Sau Khi Trọng Sinh Tôi Bị Tử Địch Theo Đuổi
Trọng sinh
Khương Tâm bị ánh sáng bên ngoài chiếu tới mức bực bội, hơi nhíu nhíu mày, ôm chăn xoay lưng đi chỗ khác...
Ánh nắng quá thực ấm áp, rất thích hợp ngủ một giấc...
Khương Tâm chần chờ, chậm chạp mà ngồi dậy, mờ mịt ánh mắt nhìn xung quanh...
Khương Tâm
Nơi này là phòng của nguyên chủ?
Khương Tâm giống như rối gỗ, ngã phịch xuống giường, không còn sinh lực để ngồi dậy...
Nản lòng thoái chí, giống con cá mặn quyết định nằm yên...
Khương Tâm
Mình đủ mệt, cho dù hệ thống có xuất hiện đe dọa mạt sát...
Khương Tâm
Mình cùng chết với nó luôn sợ gì...
Khương Tâm nhìn trần nhà được phết màu sắc vàng ấm áp, không nhịn được buồn ngủ một chút...
Hai mí mắt bắt đầu đánh nhau...
Khương Tâm
"Hy vọng sẽ có giấc mơ đẹp..."
Khương Tâm
"Nếu như có thể vĩnh viễn không cần thức dậy thì tốt rồi..."
Khương Tâm nặng nề mà ngủ, trong giấc mơ cậu gặp lại Tiểu Hoàng, chú chó cậu nhận nuôi khi cậu đến thế giới cô độc này...
Lúc cậu bị nhóm vai chính bắt đi tra tấn, cũng không biết nó đã đi đâu rồi?
Chỉ là miễn sao nó có thể sống tốt là được.
Cậu ôm lấy bộ lông trắng muốt của Tiểu Hoàng, ngửi được thơm tho hương vị...
Giống cái tiểu hài tử bị người vất bỏ, chỉ có thể tìm kiếm ấm áp từ chú chó con...
Khương Tâm là bị đói bụng tỉnh, cậu chậm chạp mà đi tới mở cửa...
Trong nhà trống vắng, không có một tia sinh khí tồn tại...
Cậu dựa cầu thang chậm rãi di chuyển, mỗi lần bước đi cậu cũng đều cẩn thận...
Lúc trước, vì để phòng ngừa cậu bỏ trốn, chân của cậu đã bị ngạnh sinh sinh mà bẻ gãy...
Cảm giác đau đớn bây giờ còn bị ảnh hưởng, nghĩ đến thấy mà kinh...
Khương Tâm
"Nếu sao này không cần gặp bọn họ nữa thì sẽ tốt lên không?"
Thiếu niên chân trần đi xuống lầu, nhìn tủ lạnh trống rỗng ở nhà bếp, khó mà tin nổi...
Khương Tâm
Là...Không còn gì để ăn.
Khương Tâm không nao núng, cậu có thể điểm cơm hộp, không sao hết.
Khương Tâm
Ở trên lầu nhỉ?
Khương Tâm quay người định trở lên lầu, thì "lạch cạch" âm thanh vang lên...
Nam nhân bước vào một giây, Khương Tâm đã sắc mặt trắng bệch không một giọt máu...
Xoay người chạy nhanh lên lầu...
Khương Tâm
"Mình sao lại quên mất!"
Khương Tâm ngón tay đỡ tường run rẩy, sợ quá, hễ gặp họ là cậu lại có thể cảm nhận được sự đau đớn đó...
Khương Tâm
"...Mình sợ quá..."
Comments
Việt Nam, Hồ Chí Minh!
Cần lắm một sự lạc quan lúc này, cố lên đi nào! =(
2023-08-20
3
_𝒌𝒂𝒚𝒍𝒊𝒏.đặ𝒏𝒈_
-Moá nó khôn nạn vl
2022-12-28
11
Ali_ligloww
ngạnh sinh sinh là sao mn? Tên hả??
2022-12-22
13