* bốp *
Hai tay đập mạnh xuống bàn . Duy Ngân Nhĩ xám xịt mặt , vì tức giận mà mở to hai mắt , hai tai đỏ như máu . Nếu có thể chắc nó đã bốc khói từ lúc nào . Bây giờ nếu trước mặt anh là bọn trẻ con chắc sẽ khóc ầm lên mất .
" Lại là em ? Em gây ra biết bao nhiêu chuyện vẫn chưa biết lỗi của mình ? "
Cô gái trước mặt này đây từ khi anh ta làm hiệu trưởng đã gây cho anh ta không ít rắc rối . Cách vài ngày lại có một giáo viên chạy đến than khóc làm cho hiệu trưởng như anh ta muốn rảnh rỗi cũng không được . Cô gái này chỉ sợ thế giới chưa đủ loạn .
Liếc nhìn tấm ảnh trên bàn cơn giận càng lớn . Duy Ngân Nhĩ lớn giọng quát :" Tới tôi em còn không tha?? " Cô gái ủy khuất , hai tròng mắt rưng rưng :" Thầy ơi em xin lỗi !" .
Hắn cố áp chế cơn giận đang nổ tung trong lòng lại chỉ thẳng vào cô gái đối diện :" Em vào phòng cô Chu tự kiểm điểm bản thân mình cho tôi ." Vừa quay người bước ra đã gặp một người đứng coi kịch vui . Lập tức thu lại nụ cười đắc ý , trên gương mặt tỏ vẻ hối hận đi thẳng về phía cuối hành lang .
Tần Phong Tước vừa thấy cô gương mặt chợt cứng lại , giơ tay lên đặt lên nơi trái tim mình ' tại sao lại đập nhanh như vậy?' Thu lại tầm mắt nơi cuối hành lang anh nhanh chóng bước vào phòng.
Duy Ngân Nhĩ tựa nửa thân sau vào ghế . Nhắm mắt lại như đang muốn áp chế lại lửa giận trong lòng .
Từ cửa vang lên tiếng nói của Tần Phong Tước :" Làm sao vậy ?"
Duy Ngân Nhĩ uất hận lên tiếng :" Tức chết mình mà ." Rồi chỉ lên tấm hình ghép mặt hắn với thân hình một người phụ nữ nóng bỏng trên bàn
Tần Phong Tước nhịn không được bật ra một tràn cười to . Nhàn nhã ngồi xuống ghế phóng tầm mắt về phía Duy Ngân Nhĩ
Biết anh muốn hỏi gì , Duy Ngân Nhĩ lắc đầu :" Đó là thiên kim của Phương Thị - Phương Tuyền . Hai nhà chúng tôi là thâm giao nhiều năm nên nó cũng có thể coi như em gái tôi . Trước khi vào đây bố tôi đã bảo phải đặc biệt chiếu cố cô em gái nhỏ này một chút ." Cho nên mỗi lần cô làm sai hắn chỉ có thể ép chế mình bỏ qua .
Phương Tuyền _ tập đoàn Phương Thị
Môi anh cong lên một đường khó thấy
Thi tốt nghiệp chắc có lẽ là kỳ thi quan trọng nhất trong đời cô . Nếu không qua nổi ba ba sẽ không ngần ngại tống cô sang Anh tự sinh tự diệt mất .
Phương Tuyền học cũng không tới nỗi tệ . Đầu óc lại thông mình . Ngoài tìm trò chọc quậy phá ra thì Phương Tuyền luôn nằm trong top học sinh giỏi của trường . Chỉ là tối qua ...
.
.
Buổi tối nhà họ Phương thật náo nhiệt . Phương Cường vội vàng ôm ba mình lại , tránh để ông kích động quá mức mà đánh chết em gái cưng nhà mình .
" Sao ta lại sinh ra đứa nhỏ này được nhỉ ? Ngày nào con không quậy phá thì không được hả ?"
Sáng nay đang họp nội bộ công ty thì đồn công an báo Phương Tuyền tự ý láy xe còn đâm người ra gãy tay làm ông thiếu chút nữa lên máu mà chết .
Mới 17 tuổi mà cô dám lấy xe ra tự láy như thế . Sau này còn lật cả trời lên được nhỉ ?
Phương Cường đá chân em gái bảo cô chạy . Còn cô cứ lỳ mặt ra mà ngồi nhìn . Thật ra là cô sợ quá chạy không được nha .
Thế là nguyên đêm qua cô sợ quá nên chẳng học vô đầu chữ nào .
Đang nhức ốc với cái bài thi trống trơn trên bàn thì không biết ai động lòng trắc ẩn để toàn bộ đáp án trên bàn cô .
Vừa chép vừa nhìn xung quanh xem là đại bồ tát nào vừa nghe thấu được nổi lòng cô . Nhưng nhìn cỡ nào cũng không nhìn ra được là ai . Xung quanh đều cấm đầu làm bài thi của mình .
" Hết giờ , các em nạp bài lên bàn đầu ."
Chạy ra khỏi phòng với gương mặt hớn hở mà cô lại không biết ở một góc khuất có hai người đàn ông đang nhìn cô châm chú
Duy Ngân Nhĩ :" Động tâm với con bé rồi ?"
Cái tên biết rồi còn hỏi này . Tần Phong Tước nhếch mép :" Tôi không muốn thiếu phu nhân của Tần gia lại không qua nổi tốt nghiệp !"
Phương Tuyền chạy tới ôm lấy Hạ Băng - bạn thân từ nhỏ của mình . Kể lại chuyện lúc nãy trong phòng thi .
" Hay là bạn nam nào để ý cậu nên đưa cho cậu ?"
Phương Tuyền chỉ lắc đầu . Cả hai cũng không ai nói tới nữa . Thôi vậy . Dù sau cũng thi xong rồi .
Hai người hai chai bia ngồi lên tầng cao nhất của trường học .
" Chúc mừng tốt nghiệp ."
" Băng , cậu sẽ du học ở đâu ?"
Hạ Băng ngẩn đầu lên , bia chạy dọc xuống cổ . Vị đắng làm cô hơi rùng mình .
" Mình muốn làm diễn viên ."
" Thật á ?"
Hạ Băng cười cười :" Mình muốn người đó thấy được mình . "
Phương Tuyền khẽ vuốt tóc cô bạn . Cô biết là Hạ Băng không hề muốn làm diễn viên. Aizzz cũng vì cái gọi là tình yêu đó.
" Vậy bốn năm sau mong ảnh hậu Hạ sẽ đón mình ở sân bay nhé ."
Và mong cậu sẽ không hối hận vì quyết định của mình.
Hai người nhìn nhau rồi nhìn ra xa nơi chân trời . Họ sẽ đi , đi trên chính bàn chân của mình , đi tới thành công .
Hạ Băng
Phương Tuyền
Sau này nhất định phải làm những gì mình muốn nhé .
Updated 59 Episodes
Comments