Chương 2

[Đồng Nhân] Lấy Danh Nghĩa Người Nhà - Cô Bé Hàng Xóm Trong Tiểu Khu
Chương 2
__________
Đã được một thời gian kể từ khi gia đình Lăng Tiêu chuyển đến đây sinh sống
Tử Thu cũng đã được chú Lý nhận nuôi
Cả 3 người họ cũng dần mở lòng với nhau hơn... ngoại trừ tôi
Và... chuyện gì đến cũng đã đến
Mẹ của Lăng Tiêu đã bỏ đi, tặng cho Lý Tiêm Tiêm một người anh trai
Chú Lăng giờ đây là 'gà trống nuôi con'. Sau một buổi uống rượu, nói chuyện cùng với chú Lý, cả hai người quyết định cùng nhau nuôi dạy cả 3 người họ
.
Còn về phía tôi... Cũng vào khoảng thời gian đấy
Bệnh tình của bà tôi bỗng dưng trở nặng, tôi chỉ biết bên cạnh cầu nguyện mong bà sẽ mau khoẻ lại
Nhưng có lẽ những lời cầu nguyện ấy của tôi chẳng thể nào được đáp trả
Bà đã bỏ tôi một mình trong căn nhà lạnh vắng này
Đau lòng nhất vẫn chính là người đã sinh ra tôi. Cứ tưởng rằng họ sẽ đưa tôi đi sống cùng với họ nhưng nào ngờ... họ thật sự không cần tôi
Hằng tháng, họ vẫn chu cấp cho tôi một số tiền có thể sống ngày ba bữa nhưng với một đứa trẻ thì nên sử dụng chúng như thế nào đây?
Tôi hoàn toàn suy sụp... Mọi thứ xung quanh tôi gần như đổ nát, bỗng đâu đó từ cánh cửa kia, một ánh sáng rực rỡ đã cứu sống tôi, giúp cho trái tim tôi sống lại một lần nữa
/cốc! cốc!/
Lăng Tiêu
Lăng Tiêu
Tôi đến để trả lại quyển nhật ký
Không một tiếng động. Lăng Tiêu quyết định mở cửa đi vào, may là cửa không khoá. Bên trong căn phòng tối đen chỉ chừa đúng một chỗ sáng, là chiếc bàn ăn bên cạnh cửa sổ. Bên dưới là một cô bé đang tựa lưng vào chân bàn mà khóc nức nở
Tạ Viên Hân
Tạ Viên Hân
Ai đó?...
Lăng Tiêu
Lăng Tiêu
Tôi là Lăng Tiêu, tôi đến trả quyển nhật ký
Tạ Viên Hân
Tạ Viên Hân
Gì chứ... Sao cậu lại giữ đồ của tôi
Lăng Tiêu
Lăng Tiêu
Là hôm cậu đánh nhau với mấy đứa trong xóm... Cũng là lần đầu tôi gặp cậu
Tạ Viên Hân
Tạ Viên Hân
Ra vậy... Cảm ơn cậu đã nhặt giúp, cậu cứ để đó đi, tôi muốn một mình
Theo lời Viên Hân, Lăng Tiêu đặt quyển sổ trên bàn, còn cậu lại đến chỗ ngồi bên cạnh Viên Hân
Tạ Viên Hân
Tạ Viên Hân
Sao cậu còn chưa đi? Muốn tôi đuổi sao?
Lăng Tiêu
Lăng Tiêu
Tôi lớn hơn cậu 2 tuổi đấy
Tạ Viên Hân
Tạ Viên Hân
Chẳng lẽ cậu định bắt bẻ tôi đấy à?
Lăng Tiêu
Lăng Tiêu
Ừm, gọi anh đi
Tạ Viên Hân
Tạ Viên Hân
Nếu tôi gọi rồi cậu có chịu đi không?
Lăng Tiêu
Lăng Tiêu
Ừm
Tạ Viên Hân
Tạ Viên Hân
Được rồi được rồi anh Lăng Tiêu, anh mau về nhà đi
Không nói gì thêm Lăng Tiêu đứng dậy chuẩn bị xoay người rời đi
Lăng Tiêu
Lăng Tiêu
Một mình cô đơn lắm đấy
Tạ Viên Hân
Tạ Viên Hân
Không sao, em quen rồi...
Lăng Tiêu
Lăng Tiêu
Đói không?
Tạ Viên Hân
Tạ Viên Hân
Không đói
Tạ Viên Hân
Tạ Viên Hân
/ọc... ọc.../
Tạ Viên Hân
Tạ Viên Hân
Aida, anh mau về đi
Ngay lúc Viên Hân đứng dậy đẩy lưng Lăng Tiêu đi vào khoảnh khắc đó Lăng Tiêu nhanh chóng cầm tay Viên Hân kéo cô lên nhà Tiêm Tiêm
Tạ Viên Hân
Tạ Viên Hân
Này, anh đang làm gì thế! Còn không buông ra là tôi cắn anh đấy
Lăng Tiêu
Lăng Tiêu
Cho em cắn
Sau một hồi cực lực, vật lộn với Viên Hân cuối cùng cậu cũng đưa cô lên được tầng trên dù trên tay toàn dấu răng của cô
Tạ Viên Hân
Tạ Viên Hân
Chú Lý... Chú Lăng...
Lý Hải Triều
Lý Hải Triều
Tiểu Hân... Aida may quá
Lý Hải Triều
Lý Hải Triều
Nào, mau lại đây, hôm nay chú Lý của con làm món sườn xào chua ngọt, món này ngon lắm đấy, mau, mau lại đây thử xem
Lăng Hòa Bình
Lăng Hòa Bình
Phải đó, để chú Lăng lấy cho con chén cơm, chờ chú, 3 giây thôi
Tiêm Tiêm nhanh chân chạy đến kéo Viên Hân vào bàn ăn vừa diễn tả hương vị của các món ăn do chính tay chú Lý làm
Một bữa ăn thật ấm cúng, quá đỗi ấm áp với cô
.
Kể từ ngày hôm đó cuộc sống của tôi đã bước sang một trang màu mới
__________
❤️

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play