Chương 2: Em gái nuôi

Nắng sớm dịu dàng ở khu biệt thự phía xa thành phố. Cố Thiên Tuyết nằm trong phòng ngủ, khẽ mở mắt ra nhìn căn phòng mình đang nằm. Căn phòng ngủ này rộng lớn, chỉ có màu trắng và đen nhưng rất sang trọng. Cô nhắm mắt lại mở mắt liên tục:

- Là mơ sao? Sao mình ở đây được chắc là mơ rồi.

Cửa phòng bật mở ra một người đàn ông bước vào, trên tay cầm tô cháo còn nóng, khói bốc lên nghi ngút, khuôn mặt anh lạnh lùng, bất cần bước vào đặt tô cháo lên chiếc bàn cạnh giường ngủ.

- Tỉnh rồi?

- Wow\, đẹp trai quá. Đúng là mình đang mơ mà - Cô vừa nói vừa vỗ vào má mình.

- Em nói gì?

- Hả? Là thật ư? Xin lỗi xin lỗi anh. - Cô bất ngờ\, không phải là mơ\, là thật ư? Vừa nãy cô nói linh tinh gì vậy không biết.

- Dậy ăn cháo - Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng đỡ cô ngồi dậy ăn cháo.

Cô nhìn kĩ anh rồi chợt nhận ra, buộc miệng nói:

- Anh...anh là Hàn Tử Mạnh\, vị chủ tịch đẹp trai lạnh lùng\, hắc ám\, đáng sợ\, người đàn ông lí tưởng của mọi cô gái\, một chùm boss ác độc\, tàn nhẫn ư?

- Hử? - Anh khẽ nhíu mày đẹp lại\, mắt mở to như không tin được\, khuôn mặt lạnh lùng bỗng trở nên đen lại. - Em nói gì?

- À kh...không...không có gì? Em xin lỗi em không cố ý là em nghe mọi người nói vậy nên... - Cô sợ hãi cúi gầm mặt xuống giải thích\, cô sợ lắm.

- Được rồi ăn cháo đi

Cô ngoan ngoãn ăn hết tô cháo rồi như chợt nhớ ra điều gì đó cô ngẩng mặt lên hỏi anh:

- Là anh đã cứu em ạ?

- Ừ

- Em cám ơn anh nhiều lắm. Em nhất định sẽ báo đáp cho anh. Giờ em xin phép trở về nhà - Nói rồi cô bước xuống giường loạng choạng bước đi.

Bỗng anh nói:

- Em còn nhà để về sao?

Phải rồi cô còn nhà để về sao? Ngôi nhà của ba cô sao, không, đấy không còn là nhà của cô nữa, ông ta đã bán cô rồi. Vả lại có lẽ ông đã bán căn nhà đó đi ôm tiền mà bỏ trốn rồi. Cô còn nhà sao, cô còn nơi nào để ở sao? Nghĩ tới đây những giọt nước mắt không tự chủ lại rơi xuống, cô ngồi thụp xuống ôm gối nức nở. Anh đứng dậy đến chỗ cô khẽ nâng khuôn mặt cô lên, lau những giọt nước mắt lăn dài trên má cô rồi nhẹ nhàng nói:

- Việc gì em phải khóc vì 1 người ba như vậy chứ Thiên Tuyết? Em cứ ở lại đây.

- Sao sao anh biết tên em\, biết chuyện ba của em.

- Tra ra là biết thôi. Em có đồng ý ở lại đây không?

- Anh đã cứu em ra khỏi nơi đấy thì em sẽ ở lại làm giúp việc cho anh\, trả ơn cho anh được không?

- Anh là muốn em làm em gái nuôi của anh. Anh cảm thấy em rất đáng thương\, ngốc nghếch nhưng thành thực và cảm thấy có chút gần gũi\, em khá giống với người mẹ quá cố của anh. Em đồng ý không?

- Em...em...

- Em không cần vội\, ngày mai trả lời anh cũng được. Giờ thì nghỉ ngơi đi.

- Anh thật tốt bụng\, không giống như mọi người nói chút nào.

- Thật sao? Vậy thì em nghỉ ngơi cho tốt. Anh phải đi làm rồi. - Anh cười\, nụ cười đầu tiên của anh suốt vài năm nay.

Cô bỗng cảm thấy ấm áp lạ lùng. Anh cười với cô làm mọi buồn phiền của cô như tan biến trong không trung. Cô có phúc phận gì mà được anh giúp đỡ, quan tâm như vậy? Suốt 17 năm nay cô mới thấy lần đầu tiên có người quan tâm đến cô, cho cô hiểu quan tâm là gì? Làm em gái anh, cô muốn lắm chứ, chắc chắn cô sẽ đồng ý rồi. Rồi cô đi tắm rửa, vệ sinh cá nhân bước lên chiếc giường rộng lớn, ấm áp kia ngủ thiếp đi.

Cô ngủ sâu quá đến gần chiều tối mới tỉnh dậy. Thấy quá muộn rồi như thói quen cô bước ra khỏi phòng định chạy xuống nấu cơm. Cô là muốn cảm ơn anh nên muốn nấu ăn cho anh ăn. Nhưng cô quên mất đây là nhà anh không phải của cô, phải mất nhiều thời gian cô mới tìm thấy nhà bếp, rồi cô nhìn thấy vài người giúp việc trong bếp, bọn họ nhìn thấy cô, kính cẩn cúi đầu thưa:

- Cô mới tỉnh\, tôi sẽ làm đồ ăn cho cô ạ. Cô cứ lên nhà đi. Cậu chủ đã dặn...

- Tôi muốn nấu ăn cảm ơn anh Tử Mạnh được không? Tôi sẽ nói với anh ấy các cô không cần lo đâu ạ. - Cô nhỏ nhẹ khẽ nói chưa để cô giúp việc kia nói hết câu.

Nhìn nụ cười của cô, họ không nỡ từ chối, bỏ đi làm việc khác để cô một mình trong bếp. Cô thì từ nhỏ đã quen với việc này, đồ ăn cô nấu phải nói là rất ngon. Cô vừa nấu ăn vừa suy nghĩ vẩn vơ khá tập trung lên bị cắt vào tay chảy cả máu, cô giúp việc thấy thế liền chạy đến giúp cô băng bó, họ không muốn mất việc a. Băng bó xong cô lại vào bếp tiếp tục công việc của mình mặc cho sự ngăn cản của họ. Lần này cô tập trung hơn nên không bị gì nữa.

Khi nấu xong cũng là lúc anh về nhà. Thấy anh về cô vui lắm chạy ra đón anh rồi nói:

- Anh mau vào ăn cơm đi. Em nấu xong dọn ra hết rồi.

Anh không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi vào ăn cùng cô. Điều đó khiến mọi người giúp việc vô cùng ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh ăn cơm tối tại nhà, tại bàn ăn của nhà. Chuyện hiếm à nha.

Hot

Comments

Diệp Tử Hạ

Diệp Tử Hạ

hình như nó cứ vô cảm kiểu j ý ạ

2021-09-12

7

Em Bống Dung

Em Bống Dung

hay nha

2021-09-06

4

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Cô gái đáng thương
2 Chương 2: Em gái nuôi
3 Chương 3: Trường mới
4 Chương 4: Nam thần trường
5 Chương 5: Anh sẽ bảo vệ cho em
6 Chương 6: Sinh nhật vui vẻ
7 Chương 7: Bị đuổi học??
8 Chương 8: Mày là Hàn Thiên Tuyết?
9 Chương 9: Mất tích
10 Chương 10: Giải cứu
11 Chương 11: Muốn làm quen
12 Chương 12: Tỉnh lại
13 Chương 13: Trò quậy của Vân Nhi
14 Chương 14: Bà mối
15 Chương 15: Xuất viện
16 Chương 16: Nhập viện
17 Chương 17: Có hy vọng
18 Chương 18: Mối quan hệ mới
19 Chương 19: Điều em sợ
20 Chương 20: Phẫu thuật
21 Phiên ngoại: Chuyện tình Vân Nhi và Hàn Thiên (1)
22 Phiên ngoại: Chuyện tình Vân Nhi và Hàn Thiên (2)
23 Chương 21: Tỉnh lại
24 Chương 22: Ăn vạ
25 Chương 23: Con gái nuôi
26 Chương 24: Bữa tiệc hoành tráng
27 Chương 25: Trai tài gái sắc
28 Chương 26: Du học Mĩ
29 Chương 27: Thương tâm
30 Chương 28: Đi Mỹ du học
31 Chương 29: Gặp lại
32 Chương 30: Phù dâu, phù rể
33 Chương 31: Từ chối
34 Chương 32: Tai nạn
35 Chương 33: May mắn
36 Chương 34: Tỉnh
37 Chương 35: Bóng đèn bệnh nhân
38 Chương 36: Giả vờ mất trí (1)
39 Chương 37: Giả vờ mất trí (2)
40 Chương 38: Giả vờ mất trí (3)
41 Chương 39: Lộ tẩy
42 Chương 40
43 Chương 41: Chết
44 Chương 42:
45 Chương 43: Kết
46 Phiên ngoại
Chapter

Updated 46 Episodes

1
Chương 1: Cô gái đáng thương
2
Chương 2: Em gái nuôi
3
Chương 3: Trường mới
4
Chương 4: Nam thần trường
5
Chương 5: Anh sẽ bảo vệ cho em
6
Chương 6: Sinh nhật vui vẻ
7
Chương 7: Bị đuổi học??
8
Chương 8: Mày là Hàn Thiên Tuyết?
9
Chương 9: Mất tích
10
Chương 10: Giải cứu
11
Chương 11: Muốn làm quen
12
Chương 12: Tỉnh lại
13
Chương 13: Trò quậy của Vân Nhi
14
Chương 14: Bà mối
15
Chương 15: Xuất viện
16
Chương 16: Nhập viện
17
Chương 17: Có hy vọng
18
Chương 18: Mối quan hệ mới
19
Chương 19: Điều em sợ
20
Chương 20: Phẫu thuật
21
Phiên ngoại: Chuyện tình Vân Nhi và Hàn Thiên (1)
22
Phiên ngoại: Chuyện tình Vân Nhi và Hàn Thiên (2)
23
Chương 21: Tỉnh lại
24
Chương 22: Ăn vạ
25
Chương 23: Con gái nuôi
26
Chương 24: Bữa tiệc hoành tráng
27
Chương 25: Trai tài gái sắc
28
Chương 26: Du học Mĩ
29
Chương 27: Thương tâm
30
Chương 28: Đi Mỹ du học
31
Chương 29: Gặp lại
32
Chương 30: Phù dâu, phù rể
33
Chương 31: Từ chối
34
Chương 32: Tai nạn
35
Chương 33: May mắn
36
Chương 34: Tỉnh
37
Chương 35: Bóng đèn bệnh nhân
38
Chương 36: Giả vờ mất trí (1)
39
Chương 37: Giả vờ mất trí (2)
40
Chương 38: Giả vờ mất trí (3)
41
Chương 39: Lộ tẩy
42
Chương 40
43
Chương 41: Chết
44
Chương 42:
45
Chương 43: Kết
46
Phiên ngoại

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play