[Đam Mỹ] Mị Tình Khó Cưỡng
Chap2: Mất Trí
Lục Khâm
Đây là đâu, mình còn thở không?
Nói rồi Lục Khâm đưa tay lên mũi thử.
Lục Khâm
Lạy chúa mình còn thở.
Y Tá
Cậu chỉ bị trầy tay thôi, làm gì đến nổi mà đi gặp ông bà cơ chứ.
Lục Khâm
À cho tôi hỏi, người vào cùng tôi đang ở đâu anh ấy có sao không?
Y Tá
Cậu ta nằm kế cậu kìa, cậu ta bị thương ở đầu may mà đưa đến kịp, ông bà gánh còng lưng cả haizz.
Lục Khâm
Tôi gánh cậu ta còng lưng thì có đấy.
Nói rồi y tá đẩy xe thuốc ra ngoài.
Lục Khâm đưa tay vén tầm màn trắng lên.
Lục Khâm
Haa cũng may, anh không có gì nếu không thì tôi bị anh ám tới chết mất.
Lục Khâm bước chân xuống giường, đến bên giường nam thanh niên kia rồi ngồi xuống ghế.
Bỗng ngón tay anh ta cử động.
Nam thanh niên nheo mắt vài cái rồi từ từ mở ra.
Lục Khâm
Ha, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.
Khương Thời
Ư... đây là đâu... còn cậu là ai?
Lục Khâm
Tôi là người kéo anh ra khỏi tay hắc bạch vô thường đấy.
Lục Khâm
Anh sao rồi, ổn không??
Lục Khâm
Anh có số của người nhà chứ, để tôi gọi giúp anh.
Khương Thời
Người...người nhà..tôi tôi không nhớ.
Lục Khâm
Hảaaa không phải chứ, bác sĩ bác sĩ ơi anh ta bị chạm mạch rồi!!!.
Lục Khâm thét lên gọi bác sĩ.
Sau một lúc xem xét bệnh tình.
Bác Sĩ
Anh còn nhớ tên mình là gì không?
Khương Thời
Tôi chỉ nhớ, tôi tên là... Khương... à không tên tôi hình như chỉ một chữ Thời.
Bác Sĩ
Xem ra tình trạng không nghiêm trọng lắm.
Bác Sĩ
Qua vài hôm liền khỏi, hai người không cần lo.
Lục Khâm
Thế thì tốt quá rồi.
Lục Khâm thở phào nhẹ nhõm.
Bác Sĩ
Vậy thì mời cậu ra ngoài đóng viện phí.
Lục Khâm tài chính hạn hẹp nghe thế liền xanh mặt.
Nhưng lại ngoan ngoãn đi đóng viện phí cho cả hai.
Lục Khâm
Hức... vừa lãnh lương thế liền tiêu gần hết.
Sau khi thanh toán xong, cậu quay lại phòng bệnh.
Liền nghe bên trong có tiếng nói chuyện.
Lục Khâm
Chả lẽ là bác sĩ...không phải liền thanh toán tiền nữa chứ.
Lục Khâm đau khổ gõ cửa rồi bước vào phòng.
Lục Khâm
Hả, cậu đang nói chuyện với ai đấy.
Khương Thời
Không có, cậu nghe lầm rồi.
Khương Thời vừa nói tay vừa lén giấu điện thoại Lục Khâm xuống chăn.
Lục Khâm
Thế giờ anh không nhớ nhà mình ở đâu à.
Lục Khâm
Haizzz hết cách rồi, nếu không chê chật hẹp tôi cho anh thuê phòng.
Lục Khâm
Tôi không vội lấy tiền liền đâu, sau khi anh nhớ lại liền thanh toán một thể cho tôi là được.
Khương Thời
... Vậy phiền cậu rồi.
Lục Khâm
Vậy tôi gọi cậu là Thời Thời.
Lục Khâm
Cậu chỉ nhớ mỗi chữ Thời không gọi cậu là Thời Thời thế gọi là gì chứ.
Khương Thời mí mắt giật giật, tay vịn lấy trán cố trấn an bản thân.
Khương Thời
* Không sao, chỉ cần tránh mặt chúng một thời gian... cái tên đấy cũng không to tát gì. *
Chiều hôm ấy, cả hai xuất viện.
Lục Khâm dẫn Khương Thời về nhà mình.
Comments
Như YangHo❄
nghi ông này giả vờ
2022-09-02
0
anguyett
gòi gòii
2022-07-21
0
anguyett
=))))
2022-07-21
0