Ở gần đó một người đàn ông vẫn luôn dõi theo bóng dáng nhỏ bé của Quân Dao từ nãy đến giờ, trái tim của anh cũng quặng thắc khi nhìn thấy cô tự hành hạ bản thân như vậy, nhưng anh không có tư cách gì quan tâm cô cả, chỉ là một kẻ đứng bên vệ đường âm thầm đứng nhìn cô hạnh phúc rồi đau khổ mà không thể giúp ích gì cho cô, anh đi tới gần chỗ của Quân Dao nhẹ ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay cô giữ lại không cho cô tiếp tục rót rượu nữa.
“Đừng uống nữa!”
“Anh là ai? Anh tránh ra đừng có cản tôi!”
Quân Dao hất mạnh tay của anh ra, rồi tiếp tục vùi đầu nhưng cô không thể gượng được nữa, Quân Dao trong lúc mơ màng nhìn thấy Sở Phàm lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình, cô đưa tay ra nắm lấy người đàn ông đó tới gần nhẹ hôn lên môi anh ta một cái làm anh bất ngờ vô cùng, trái tim anh lúc này đập loạn cả lên, người con gái này chính là người mà anh thầm mong ước có được bao lâu nay nhưng anh không muốn lợi dụng cô lúc say như thế này.
Quân Dao đã mất đi ý thức, cô đưa tay ôm chặt lấy người đàn ông xa lạ này mà vùi đầu vào hõm cổ của anh, cảm giác thật dễ chịu làm sao, đêm hôm đó Quân Dao ngủ rất ngon và có một giấc mơ rất kỳ lạ, Sở Phàm đến tìm cô còn ôm lấy cô vào lòng an ủi vỗ về dặn lòng với cô là sẽ mãi mãi ở bên cô sẽ không rời đi nữa, Quân Dao và anh đã trải qua một đêm rất ngọt ngào, vòng tay to lớn ấm áp ấy như đang muốn che chở bảo vệ cho Quân Dao, sự hạnh phúc màu hồng vượt quá cấm kị từ trước đến nay.
Cô sẵn sàng trao tấm thân này cho anh, chỉ cần anh ở lại và đừng bao giờ rời đi nữa, Quân Dao mơ màng nghe được giọng nói ấm áp ấy vang bên tai.
“Tiểu Dao, anh không thể kiềm chế được mình khi thấy em đau khổ như vậy, có anh ở đây đừng hòng bất kỳ ai có thể bắt nạt được em, hãy bên anh nhé anh nhất định không để em khóc chắc chắn như vậy!”
“Sở Phàm, đừng đi... “
“Quân Dao, anh không cho phép em nhắc tên khốn đó!”
Cố Thịnh Nam khó chịu khi Quân Dao gọi tên của kẻ làm tổn thương bản thân cô, Quân Dao lẽ ra phải hận hắn mới phải, còn đằng này cô vẫn còn yêu hắn và vẫn còn mong muốn người trước mặt của cô là hắn, Cố Thịnh Nam tức giận dùng môi của mình chặn đi cái miệng nhỏ đang kêu gào tên của người đàn ông đó, Quân Dao đưa tay ôm chặc lấy cổ của anh nhẹ nhàng đáp trả nhưng Quân Dao nào nhận ra rằng người trước mặt cô bây giờ không phải là Sở Phàm.
.....
Ánh nắng len lỏi qua cửa phòng chiếu gọi vào thân thể nhỏ bé mảnh mai đang nằm trên giường, Quân Dao bị ánh nắng gọi vào mắt làm côi bị chói, đôi mi dài run run nhẹ rồi từ từ hé mở, đôi mắt cô nhìn thẳng lên trần nhà, cảm giác xa lạ truyền đến cô liền ngồi bật dậy nhìn xung quanh.
“Đây là đâu?”
Cơn đau từ phía đầu truyền đến đây là tác hại của việc uống quá nhiều, biết trước bị như vậy Quân Dao đã không đâm đầu vào đống rượu bia đó làm gì, bây giờ thì khổ rồi, đầu óc vẫn còn chút mê mụi nhưng hình ảnh Sở Phàm vẫn còn hiện lên trong tâm trí của Quân Dao.
“Đau đầu thật đấy!”
Quân Dao lúc này mới để ý lại quần áo trên người của mình đã bị đổi từ nào rồi, cô giật bắn cả mình, trong đầu cố nhớ về chuyện hôm qua nhưng chỉ nhớ mang máng chút hình ảnh về Sở Phàm, cô còn ôm anh còn làm chuyện kia nữa, nhưng đó chỉ là giấc mơ thôi mà làm gì có thật chứ, cố trấn an lại bản hân mình nhưng nhìn đi nhìn lại nơi này thiết kế như khách sạn vậy.
“Không lẽ mình say quá nên thuê khác sạn ở qua đêm mà không nhớ sao?”
Trong lúc Quân Dao vẫn còn đang xoay sở tự trấn an bản thân mình thì cánh cửa vừa bật mở, Cố Thịnh Nam nhìn cô đưa tay che miệng cười, lúc nào rồi vẫn còn vô tư như vậy chẳng lẽ cô vẫn chưa biết chuyện mình bị người đàn ông khác ăn thịt đêm qua rồi sao.
“Tỉnh rồi sao, đêm qua em ngủ có ngon không?”
Cố Thịnh Nam cất giọng nói làm cho Quân Dao giật mình lùi lại về phía sau, cô đưa tay lấy chiếc chăn trùm lên phũ người chỉ chừa hai con mắt ra để nhìn anh, Cố Thịnh Nam nhẹ ngồi xuống nở nụ cười hiền.
“Anh... anh đừng... có qua đây, tôi... tôi la lên đó!”
Quân Dao hét toáng cả lên, tình huống gì thế này, sao đột nhiên tên này lại ở đây? Trong đầu của Quân Dao đang rất rối không biết phải làm sao.
“Em sao vậy? Chuyện đêm qua em nhiệt tình lắm mà, sao hôm nay lại làm như không biết gì thế.”
Cố Thịnh Nam bày ra vẻ mặt cún con, nghe đến đây Quân Dao như hóa đá, không lẽ mọi chuyện trong giấc mơ hôm qua đều là sự thật hay sao? Mà người làm chuyện đó với cô là Sở Phàm, không thể là người đàn ông này được, hay là Sở Phàm không muốn nhận nên đã thay thế tên này cũng nên? Nghĩ gì nghĩ cô vẫn không thể đối diện được với tình huống như thế này.
“Sở Phàm đưa anh bao nhiêu tiền để anh đóng giả anh ấy?”
Quân Dao nhíu mày, tay vẫn giữ chặt chiếc chăn không buông.
“Em nói gì vậy, thực sự không nhớ gì sao? Rõ ràng là chúng ta chuyện gì cũng đã làm rồi, còn mê sảng à?”
Cố Thịnh Nam gõ nhẹ vào đầu cô một cái, quả thực sự cái gõ đầu ấy mà cô nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện, đúng rồi! Là cái tên đêm qua ngăn cản không cho cô uống rượu đây mà, không lẽ...
Quân Dao chớp chớp hai con mắt sau đó liền quát lớn.
“Trời ơi! Là thật sao?”
“Chính xác, anh nói dối em làm gì chứ, buồn thật đấy rõ ràng là với mình mà lại nghĩ là người khác.”
Cố Thịnh Nam bĩu môi, Quân Dao lúc này hóa đá lần hai, cô dường như không thể nhúc nhích được nữa, Quân Dao kéo chiếc chăn lên phũ người rồi tự độc thoại một mình.
“Không đâu, không thể nào!”
“Cũng là người trưởng thành cả rồi, chắc anh ta không xem trọng chuyện này đâu nhỉ? Sẽ không bắt mình chịu trách nhiệm chứ?”
“Phải bình tĩnh từ từ xử lý.”
Quân Dao tự an ủi và trấn an mình, cô kéo chiếc chăn ra khỏi đầu sau đó liền ngại ngùng nói.
“Vị tiên sinh này, chắc anh... không để bụng đâu nhỉ?”
“Chuyện gì cũng đã làm rồi, em phải chịu trách nhiệm đấy!”
Cố Thịnh Nam bắt đầu giở thói trêu Quân Dao, anh tiến lại gần cô nhẹ đè cô dưới thân mình, Quân Dao trợn tròn mắt không biết phải làm gì, cái tên này quá vô liêm sĩ rồi, cô không thể nhúc nhích được vì cả người cô đều bị anh giữ chặt lấy không buông.
“Danh thiếp của anh, Quân Dao... chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi, à mà anh đã xin cho em nghỉ làm sáng nay rồi cứ nghỉ ngơi đi nhé.”
Cố Thịnh Nam nhẹ hôn khẽ lên trán cô rồi nhanh chóng rời đi nhanh như một cơn gió, Quân Dao vẫn còn đờ người ra chưa hiểu chuyện gì thì tiếng đóng mạnh cửa làm cô bừng tỉnh, sao anh lại biết tên của cô chứ? Tiếng chuông điện thoại của Quân Dao lúc này vang lên.
“Tớ mệt nên hôm nay chắc phải ở nhà nghỉ ngơi rồi.”
Giọng nói bên kia truyền đến đầy vẻ lo lắng, Quân Dao trấn an cô ấy rằng bản thân không sao nên nhờ cô xin nghỉ phép dùm.
Updated 121 Episodes
Comments
Nguyễn Lê Thanh Tâm
quặn thắt ạ
2022-05-10
5
Tiểu Gạo Trắng
quen quá, này là motip mấy chap đầu của truyện Cô Vợ Đáng Yêu Của Dịch Thiếu đúng hông ad ❤
2022-03-24
6
Huong Nguyen
có quen ko
2022-03-16
1