một mực ép cô chia tay với cô bạn trai, còn uy hiếp cô bằng một đoạn video. Điều đáng nói là, cô hoàn toàn bị uy hiếp.

Đoạn video đó nếu như tới tay Quốc Hàn thì sao? Cô nghĩ không dám nghĩ. Cô yêu anh, rất yêu Anh, khi yêu ai mà chẳng muốn giữ hình ảnh tốt đẹp trước mặt đối phương. Thân phận cô thấp hèn, địa vị không cao sang. Quốc Hàn là chàng trai tốt anh không chế bai cô, tình nguyện yêu cô, che chở cho cô, bảo vệ cô. Biết gia đình cô nghèo khó, mẹ đi làm giúp việc cho gia đình người khác, anh vẫn không khinh bỉ cô, luôn dành cho có sự tồn trọng dịu dàng.

Nguyệt Vy không muốn vì chuyện này mà phải chia tay anh, nhưng cũng không muốn lừa dối anh cả đời. Đến cuối cùng, cô phải làm sao đây?

Vỏn vẹn chi một ngày thế nhưng lại có quá nhiều chuyện xảy ra, cô thực sự hi vọng mọi chuyện chỉ là mơ. Là mơ mà thôi.

Ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ chẳng có gì chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng cái mà cô đang ao ước thực chất chỉ là ảo tưởng mà thôi. Bên ngoài cửa xe là khung cảnh thành phố về đêm êm đẹp, dập dìu trong ánh đèn hoa lệ.

Từng cơn gió nhè nhè lướt qua, mái tóc cô nhẹ nhàng bay theo gió. Đột nhiên kính xe đẩy lên, ngăn cách Nguyệt Vy với khung cảnh bên ngoài. Có ai đó nói: “Gió lạnh, không tốt." Nguyệt Vy không trả lời, cúi đầu im lặng.

Bên tai lan truyền đến giọng nói của Hoàng Phong: "Chúng ta đi ăn chút gì đó rồi về nhà có được không?"

"Em chỉ muốn về nhà." Năm chữ rõ rằng từ chối đề nghị của hắn.

Kìm nén cảm giác buồn bã trong lòng, hãn hỏi: “Vậy... Khi nào thì em chuyển đến chỗ tôi?”

Vừa nghe xong câu nói, bàn tay Nguyệt Vy không tự chủ mà siết chặt lại, cô cúi đầu, mím môi không đáp. Lúc nãy Hoàng Phong nói sẽ để cô về nhà nếu như cô đồng ý vài ngày nữa chuyển đến ở với hắn.

Nguyệt Vy vì muốn hắn thỏa hiệp mà không do dự đáp ứng. Lúc đó trong đầu cô chỉ có duy nhất một ý niệm: “Phải rời khỏi nơi này" nên chẳng bận tâm đến điều kiện là gì. Bây giờ nghe Hoàng Phong hỏi lại, cô không kìm được cảm giác chột dạ, đành dùng kể hoãn binh vậy.

"Tới lúc đó em sẽ gọi cho cậu chủ". "Ừm.” Khóe miệng Hoàng Phong khế cong lên: "Vậy tôi chờ điện thoại của em."

Chờ ư?

Trong lòng Nguyệt Vy vì vậy mà lo lăng một phen, cô biết Hoàng Phong đã nói như vậy thì có nghĩa là cô trốn không thoát.

Đi được một đoạn đường thì Nguyệt Vy đột nhiên quay sang hắn bảo: "Cậu chủ. Dừng xe."

Hoàng Phong hơi bất ngờ một chút, nhưng cũng chiều theo ý cô mà đạp phanh, nửa khuôn mặt phủ trong quân sáng, toát lên vẻ tuấn lãng bức người, ảnh mắt lại ôn nhu hết phần thiên hạ, hằn nghiêng đầu hỏi: "Sao thế em?”

Nguyệt Vy không dám nhìn hắn, lí nhí đáp: "Em muốn mua chút đồ."

"Mua gì, tôi xuống xe mua giúp em. Nguyệt Vy lắc đầu như cần thuốc: "Không... không cần đầu. Em tự tự mua."

Hoàng Phong khẽ cười, hắn gật đầu: “Được rồi. Đi đi. Tôi ở đây chờ em."

Nguyệt Vy không dùng dẳng thêm nữa. Cô mở cửa, bước vội xuống xe. Băng nhanh qua đường, bóng cô nhỏ bé khuất dần trong đám xe cộ. Hoàng Phong không kìm được mà dõi mắt nhìn theo. Không phải vì sợ cô bỏ trốn mà là vì hắn lo lắng cho cô. Nguyệt Vy của hãn nhỏ bé như vậy rời khỏi tầm mắt hắn một chút liền không yên lòng.

Thế rồi, ánh mắt hàn mải miết đuổi theo bóng lưng của Nguyệt Vy, cho đến khi cô gái nhỏ bước chân vào tiệm thuốc tây, ánh mắt của anh mới dừng lại.

Mày kiếm cau chặt, khuôn mặt từ bao giờ đã hiện lên một tầng u ám. Hai bàn tay đã siết chặt vô lăng, gần xanh trên đó nổi rõ. hắn chỉ hi vọng, hi vọng rằng suy nghĩ của hắn là sai. Đến khi Nguyệt Vy quay trở lại đã là chuyện của năm phút sau. Vì sợ Hoàng Phong chờ lâu nên cô chạy rất nhanh, hơi thở Nguyệt Vy có chút gấp gáp, trên trán lấm tấm một tầng mồ hội mỏng, cô mấp máy môi: “Em... mua xong rồi. Đi... Đi thôi."

Tiếng sột soạt vang lên trong không gian nhỏ hẹp, cô nhét túi thuốc nhỏ sau lưng, không dám cho Hoàng

Phong biết. “Em mua thuốc gì?” Một câu hỏi làm Nguyệt Vy nghẹn lời.

Cô cố tỏ ra bình tĩnh: “Thuốc nhức đầu thôi.”

"Vậy à, đưa tôi xem nào?" Giọng hàn rõ ràng rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Nguyệt Vy sợ hãi đến lắp bắp: “Chỉ chỉ là thuốc nhức đầu mà thôi. Không... không có gì để xem."

Hắn cười, dịu dàng nói: “Đưa đây nào?”

Nguyệt Vy nuốt nuốt nước bọt, cô giữ chặt túi thuốc sau lưng. Trong khi đó, Hoàng Phong đã mất sạch kiên nhẫn, anh lặp lại câu nói, ngữ khí không cho phép người nghe cự tuyệt: “Em đưa hay tôi tự lấy?"

Lần này Nguyệt Vy không thể ngoan cổ thêm được nữa, chậm rãi đưa túi thuốc đến trước mặt hắn.

Hoàng Phong cầm lấy, ánh mắt quét qua người cô một lượt mới chậm rãi đem túi thuốc mở ra.

Nguyệt Vy không dám nhìn mặt hắn, cúi đầu cần chặt môi. Cô chẳng hiểu mình sợ hãi cái gì? Là vì cái gì cô lại sợ người đàn ông này như vậy?

Một giây... hai giây... ba giây... không khí trong xe như phủ một tầng sương giá. Lạnh đến cực điểm.

Nguyệt Vy vừa định lên tiếng nói gì đó thì đột nhiên Hoàng Phong đã ném vào túi thuốc ra ngoài cửa xe, động tác nhanh gọn dứt khoát không do dự. Nguyệt Vy ngây ngẩn cả người.

Những lời muốn nói nhất thời nghẹn lại trong cổ họng.

Cô tức giận đến nỗi nước mắt lưng tròng, cánh môi run rẩy mấp máy không nói nên lời. Dáng vẻ như bị bắt nạt mà chẳng làm được gì, khóc cũng không dám khóc, cúi đầu ẩm ức không dám nhìn hắn.

Dáng vẻ này của cô hoàn toàn chặn đứng sự tức giận đang dâng trào trong lồng ngực hắn, hắn dịu giọng lại, bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc cô. “Tôi đã nói tôi sẽ chịu trách nhiệm với em. Không cần phải uống thứ thuốc kia. Không tốt cho sức khỏe." Ngừng một chút hần nói thêm: "Hơn nữa... cho dù có thai thì đó cũng là con của tôi và em. Như vậy không tốt sao?"

Nước mắt Nguyệt Vy cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống, ướt đảm mu bàn tay, cô ngẩng đầu lên, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn: "Em không muốn có thai bây giờ. Càng không muốn cậu chủ chịu trách nhiệm với em."

Giọng cô nỉ non mềm nhẹ như đang thỉnh cầu năn nỉ: “Cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra có được không? Em xin cậu chủ đừng gửi đoạn video đó cho Quốc Hàn. Em cũng sẽ không nói chuyện này cho ai biết. Tất cả chỉ là tai nạn, quên đi là được mà."

Sắc mặt Hoàng Phong phủ một màu u ám: "Vy, tôi phải nói với em bao nhiều lần thì em mới hiểu. Em..."

“Em không hiểu. Không muốn hiểu. Không muốn hiểu gì cả." Nguyệt Vy gào lên, khóc lớn: "Em không thích cậu chủ, em không yêu cậu chủ, không muốn kết hôn với cậu chủ, lẽ nào cũng là cái tội của em sao? Em cầu xin cậu chủ, buông tha cho em đi. Em không muốn. Trăm ngàn lần không muốn."

Phút giây đó, trái tim Hoàng Phong như ai bóp nghẹn, thoi thóp từng cơn dữ dội. Ánh mắt hắn nhuốm màu bị thương.

Thật lâu sau đó, Hoàng Phong mới lên tiếng: “Em không thích tôi ở điểm nào thì tôi sẽ sửa, còn bảo tôi buông tay... xin lỗi em, tôi làm không được."

Hot

Comments

Nấm

Nấm

Hắn ma tac gia ghi nhanh qua nen thanh hãn á

2021-11-26

0

Hi^•^

Hi^•^

Truyện hay mà sao không ai xem vậy:v

2021-11-21

7

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Trần Nguyệt Vy, em giỏi lắm!
2 Chương 2: Tuyệt vọng (H)
3 Chương 3: Trong mắt em tôi tệ hại đến vậy sao?
4 Chương 4: Buông tay, tôi làm không được
5 Chương 5: Vy, mở cửa cho tôi
6 Chương 6: Hoàng Phong tìm tới
7 Chương 7: Bỉ ổi
8 Chương 8: Còn lựa chọn nào khác sao
9 Chương 9: Cặn bã như nhau
10 Chương 10: Muốn sao (H)
11 Chương 11: Tại sao lại là tôi
12 Chương 12: Chỉ cần tôi muốn
13 Chương 13: Hôn tôi
14 Chương 14: Nguyệt Vy bây giờ đã là người của tôi rồi
15 Chương 15: Muốn tôi ôm xuống ?
16 Chương 16: Đừng khóc nữa
17 Chương 17: Vợ chưa cưới
18 Chương 18: Muốn bóp chết em
19 Chương 19: Hóa ra tất cả chỉ là lời chia tay
20 Chương 20: Ngày đó, em bước vào tim tôi
21 Chương 21: Chỗ nên nhìn? Chỗ không nên nhìn?
22 Chương 22: Ngoan nào (H)
23 Chương 23: Mẹ thích thì tự đi mà cưới cô ấy
24 Chương 24: Tôi chỉ cho em cơ hội lựa chọn
25 Chương 25: Chuyện cũ năm đó
26 Chương 26: Rất dễ nuôi
27 Chương 27: Anh đừng có quá đáng
28 Chương 28: Hắn lại uy hiếp cô
29 Chương 29: Ở đây rất đau
30 Chương 30: Đừng hôn nữa
31 Chương 31: Anh nghĩ chúng ta có tương lai sao?
32 Chương 32: Tôi không yêu anh ấy
33 Chương 33: Gặp lại Cún
34 Chương 34: Ổn
35 Chương 35: Học nhóm?
36 Chương 36: Xin lỗi
37 Chương 37: Tôi còn chưa làm gì?
38 Chương 38: Buông
39 Chương 39: Ngoan một chút
40 Chương 40: Paradise
41 Chương 41: Người mình yêu
42 Chương 42: Làm bài tập đêm khuya
43 Chương 43: Cứ như trước kia không phải tốt hơn sao
44 Chương 44: Tôi cho em về nhà khi nào vậy ?
45 Chương 45: Sao không ăn tôi luôn đi?
46 Chương 46: Vợ chồng giận lẫy
47 Chương 47: Phiền não
48 Chương 48: Tôi muốn nhìn thấy em
49 Chương 49: Quỷ sứ à....
50 Chương 50: Một đôi
51 Chương 51: Muốn nghe giọng em
52 Chương 52: Thật sự rất mệt
53 Chương 53: Con sợ ...
54 Chương 54: Kết quả
55 Chương 55: Kế hoạch
56 Chương 56: Hành động bỉ ổi
57 Chương 57: Khốn nạn
58 Chương 58: Cả đời trốn cũng không thoát
59 Chương 59: Con buông tha cho con bé đi
60 Chương 60: Một tháng qua, chị ở đâu
61 Chương 61: Bắt đầu cuộc sống mới
62 Chương 62: Hạnh phúc từ những điều đơn giản
63 Chương 63: Không phải cứ hết lòng là được
64 Chương 64: Tìm việc
65 Chương 65: Lẽ nào em không biết
66 Chương 66: Khi đàn ông yêu thật lòng
67 Chương 67: Vị khách bàn A2
68 Chương 68: Dù thế nào em vẫn thương chị
69 Chương 69: Sự thật phơi bày
70 Chương 70: Mùi vị yêu đơn phương
Chapter

Updated 70 Episodes

1
Chương 1: Trần Nguyệt Vy, em giỏi lắm!
2
Chương 2: Tuyệt vọng (H)
3
Chương 3: Trong mắt em tôi tệ hại đến vậy sao?
4
Chương 4: Buông tay, tôi làm không được
5
Chương 5: Vy, mở cửa cho tôi
6
Chương 6: Hoàng Phong tìm tới
7
Chương 7: Bỉ ổi
8
Chương 8: Còn lựa chọn nào khác sao
9
Chương 9: Cặn bã như nhau
10
Chương 10: Muốn sao (H)
11
Chương 11: Tại sao lại là tôi
12
Chương 12: Chỉ cần tôi muốn
13
Chương 13: Hôn tôi
14
Chương 14: Nguyệt Vy bây giờ đã là người của tôi rồi
15
Chương 15: Muốn tôi ôm xuống ?
16
Chương 16: Đừng khóc nữa
17
Chương 17: Vợ chưa cưới
18
Chương 18: Muốn bóp chết em
19
Chương 19: Hóa ra tất cả chỉ là lời chia tay
20
Chương 20: Ngày đó, em bước vào tim tôi
21
Chương 21: Chỗ nên nhìn? Chỗ không nên nhìn?
22
Chương 22: Ngoan nào (H)
23
Chương 23: Mẹ thích thì tự đi mà cưới cô ấy
24
Chương 24: Tôi chỉ cho em cơ hội lựa chọn
25
Chương 25: Chuyện cũ năm đó
26
Chương 26: Rất dễ nuôi
27
Chương 27: Anh đừng có quá đáng
28
Chương 28: Hắn lại uy hiếp cô
29
Chương 29: Ở đây rất đau
30
Chương 30: Đừng hôn nữa
31
Chương 31: Anh nghĩ chúng ta có tương lai sao?
32
Chương 32: Tôi không yêu anh ấy
33
Chương 33: Gặp lại Cún
34
Chương 34: Ổn
35
Chương 35: Học nhóm?
36
Chương 36: Xin lỗi
37
Chương 37: Tôi còn chưa làm gì?
38
Chương 38: Buông
39
Chương 39: Ngoan một chút
40
Chương 40: Paradise
41
Chương 41: Người mình yêu
42
Chương 42: Làm bài tập đêm khuya
43
Chương 43: Cứ như trước kia không phải tốt hơn sao
44
Chương 44: Tôi cho em về nhà khi nào vậy ?
45
Chương 45: Sao không ăn tôi luôn đi?
46
Chương 46: Vợ chồng giận lẫy
47
Chương 47: Phiền não
48
Chương 48: Tôi muốn nhìn thấy em
49
Chương 49: Quỷ sứ à....
50
Chương 50: Một đôi
51
Chương 51: Muốn nghe giọng em
52
Chương 52: Thật sự rất mệt
53
Chương 53: Con sợ ...
54
Chương 54: Kết quả
55
Chương 55: Kế hoạch
56
Chương 56: Hành động bỉ ổi
57
Chương 57: Khốn nạn
58
Chương 58: Cả đời trốn cũng không thoát
59
Chương 59: Con buông tha cho con bé đi
60
Chương 60: Một tháng qua, chị ở đâu
61
Chương 61: Bắt đầu cuộc sống mới
62
Chương 62: Hạnh phúc từ những điều đơn giản
63
Chương 63: Không phải cứ hết lòng là được
64
Chương 64: Tìm việc
65
Chương 65: Lẽ nào em không biết
66
Chương 66: Khi đàn ông yêu thật lòng
67
Chương 67: Vị khách bàn A2
68
Chương 68: Dù thế nào em vẫn thương chị
69
Chương 69: Sự thật phơi bày
70
Chương 70: Mùi vị yêu đơn phương

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play