Chương 3

Tiêu Nhiên ngồi đan chiếc khăn đến rạng sáng, hôm sau đi học quả nhiên không kìm được mà ngủ gật trong tiết tiếng Anh.

Sau tiết học đó, cô giáo dạy tiếng Anh tên Maria liền mời cô lên phòng làm việc của mình.

Tiêu Nhiên cúi gầm mặt, cô Maria từ bên ngoài đi vào. Cô ném mạnh hồ sơ trong tay xuống bàn, ánh mắt nghiêm trọng hướng thẳng về phía cô: “ Tiêu Nhiên, Tại sao tiết học đầu tiên đã ngủ gật ? ” . Tiêu Nhiên khẽ ngẩng đầu nhìn cô ấy, ánh mắt có tia lo lắng phóng qua: “ Cô Maria, xin lỗi cô. Vừa rồi em chỉ là ” Cô kịp nói xong, Maria đã cắt lời : “ Được rồi, không cần nói nữa ”

Tiêu Nhiên bị cô giáo cắt ngang, chỉ dám cúi gục đầu. Cảm giác hụt hẫng truyền tới tận cốt tủy. “ Tôi đã nghe các thầy cô khác nói về gia đình em. Mẹ em mất sớm em phải sống cùng mẹ kế. Nhưng ít ra mẹ em cũng phải dạy em cách tôn trọng người khác chứ ? Bà ấy không dạy em sao ? ” Maria nhún vai, lắc lắc đầu.

Sống mũi cô cay cay, đôi mắt ươn ướn. Cô không thích người khác nhắc tới mẹ cô, nhất là để làm những việc thế này.

“ Cô Maria ” Là Lâm Tư Thần, anh đột nhiên đứng chắn trước mặt cô, cánh tay cứng rắn dang ra che lấy cô. Đứng phía sau anh, mùi hương hoa hồng nhẹ nhàng thoảng qua thân ảnh cô. Đôi mắt ươn ướt ngước lên nhìn anh, long lanh giống như viên ngọc. Cảm giác ấm áp truyền qua lồng ngực, tới trái tim cô.

Lâm Tư Thần quay lại liếc qua cô, ánh mắt mơ hồ lại có nhu tình: “ Tôi nghĩ những lời vừa rồi của cô Maria đối với học sinh của tôi là quá nặng nề, hy vọng cô rút lại lời nói của mình ” . Lâm Tư Thần nắm lấy cánh tay kéo cô ra khỏi phòng làm việc của Maria: “ Còn Tiêu Nhiên, giao cho tôi là được rồi. ”

Tiêu Nhiên bị anh kéo ra khỏi phòng làm việc, ánh mắt vô thức luôn nhìn theo gương mặt anh, quả thật có mị lực khiến người khác không thể rời mắt. Lâm Tư Thần dừng lại ở hành lang cầu thang, cánh tay vẫn giữ chặt cánh tay Tiêu Nhiên, ánh mắt lại không mang chút ít tiêu cự nào: “ Vừa rồi em đã ngủ gật trong lớp, phạt em trực nhật một tuần ” Ánh mắt ôn nhu của anh đột nhiên lại có phần cứng nhắc. Nhưng Tiêu Nhiên không nhìn anh, một mực cúi đầu.

“ Thầy, em không được mẹ dạy dỗ. Lẽ nào thật sự là lỗi của em sao ? ” Tiêu Nhiên đột nhiên ngước mắt nhìn anh, đôi mắt ươn ướt khiến cô thấy thân ảnh anh nhòa đi. Gương mặt Lâm Tư Thần đột nhiên lại mang vẻ trầm buồn, yết hầu anh có chút động: “ Đó đương nhiên không phải lỗi của em ” Lâm Tư Thần đột nhiên dùng bàn tay kéo cô vào lòng mình. Cảm giác ấm áp truyền tới lồng ngực cô, mùi trầm hương thoang thoảng truyền tới mũi cô, dễ chịu vô cùng.

Cô đẩy anh ra: “ Thầy Lâm, em về lớp trước ” Lâm Tư Thần bị đẩy ra, tấm lưng bị đập vào phía sau tường. Trên đôi môi lại có nụ cười mơ hồ: “ Đồ ngốc ”

Chiều hôm đó, trước cổng trường trung học Dụ Phong.

Vài tia nắng cuối cùng của một ngày chiếu qua mái tóc Tiêu Nhiên. Cô cũng đã đứng đợi đến tê chân mà không phát hiện ra chiếc xe của quản gia đưa đón thường ngày. Có lẽ vì hôm nay cô bị phạt trực nhật nên đã để quản gia về trước.

Tiếng động cơ xe truyền từ phía sau tới: “ Lên xe đi. Tôi đưa em về ” Một chiếc phân khối lớn dừng lại, Lâm Tư Thần lưu loát cởi chiếc mũ bảo hiểm đang đội trên đầu ra. Vài sợi tóc lại không nghe lời mà rối lên.

“ Thầy Lâm ” Cô hơi bất ngờ nhìn anh “ Vậy làm phiền thầy rồi ” Ở đây cô không hề quen ai, chỉ có thể đánh liều đi nhờ một chuyến vậy.

Anh quay lại nhìn cô: “ Ngồi cho chắc ” Chiếc xe đột nhiên lao nhanh đi, thân hình nhỏ nhắn của cô bị lao về phía trước, đôi tay không còn cách nào ôm lấy eo anh. Lâm Tư Thần vững vàng lái xe, Tiêu Nhiên lại ngồi phía sau lặng lẽ quan sát anh. Bình thường nếu như từ trường về nhà cô cũng chỉ hơn hai mươi phút đi xe. Nhưng rõ ràng hôm nay Lâm Tư Thần đã đi một con đường khác cách xa hơn.

Cô hỏi anh : “ Con đường này hình như không phải con đường em hay đi ” Lâm Lâm Hạ hơi nghiêng đầu quan sát cô: “ Sẽ không bán em ” Cô hơi bĩu môi, câu chuyện đùa này của thầy chủ nhiệm không hề vui...

Anh dừng xe cách cổng nhà cô hai căn nhà, phải nói là vô cùng tinh tế. Nếu không ai lại tin một người đàn ông đưa cô thiếu nữ 17, 18 tuổi về đến nhà mà không có ý gì. Cô vội vàng bỏ tay khỏi eo anh, bình tĩnh xuống xe: “ Thầy Lâm, cảm ơn thầy đã đưa em về ” Anh nở nụ cười có phần hiền hậu, qua mắt cô lại thành nụ cười ngốc nghếch: “ Được, em mau vào nhà đi ” Cô cúi người chào anh, giống như bình thường khi cô gặp một vị giáo viên lớn tuổi khó tính hay làm.

“ Tiêu Nhiên ” giọng anh theo gió với theo cô: “ Lời Maria nói đừng để trong lòng ” Cô cười, đã rất lâu không có người quan tâm đến cảm xúc của cô. Sống mũi cô cay cay, nước mắt gần như muốn thay nhau chảy ra. Muốn cúi đầu để che đi nước mắt sắp chảy ra nhưng lại chọn ngẩng mặt nhìn bầu trời. Bầu trời tĩnh mịch hồng hồng cam cam, đột nhiên lại có chú chim cô độc bay tới...

Thật ra đau lòng cũng không có gì đáng khóc, đột nhiên có người hiểu cho nỗi đau lòng của mình mới đáng khóc

“ Thầy yên tâm đi, em không để tâm ! ”

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24 (H nhẹ)
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37: “ Nếu anh thực sự chết, em sẽ cầm súng tự vẫn ”
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Giới Thiệu Fanpage
68 Chương 67
69 Chương 68
70 Chương 69
71 Chương 70
72 Chương 71
73 Chương 72
74 Chương 73
75 Thông báo
76 Chương 74
77 Chương 75
78 Chương 76 [END]
79 Ngoại Truyện
Chapter

Updated 79 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24 (H nhẹ)
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37: “ Nếu anh thực sự chết, em sẽ cầm súng tự vẫn ”
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Giới Thiệu Fanpage
68
Chương 67
69
Chương 68
70
Chương 69
71
Chương 70
72
Chương 71
73
Chương 72
74
Chương 73
75
Thông báo
76
Chương 74
77
Chương 75
78
Chương 76 [END]
79
Ngoại Truyện

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play