cậu ăn đc một ít thì đứng dậy đi lên phòng một số người nhìn cậu với ánh mắt chẳng mấy tốt đẹp cậu lên phòng đóng cửa lại đi đến một góc ban công nhìn lên ánh trăng cậu lấy ra một tấm ảnh được gìn giữ rất lâu trong tấm ảnh đó là hình ảnh gia đình cậu vui vẻ cười đùa bên nhau cậu ko kìm hãm được giọt nước mắt của mình chảy ra rơi từng giọt vào tấm ảnh cậu chx từng thấy mik như này
phương Tuấn
tại sao mọi thứ cứ dồn hết lên mik vậy / nghĩ
trong quá khứ của cậu đã làm. cho cậu đau và không thể quên đc
13 tuổi ba mẹ cậu mất 15 tuổi bị gia đình nhà j hành hạ đuổi đi 17 tuổi thì bị bắt đến đây
phương Tuấn
tại sao hắn không giết mik lun đi còn giữ lại làm j /🙂
phía bên dưới
hồng nhung
thưa ngài mới về / cúi đầu
bảo khánh
cậu ta đâu /❄️
hồng nhung
dạ trên phòng ạ
bảo khánh
ukm❄️
hắn lên lầu đi vào phòng cậu, cậu hok biết chuyện j sảy ra anh đi đến một cách nhẹ nhàng
bảo khánh
ngồi đó làm j❄️
phương Tuấn
thik thì ngồi
phương Tuấn
hok đc à
bảo khánh
cậu ăn nói cộc lốc vừa thôi
phương Tuấn
thik thế đấy
bảo khánh
cậu vừa phải thôi tôi đang nhẫn nhịn với cậu lắm rồi đấy
phương Tuấn
chắc cần/ hok quan tâm
bảo khánh
tôi nói cho cậu biết cậu đã quá lắm rồi đấy/ bóp cổ cậu+🤬
phương Tuấn
buông... ra../chống cự
bảo khánh
hừm ❄️ buông tay ra
hắn đi về cậu nhìn hắn như người mất hồn tâm hồn cậu đang lơ lửng cậu chỉ biết đi lại trong phòng rồi ngủ một giấc thật dài tới lúc đó mọi đau khổ sẽ biến mất cậu đc bình yên
Comments