[ JsH - AllHanako ] Niềm Vui.
Chapter 2
Cậu nhớ rõ ngày đầu tiên khi cậu và Hanako gặp nhau,
Đó là vào cái buổi chiều với những ánh sáng hiu hắt tuyệt vời,
Cậu đã cao ngạo trên cao tuyên bố sẽ tiêu diệt Hanako,
Sự cao ngạo đó đã dẫm nát chính cậu, Minamoto Kou không rõ ràng chính mình, cậu chưa từng thật sự rõ ràng..
Nhưng cái ngày nhìn Hanako như một ' quái vật ' cậu đã thấy chính mình sai lầm nhường nào.
Bởi lẽ trước khi là quái vật mang tên linh hồn, thì nó cũng từng là con người.
Dẫu thế gồng gánh trên vai cái nghề nghiệp gia truyền kia, vẫn khiến cậu bị đè nén hơn bao giờ.
Cậu gặp Hanako với những ánh nắng nhẹ xuyên thấu xuống, chiếu lên gương mặt trắng bệt cũng đôi mắt lung linh kia,
Minamoto Kou lần đầu tiên mới nghĩ đến một điều mà một diệt quỷ sư không nên nghĩ.
" A.. cậu ta cũng không độc ác như lời đồn. "
Sự đánh giá đơn giản chỉ vì cái nhìn kia,
Nhìn Hanako loay hoay tìm kiếm, rồi lại chỉ đến toà tháp cao cao phía xa bởi món đồ bị kẹt.
Minamoto Kou
- Nó quan trọng lắm sao?
Hanako - kun
- Rất quan trọng.
Nhìn Hanako cùng câu trả lời kia, Minamoto Kou chỉ có thể bất lực mà phụ cậu lấy nó,
Giữ lấy đôi chân không chút độ ấm nào, nhưng sự mềm mại rõ ràng không tả,
Minamoto Kou đã phân vân,
Phân vân bởi sự rung động nhè nhẹ mà Hanako mang lại trong sự vô thức, và rồi.. cậu vuột tay.
Đưa đôi mắt hoảng sợ như đánh mất đi thứ bảo vật quan trọng nhìn Hanako rơi xuống bởi sự bất lực của chính mình, Minamoto Kou đã gào lên muốn giữ lấy thân ảnh kia, cậu cũng suýt nhảy theo bởi sự mất bình tĩnh.
Nhưng vứt bỏ toàn bộ suy nghĩ mà chạy xuống, cậu nhìn Hanako nằm bên dưới nền xi măng lạnh lẽo im lặng mà yên ắng, trái tim lại co rút đau đớn và hoảng sợ như lấn át.
Minamoto Kou đưa đôi tay run rẩy lay thân hình Hanako đến khi nghe tiếng kêu đau đáu của Hanako liền như được giải thoát,
Hanako - kun
- Ôi, tôi cứ tưởng mình chết rồi chứ.
Minamoto Kou
- nhưng.. Cậu chết rồi mà?
Hanako - kun
- ..à.. Đúng nhỉ?
Tiếng cười giòn giã dưới mái hiên trường cùng tiếng cây lay động trong gió xào xạc, Hanako cùng Minamoto Kou phát ra những âm thanh vui vẻ đầy biểu cảm của một thiếu niên thanh xuân không thể quên.
Hanako - kun
- à phải, trả cậu này!
Giữ lấy thứ vừa được đưa, Minamoto Kou im lặng nhìn lá bùa kia, cậu bất giác nở nụ cười nhỏ nhẹ, như thể xác định cũng mơ hồ khó tả...
Hanako, đây là thứ quan trọng, vậy tôi có thể để em là bảo vật riêng tôi không?-
Comments
Nhi yêu Denkiii
Cái bông tai quê mùa của you quan trọng lắm ó:)
2022-06-05
10
Không Tên
éc ghế 40 khóc rồi ai dỗ tui đi
2022-03-14
4
seallll
(ㆁωㆁ)
2022-01-06
3