Nghịch Tập , Sủng Nhanh Còn Kịp
Chapter 4
Nhân vật phụ
Lão phu nhân : suỵt /tức giận ra hiệu/
Nhân vật phụ
Lão phu nhân : Tôi chỉ nghe một chút thôi, có xem đâu.
Cả người lão phu nhân đều dán vào cửa để nghe trộm.
Lê Hương nghiêng người muốn đi xem nhưng Mạc Tuân đã giữ vai cô lại
Lê Hương đoán là anh muốn diễn cho lão phu nhân ở ngoài xem, muốn cô phối hợp, nhưng...
Trong bóng tối, đôi mắt Mạc Tuân sắc như chim ưng, anh nhìn cô gái dưới người mình, mới chỉ hai mươi tuổi, lúc này khẽ nhíu mày, trong mát lạnh nhạt đầy xấu hỗ và giận dữ.
Mạc Tuân
Giờ biết kêu chưa? /cong miệng cười/
Lê Hương
Đê tiện /liếc nhìn/
Hai tay Mạc Tuân chống hai bên cô, giữ cô nằm trong lồng ngực cường tráng của mình, sau đó bắt chước độc tác của một hoạt động kích thích nào đó.
Trong phòng tối om, giường bị anh làm cho kêu kẽo kẹt, dù sao Lê Hương cũng là thiếu nữ, vành tai trăng nõn đỏ bừng.
Mạc Tuân
Nếu không tôi làm thật đó
Lông mi Lê Hương run lên, cô không hề nghi ngờ lời anh nói, vì ạ vậy, cô nhằm chặt mắt, phôi hợp kêu mấy tiếng.
Mạc lão phu nhân ở ngoài chắp tay trước ngực.
Nhân vật phụ
Lão Phu Nhân : Tốt quá rồi, cháu trai tôi không phải gay, không phải bắt lực, nó khai trai rồi! Tổ tiên phù hộ, tôi sắp có cháu để ôm rồi!
Mạc lão phu nhân vui vẻ khoa chân múa tay, nhanh chóng đi từ đường thắp hương cho ông bà tổ tiên.
Lê Hương vội duỗi tay đẩy người đàn ông phía trên, lúc này, Mạc Tuân cũng phối hợp, buông cô ra.
Cạch một tiếng, anh mở đèn tường lên.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Lê Hương ngôi dậy, nhanh chóng cài lại cúc áo, che đi bờ vai nõn nà cũng làn da trắng như sữa bò của mình.
Cô ngước mắt nhìn về phía người đàn ông kia.
Người đàn ông đã xuống giường, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, anh cực kỳ đẹp trai đường cong gương mặt như được điêu khắc, mọi hành động đêu lộ ra phong thái lạnh bạc và cao quý trời sinh.
Nhưng Lê Hương không rảnh mà thưởng thức gương mặt anh, trái lại, con ngươi cô hơi co lại.
Lê Hương
"Là...là anh ta!!!"
Anh chính là người đàn ông trên tàu hỏa kial Anh chính là chồng mới cưới của côi Lê Hương biết mình phải gả cho một người đàn ông bệnh tình nguy kịch, cô đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng không ngờ lại là anh.
Hôm đấy, trên tàu hỏa, cô còn quát tháo với anh, nói năng lí lẽ hùng hồn rằng mình chính là cô dâu gả vào U Lan Uyễn, nhất định là khi đó anh đang cười nhạo cô.
Mạc Tuân
Nhận ra tôi chưa, tôi đã bảo chúng ta sẽ nhanh gặp lại thôi.
Mạc Tuân
/nửa cười nửa không/
Ánh mắt anh có vài phần tìm tòi suy nghĩ, quản gia nói với anh là người thay Lê gia gả tới đây là một cô gái quê mùa.
Gả thay thì gả thay, bà nội vui là được huống hồ cô gái quê mùa này còn là cô.
Nhưng là có cô gái quê nào như cô sao?
Anh tận mặt chứng kiên, trên tàu hỏa, cô đã làm gì khiến cho tên mặt sẹo kia ngã gục xuống người cô.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ “cốc cốc”
Nhân vật phụ
Quản gia : Thiếu Gia
Nhân vật phụ
Quản gia : /đẩy cửa vào/ Thiếu gia, xử trí thiếu phu nhân… thê nào bây giờ?
Mạc Tuân đứng thẳng ở cạnh giường, người đàn ông cao khoảng 1m87, mặc sơ mi trắng quần đen đơn giản nhưng chất liệu thủ công đắt đỏ, khiến khí chất anh càng thêm mạnh mẽ.
Mạc Tuân hạ mắt, ngón tay thuần thục quay quanh viên cúc bạch sáng loáng ở cổ tay áo, không chút đề ý liệc nhìn Lê Hương.
Mạc Tuân
Chắc cô không biết, phía sau U Lan Uyễn có nuôi hai con sói… hay là mang cô đi cho chúng nó ăn nhé?
Comments