Phan Hiền
Quỷ Sai
Truyền quỷ hồn Phan Hiền vào điện.
Trong cõi âm u tối mịt mù, một giọng nói khá lớn vang vọng.
Một quỷ hồn còn khá trẻ tuổi, trên đầu đội mũ trạng nguyên nghe được tên mình liền đi theo quỷ sai vào trong.
Trước cửa đại điện Bạch vô thường nói với quỷ sai rồi tự mình dẫn người vào.
Bạch vô thường
Ngươi ra ngoài đi, ta sẽ đích thân mang người vào.
Sau khi quỷ sai rời đi Bạch Vô Thường liền dẫn quỷ hồn đi vào đại điện.
Trước đại điện rộng lớn, quỷ hồn thông thả đi vào, quỳ gối khẩn.
Phan Hiền
Tại hạ Phan Hiền, đã thực hiện được nguyện vọng của mình, cảm tạ Diêm Vương đã đáp ứng, nay xin trả lại lệnh bài.
Nói rồi cầm lệnh bài dưng hai tay.
Bạch Vô Thường cầm lấy rồi đi lên trình cho Diêm Vương.
Phía trên che bằng lụa, khuất đi bàn án, nguới bên trên có thể thấy quỷ hồn phía dưới nhưng quỷ hồn không thể nhìn lên trên.
Trong đại điện một âm thanh hùng hồn vang vọng, chỉ cần nghe thấy quỷ hồn đều không tự chủ được mà run rẩy.
Ngươi có chắc chắn đã thực hiện xong, thù ngươi không báo.
Phan Hiền
Vâng, tại hạ chắc chắn.
Phan Hiền
Thù hận làm mờ lý trí, tại hạ đọc sách thánh hiền nhưng không nuôi trí lớn.
Phan Hiền
Khi sống chỉ muốn có công danh để vào việc nhi nữ tình trường, chết rồi lại thấy điều đó cũng không uổng phí.
Phan Hiền
Tuy hẹn với liệt tổ liệt tông nhưng ta không hối hận.
Phan Hiền
Nàng cũng vì ta mà mém đấp chung nắm mồ nhưng ta lại không mong nợ nầng chồng chất.
Phan Hiền nói xong âm thanh hùng hồn lại vang lên.
Ngươi có biết phải bao nhiêu kiếp mới có danh trạng, lại bị ngươi uổng phí.
Phan Hiền
Tại hạ biết mình ngu dốt.
Phan Hiền
Nhưng lại không cầu vinh hoa.
Phan Hiền
Nểu như kiếp sau vẫn theo đường thánh hiền tại hạ sẽ dùng sức lực nhỏ nhoi để cống huến cho nước nhà.
Ba tiếng tốt vang lên cả đại điện đều rung chuyển, Phán Quan cầm sổ sinh tử, từ tốn đọc.
Phán Quan
Họ tên Phan Hiền, dương họ 84 tuổi, hưởng họ 26 tuổi.
Phán Quan
Quê quán Miêu Ân.
Phán Quan
Nguyên nhân tử vong, bị sát hại được tính vào chết oan.
Phán Quan
Lúc sinh thời không sát hại sinh mạng, không làm điều ác, không mắng chửi bôi nhọ, không câm hận nguyền rủa.
Phán Quan
Đậu được trạng nguyên, ghi vào bảng vàng được tính có công danh, lên bảng thần, công đức vô lượng.
Phán Quan
Nhưng lại xin lệnh đặc cách trở về dương gian, tuy không hại người nhưng vì nhúng tay vào chuyện sinh tử của âm phủ nên huỷ bỏ phong tên vào bảng thần, tiếp tục làm quỷ hồn để đầu thai chuyển kiếp.
Phán Quan dứt lời một tia sáng chóp nhoáng từ trong hồn thể của Phan Hiền rút ra rồi tan vào không gian.
Sổ sinh tử đã ra, mọi thứ đã rõ nay Phan Hiền vô phạt vô thưởng, tuy công đức vẫn giữ nhưng thời gian chuyển kiếp không còn được đặc cách chiếu ứng, nay đến điện thứ mười để nghe phân xử.
Phan Hiền
Đa tạ Diêm Vương.
Phan Hiền dập đầu cảm tạ rồi đứng dậy đi ra khỏi đại điện.
Ngoài đại điện đã có quỷ sai chờ sẵn để dẫn đường.
Dọc đường đi nhìn những quỷ hồn bay qua bay lại, Phan Hiên lại không muốn làm theo, anh từ tốn đi bằng hai chân mình, thưởng thức khung cảnh âm u nơi địa phủ.
Phan Hiền
Xin hỏi quỷ sai đại nhân những quỷ hồn còn dưới địa phủ này là vì sao.
Quỷ Sai
Địa phủ tuy không như trần gian nhưng quỷ hồn không thiếu thốn.
Quỷ Sai
Nhân gian có đồ của nhân gian, địa phủ có đồ của địa phủ.
Quỷ Sai
Những quỷ hồn còn vương vấn nơi đây đa phần do chưa đến lúc đầu thai, còn lại do họ không muốn đầu thai.
Quỷ Sai
Không phải ai cũng nghỉ thông thoáng xem cuộc đời mình như gió thoảng may trôi.
Quỷ Sai
Một kiếp người chỉ vài chúc năm có khi một trăm năm nhưng để lại bao nhiêu phiền não cùng lo âu.
Phan Hiền nghe xong thở dài, đúng vậy ai mà không có lo âu muộn phuền.
Đối với nhân gian chết là hết, nhưng với địa phủ nó chỉ vừa mới bắt đầu.
Quỷ Sai
Đừng suy nghĩ nữa dù gì ngươi cũng không thây đổi được gì đâu.
Quỷ Sai
Trải qua mấy ngàn thập niên cái gì cũng có thể thay đổi nhưng công bằng liêm khiết sẽ không bao giờ thay đổi.
Phan Hiền
Tại hạ hiểu chỉ là không thể không cảm thán.
Phan Hiền
Trời đất có thể nói tình nhân âm ti chỉ nói lý.
Hàn huyên vài câu cuối cùng cũng thấy bảng đề tên điện thứ mưới, xung quanh khu vực này quỷ hồn tương đối thưa thớt.
Quỷ Sai
Đây là điện thứ mười dưới âm phủ nơi quỷ hồn được phán định chuyện chuyển kiếp đầu thai.
Quỷ Sai
Nơi đây do Chuyển Luân Vương cai quả.
Quỷ Sai
Ngươi chỉ cần đứng trước cửa tự nhiên sẽ có người đón ngươi vào.
Phan Hiền chấp tay tạ lễ sau đó ung dung đi đến gần cửa, không đợi qua lâu bên trong liền có một giọng nói vọng ra cánh cửa đang đóng chặt cũng từ từ mở ra.
Lần này dẫn Phan Hiền vào là một vị Hắc Vô Thường ở điện này.
Sau khi đi vào trong liền quỳ giữa điện cung kính thưa.
Phan Hiền
Tại hạ Phan Hiền đến đây trình diện.
Không giống như Diêm Vương sẽ hỏi vài câu Chuyển Luân Vương nghe xong liền lấy giấy ghi chép được gửi đến rồi ấn định.
Làm xong hết thẩy liền chỉ nói mưới ngày sau quay lại để xác nhận đi đầu thai là xong.
Phan Hiên ra khỏi điện liền dừng lại, anh chẳng biết đi đâu hay làm gì.
Chỉ còn mười ngày anh là Phan Hiền, sau này tên gì ở đâu không tài nào biết được.
Trên đầu là mũ trạng nguyên nặng nề, lòng không trí hướng nhưng tâm tư vẫn có sách thánh hiền, nuôi hy vọng để kiếp sau đền đáp.
Phan Hiền
Kiếp này xem như trả nở tình duyên, ta sẽ không tiếp tục vì nàng.
Rời đi điện thứ mười, Phan Hiền lang thang ở khắp địa phủ, có lúc anh đi theo những quỷ hồn khác, có lúc anh dạo quanh nơi bán hàng ở địa phủ.
Nghe những người buôn bán bàn tán về ngày mở chợ ở nhân gian, tiếng cười sang sảng khiến anh cũng vui vẻ hơn.
Không biết anh lang thang đến đâu rồi, bỗng nhìn thấy một quỷ hồn rất quen thuộc.
Tuy bây giờ nàng đã trở thành một bà lão lọm khọm gầy gò nhưng anh vẫn nhận ra.
Nhìn nàng chóng gậy chậm rãi đi về hướng này Phan Hiền vội vã núp sau cây đăng dựng cao ở bên đường.
Nàng càng đến gần, ánh sáng từ cây đăng chiếu lên khuôn mặt nàng.
Hốc hác gầy gò, khuôn mặt đượm buồn, ánh mắt đầy tăm sự, một người con gái xinh đẹp năng động giờ đã thành một bà lão đầy tâm sự.
Nhìn nàng từ từ đi xa, Phan Hiền không khỏi thở dài.
Thì ra ở nhân gian đã trải qua lâu đến vậy rồi, nhưng khi ở đây anh chỉ cảm thấ chỉ mới vài giờ.
Nếu như người khác nói một ngày trên trời là một ngàn năm ở dương gian, còn địa phủ một ngày thì dương gian đã trôi hai ngàn bảy trăm năm.
Du
Sao không ra gặp người.
Đang thở dài đầy hoài niệm thì giọng nói nho nhỏ vang lên bên tai.
Du
Sao không ra gặp người.
Nghe tiếng hỏi như giọng nói ấy không trả lời mà lặp lại câu hỏi.
Phan Hiền
Duyên nợ đã dứt, không nhất thiết phải vấn vương.
Tiếng thở dài vang lên, giống như tiếc nuối cũng giống như than thở.
Du
Ta là Du, hồn đăng ở địa phủ, ngươi đang đứng sau lưng ta.
Phan Hiền
Tại hạ là Phan Hiền.
Du
Người và quỷ hồn kia có quan hệ gì.
Du
Tuy ngươi nói không vấn vương nhưng khi nãy ánh mắt ngươi đầy lưu luyến.
Du
Ta ở dưới đây rất lâu rồi rất thích nghe chuyện kể ở dương gian.
Du
Nếu không phiền, có thể kể cho ta nghe chứ.
Phan Hiền
Nếu ngài muốn nghe tại hạ sẽ kể, thật ra cũng không có gì đặc sắc cả
Nói rồi Phan Hiền thở một hơi sau đó bắt đầu câu chuyện của mình.
Phan Hiền
Gia đình ta rất nghèo khó, tuy phụ thân ta có danh tú tài, nhưng sau đó không đổ thêm bất kỳ danh nào nữa.
Phan Hiền
Phụ thân có hai người bạn thân, số phận đúng là khéo đưa đẩy, tuy phụ thân ta không thể tiếp tục nâng bước nhưng hai người bạn kia lại đỗ trong ba bảng vàng, được lên làm quan.
Phan Hiền
Từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền, tuy nhà kham khổ nhưng ta lại không chịu khổ gì.
Phan Hiền
Nhưng không bao lâu phụ thân qua đời vì bệnh tật, mẫu thân ta quá đau lòng mà cũng đi theo.
Phan Hiền
Một trong hai người bạn của phụ thân vì nhớ tình nghĩa củ mà đưa ta về nuôi, cho ta làm thư đồng của con trai người.
Phan Hiền
Tuy mang danh thư đồng nhưng ta vẫn được học tập không khác gì thiếu gia cả.
Phan Hiền
Sau đó ta quen biết với nàng, ba người chúng ta là thanh mai trúc mã từ khi còn bé.
Phan Hiền
Càng lớn dần ta cùng nàng nãy sinh tình cảm với nhau, cha nàng cũng không cấm cản gì.
Phan Hiền
Nhưng thiếu gia lại không chấp nhận, vì thiếu gia cũng thích nàng, vì thế ba người chúng ta càng ngày càng tan rã, mâu thuẫn càng nhiều.
Phan Hiền
Vì ta là người ăn nhờ ở đậu không có quyền gì nên càng ngày càng bị ức hiếp nặng nề.
Phan Hiền
Phụ thân của thiếu gia vì thương con trai dù biết mọi chuyện cũng nhắm mắt làm ngơ mà mang lễ sang hỏi cưới nàng.
Phan Hiền
Tuy nhiên ông không ngờ người bạn mình lại từ chối, hẹn quá hoá giận ông đuổi ta ra khỏi nhà.
Phan Hiền
Từ lúc ấy ta tứ cố vô thân, không người nương tựa, ta hiểu ra rằng nếu mình không thể làm chủ thì sẽ không ai xem trọng mình.
Phan Hiền
Người khác có thể tốt bụng giúp đỡ khi người gặp khó khăn nhưng không thể giúp cả đời.
Phan Hiền
Tuy cảm thông nhưng sẽ khinh thường.
Phan Hiền
Hiểu ra điều đó ta từ chối sự giúp đỡ của cha nàng, sau đó tự mình cố gắng vươn lên.
Phan Hiền
Ta vừa làm công, vừa học hành, nhờ những năm tháng qua mà không cần học thầy ta vẫn có thể mua sách về tự học.
Phan Hiền
Năm tháng trôi qua, ta thi hương, thi hội sau đó thi đình.
Phan Hiền
Mọi thứ diễn ra tốt đẹp, cuối cùng ta đỗ trạng nguyên, đề tên bảng vàng.
Phan Hiền
Lúc ấy nàng vẫn chờ đợi ta, dù không biết ta sẽ thế nào nàng vẫn đợi.
Phan Hiền
Ta cảm động, sau khi đỗ đạt liền quyết tâm mang sính lễ đến cưới nàng.
Phan Hiền
Nàng rất vui vẻ, phụ thân nàng cũng hài lòng mà chấp thuận.
Phan Hiền
Không nghĩ đến ân oán xưa ta mang theo lễ đến bái phỏng phụ thân của thiếu gia ơn dưỡng dục không thể không báo đáp.
Phan Hiền
Nhưng ta không ngờ đó là lần cuối cùng ta gặp lại nàng.
Phan Hiền
Thiếu gia vẫn như ngày xưa, tuy đã cưới thê thiếp nhưng vẫn không muốn bỏ qua cho nàng, cùng với chuyện không thể đậu thi đình mà ta lại thành trạng nguyên.
Phan Hiền
Lòng ganh ghét cùng lửa hận trỗi dậy mà đã ra tay sát hại ta.
Phan Hiền
Sau khi chết ta chứng kiến hết những chuyện sau đó xảy ra.
Phan Hiền
Không ngờ sau khi biết chuyện phụ thân thiếu gia không những không báo quan mà còn giúp thiếu gia che giấu, dùng quyền dùng tiền sai người đem xác của ta vào rừng sâu rồi đốt cháy.
Phan Hiền
Nhưng chưa kịp ra khỏi thành liền bị người chặn lại kiểm tra.
Phan Hiền
Thì ra nữa ngày trời mà không thấy ta quay lại phụ thân của nàng lo lắng liền đến phủ phụ thân thiếu gia xem.
Phan Hiền
Nhưng không ngờ đến nơi thì nghe tin ta đã về rồi, tuy ngạc nhiên nhưng ông không hỏi gì, đến khi ra khỏi cổng vô tình nhìn đến quán trà ở bên góc phủ liền nhìn thấy thư đồng của ta ngồi bên ngoài cửa đang ngóng trông bên này.
Phan Hiền
Vì lúc sáng ta có dẫn theo thư đồng vào ra phủ của ông nên vừa nhìn thấy liền nhận ra, lúc này trong lòng ông dáy lên sự nghi ngờ.
Phan Hiền
Ông đi đến và hỏi nhưng thư đồng ta khẳng định ta chưa ra ngoài.
Phan Hiền
Từ nghi ngờ ông liên cảm thấy bất an, tuy không tin bạn của mình có thể làm ra tội ác tày trời đó nhưng ông vẫn báo án lên trên.
Phan Hiền
Tuy làm quan nhưng chức tước của ông lại không có quyền thẩm án, vì muốn mau chóng điều tra ông liền tìm người có chức vị cao hơn.
Phan Hiền
Vì nội dung báo án có liên quan đến tân khoa trạng nguyên cùng quan lại triều đình nên quan viên cũng không chừng trừ mà cho đống cửa thành, kiểm tra hàng hoá của những người rời đi.
Phan Hiền
Sau đó chuyện như thế nào cũng không biết nữa, ta vội vàng bay đến phủ của nàng.
Phan Hiền
Không ngờ nghe tin ta chết liền không muốn sống nữa, nàng cột dây thần treo cổ tự vẫn
Phan Hiền
Vừa đến ta nhìn thấy cảnh này liền hoảng loạn, sợ hãi đang không biết làm thế nào liền thấy nha hoàn xong vào đở nàng xuống.
Phan Hiền
Thở phào nhẹ nhõm khi thấy nàng không sao, nhưng ta vẫn lo lắng nàng sẽ lại làm điều ngu ngốc.
Phan Hiền
Bỗng ta nhớ lại, từng nghe có người nói rằng nếu xuống âm phủ liền có thể quay về báo mộng cho người thân trên dương gian, ta liền không ngừng ngại mà tìm đến quỷ sai dẫn ta xuống đây.
Du
Ngươi không nghỉ đến để nàng theo ngươi à.
Du
Làm người không thể đến bên nhau nhưng có thể ở chung với nhau khi làm quỷ mà.
Phan Hiền
Đại nhân ngài không hiểu.
Phan Hiền
Sinh mạng con người rất quý giá.
Phan Hiền
Nếu như có thể ai lại không muốn mình sống lâu đây.
Phan Hiền
Tại hạ thích nàng, cho nên mong nàng sống cho thật tốt.
Phan Hiền
Càng mong nàng có thể hạnh phúc bình an.
Du nghe vậy thở dài lẩm bẩm.
Du
Nhưng ta chỉ muốn có thể bên nàng
Du
Dù là trên trời hay dưới địa phủ, hay lúc còn ở nhân gian.
Phan Hiền
Đại nhân ngài đang nói gì.
Vì Du nói quá nhỏ nên Phan Hiền không thể nghe được liền hỏi lại.
Du
Các ngươi thật thâm tình, trọng nghĩa.
Du
Sau đó ngươi về báo mộng cho nàng à.
Phan Hiền
Đúng vậy, được diêm vương ân điển.
Phan Hiền
Lúc ta về lại nhân gia đã qua bảy ngày, nàng tiều tuỵ hốc hác, mỗi ngày đều rơi lệ, đôi mắt sưng vù.
Phan Hiền
Hôm ấy ta liền vào giấc mộng của nàng.
Du
Bao lâu ngươi được đi đầu thai.
Du
Ngươi không nghĩ đến sẽ cùng nàng đi trên cầu nại hà à.
Du
Dù sau đó cũng sẽ uống một bát canh quên lãng, nhưng được nhìn thấy nhau đã rất tốt rồi.
Phan Hiền lắc đầu, đôi mắt đầy phiền muộn.
Phan Hiền
Tại hạ không nghĩ đến.
Phan Hiền
Đã không thể ở bên nàng cả đời người, vậy thì không cần làm phân tâm nàng.
Phan Hiền
Duyên nợ kiếp này đã hết, chỉ mong kiếp sau nàng hạnh phúc bình an, không trải qua đau thương như kiếp này.
Du
Cảm ơn ngươi đã kể cho ta nghe câu chuyện cảm động đến thế.
Du
Tạm biệt, chúc người mười ngày sau có thể đầu thai thật tốt.
Tiếng nói vừa dứt, cây đăng mà Phan Hiền đứng cạnh liền chóp tắt sau đó lại tiếp tục sáng lên.
Tiếng nói cũng không tiếp tục phát ra.
Phan Hiền
Vậy câu chuyện của ngài như thế nào.
Phan Hiền
Giọng nói đầy cô đơn, tiếng thở dài đầy cố chấp.
Phan Hiền than thở vài tiếng rồi lắc đầu.
Phan Hiền
Ai mà chẳng có chuyện xưa, càng cố chấp càng khó thoát ly.
Phan Hiền
Ngài ấy chắc không muốn ai biết, nhưng lại muốn suy ngẫm lại cuộc đời của mình.
Phan Hiền
Mà thôi ta vẫn không nên lo chuyện bao đồng thì hơn.
Nói xong lời cuối một mình Phan Hiền liền tiếp tục chuyến tham quan của mình bên dưới địa phủ đầy âm u này.
Đời người chẳng có bao nhiêu.
Ân ân, oán oán mãi không chịu ngừng.
Sao không đánh bỏ hận thù.
Để tâm thanh tịnh, để lòng an nhiên.
Comments