Ban đầu, Lệ Khiết Minh còn thầm chê cho tính cách nhu nhược của nữ chính. Nhưng dần về sau, cô mới hiểu được, cũng vì thế mà cô thích quyển sách này hơn.
.
Đông Dịch ôm lấy cô, hắn cảm nhận thân thể thơm tho của cô, hôn nhè nhẹ lên môi đỏ mọng của cô. Càng hôn, hắn càng cảm thấy không đủ.
Đông Dịch dường như có chấp niệm đối với thân thể của cô. Hắn đã đợi cô rất lâu, rất lâu, nhưng cô không chấp nhận hắn, cũng không thể rũ bỏ mối quan hệ trước kia để toàn tâm toàn ý đến với hắn.
Ôn nhu dịu dàng không được, Đông Dịch chỉ còn cách mạnh mẽ chiếm lấy cô, không cho phép cô rời khỏi bản thân mình.
"Anh, khốn khiếp, bỏ tôi ra"
Lệ Khiết Minh kêu lên, giọng nói cô hơi lạc đi nhưng Đông Dịch vẫn cảm nhận được sự tức giận, hận không thể tát cho hắn một bạt tai thật đau. Hắn không thả cô ra, ngược lại còn ôm lấy cô chặt hơn.
Chấm dứt nụ hôn, mắt xanh biếc của cô chứa đầy tức giận, cô cự tuyệt hắn:
"Anh tránh xa tôi ra. Đừng có chạm vào tôi"
Bàn tay cô đặt trên ngực hắn, đẩy ra. Ánh mắt đầy sự tức giận. Cô ghét sự đụng chạm của hắn, cô kinh tởm những cái động chạm đó.
Trong đầu cô còn nhớ rõ như in vào cái đêm cô chỉ mới 18 tuổi, hắn đã lấy đi mất thứ gọi là trinh tiết của cô.
Đêm đó hắn thô bạo lại ôn nhu, dịu dàng lại mạnh mẽ. Hắn chiếm lấy cô cả đêm một cách mãnh liệt. Ngày đó đã trở thành vết sẹo trong lòng cô, tạo thành một vết thương tâm lí rất lớn.
Sau này lúc hai người gần gũi, cô luôn rất cứng ngắc.
Cô còn nhớ rõ rằng câu nói 'Anh yêu em' sau mỗi lần gần gũi của hắn. Hắn nói một cách đầy ôn nhu, đầy dịu dàng, đầy yêu thương khiến cô bất giác không tiếp nhận nổi. Yêu cô sao? Yêu cô mà lại giam cô như vậy? Yêu cô lại làm cô tổn thương đến vậy? Thế là yêu sao?
Cô chán ghét bản thân hắn cũng như chán ghét bản thân mình. Mỗi khi nhìn thấy hắn là tim cô lại đập nhanh một cách đau đớn. Cô luôn tự nhủ rằng đó là người đàn ông mà chị cô yêu, rất yêu. Vậy mà bây giờ cô lại có quan hệ không rõ ràng, thậm chí còn có tình cảm với hắn ta.
Cô luôn miệng nói là hận hắn, Nhưng sâu trong tâm lại yêu hắn, cô thật ghét trái tim giả tạo của mình.
Nhưng có thật là chỉ mình cô bị tổn thuơng? Có thật là Đông Dịch chỉ chơi đùa cô?
Cô nói rằng Đông Dịch nhốt cô tại đây chỉ để chơi đùa cô? Nhưng đấy là do hắn quá yêu cô. Tình yêu của hắn đã khắc sâu vào tận xương tủy, nên nếu cô có hận hắn, hắn cũng sẽ chấp nhận.
Cô hận hắn cũng được, hắn sẽ chịu. Hắn chỉ muốn cô, muốn cô là của riêng hắn.
Trước kia một thời gian, Đông Dịch và Lệ Trâm - tức chị của cô là bạn thân tốt. Nhưng đối với Lệ Trâm, hắn cũng chưa bao giờ biểu hiện ra nhiều cảm xúc như vậy.
Không để ý đến sự phản kháng của cô, Đông Dịch vẫn tiếp tục làm công việc của mình
Một màn dây dưa gần gũi lại trôi qua.
Chiều tối, Đông Dịch nhìn người phụ nữ đang ngủ bên cạnh, ánh mắt đượm buồn. Hắn biết Lệ Khiết Minh hận hắn, hận ngay cả chính bản thân cô vì đã xảy ra loại quan hệ này cùng hắn. Hắn không hiểu, rõ ràng hắn có thể nhìn thấy được yêu thương cô dành cho hắn, tại sao cô không chịu chấp nhận?
Phải, là hắn đáng chết, hắn đáng chết khi nhốt cô, giam giữ cô lại đây. Nhưng hắn yêu cô, hắn biết cô e ngại tầng quan hệ giữa hắn và chị gái cô, nên dù hắn có làm gì đi chăng nữa, cô vẫn muốn rời xa hắn.
Rốt cuộc hắn nên làm gì để có thể lấy được tâm của cô, để cô toàn tâm toàn ý ở bên cạnh hắn.
Trong một căn biệt thự cổ kính màu trắng trang nhã không vướng chút bụi bẩn, xung quanh toàn là cây cối xanh tốt . Mùa đông chưa đến nhưng nơi đây vẫn có sương mù dày đặc, đã lạnh càng thêm lạnh lẽo.
Thư phòng của căn biệt thự này đối diện với rừng sâu hun hút kia, một dáng người cao lớn đứng gần bên cửa sổ, mắt đen lạnh lẽo nhìn ra bên ngoài. Tên nam nhân khoác trên mình bộ âu phục phẳng phiu, khí thế vương giả khiến người ta nể phục. Khuôn mặt đẹp đẽ hoàn hảo đến từng góc cạnh.
Nam nhân vẫn không quay người lại, lạnh lùng mở miệng:
"Đã tra ra được gì chưa?"
Hai tên áo đen đứng gần đó vừa rét vừa run lẩy bẩy, nhất thời một bụng lo lắng. Một tên áo đen lo sợ nếu im lặng sẽ khiến cho nam nhân trước mặt càng nổi giận hơn, đành khó nói nói trước:
"Lão đại, vẫn là không được. Hiện giờ tiểu thư cô ấy giống như đã biến mất hoàn toàn khỏi trái đất vậy, tìm rất khó"
Vừa nói xong, không khí càng xuống dốc trầm trọng, tưởng chừng có thể đóng băng mọi thứ.
Lãnh Niên Ngạo lạnh lùng quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn hai tên áo đen đang run rẩy trước mặt. Giọng lạnh lùng tàn nhẫn nhất có thể:
"Vô dụng. Cho hai ngươi thêm hai ngày, lập tức tìm tất cả thông tin về cô ấy. Nếu vẫn vô dụng như vậy, liền đem chặt cái đầu vô dụng của các ngươi, đem đi cho chó gặm"
"Vâng" Thật đáng sợ a~
Đợi đến hai tên áo đen ra khỏi phòng, Lãnh Niên Ngạo mở hộc tủ ra, lấy trong đó là một tấm hình, đem lên ngắm ngía. Ánh mắt hắn nồng đậm ý nhu tình, giọng dịu dàng như nước:
"Tiểu Minh, rốt cuộc em đang ở đâu? Học trưởng của em rất nhớ em"
Trong ảnh là một cô gái mặc áo sơ-mi trắng và đuôi váy ngắn màu đen. Khuôn mặt cô gái xinh đẹp động lòng người, đang cười rất tươi hiện lên má lúm đồng tiền. Bên cạnh cô gái là chàng trai khuôn mặt lạnh lùng nhưng khi nhìn cô gái, ánh mắt ấy lại hóa ra nước.
Lãnh Niên Ngạo đem hình cất lại chỗ cũ. Dù cô có ở đâu thì hắn cũng sẽ tìm thấy. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Updated 59 Episodes
Comments
Anh Nhi
Đúng kiểu truyện mình thích 🥰
2020-10-04
3