《ĐỒNG NHÂN》Q1 [Nhất Kiếm Sương Hàn] Phương Hướng Chính Xác Nhất
Đất khách tha hương hồi 2
Chiếc thuyền lớn đi xa dần, mọi người tại bến cảng trông mong nhìn theo, mãi đến khi đã không còn nhìn thấy nó nữa mới lưu luyến rời đi
Trên thuyền, nam tử trẻ tuổi bắt chuyện với nam nhân áo choàng đen
NV phụ toàn truyện
Người trẻ tuổi: Sắp ra khỏi lãnh hải Đại Lương rồi, ngươi có hồi hộp không?
Nam nhân mang áo choàng đen lắc đầu
NV phụ toàn truyện
Áo choàng đen: Sớm hay muộn cũng vậy, đã có chí hướng thì nên sẵn sàng với mọi thứ có thể là xa lạ, không cần phải tự khiến mình hồi hộp
NV phụ toàn truyện
Áo choàng đen: Cứ coi như ngươi thay thân nhân ra khỏi Đại Lương nhìn ngắm thế gian rộng lớn này đi, lâu rồi sẽ thấy quen thôi
NV phụ toàn truyện
Áo choàng đen: Gió nổi lên rồi, vào khoang thuyền thôi
Nam tử trẻ tuổi đáp ứng một tiếng rồi theo vào
Bên cạnh cửa sổ của thuyền, nam nhân áo choàng đen dường như không nhớ về những chuyện trước đây, chỉ biết lúc vừa tỉnh lại trong sự đau đớn tột cùng, trời đang đổ xuống những cơn mưa rả rích, thấm ướt y phục sắc xanh trên người, bản thân nằm trên một tấm bè trúc, tựa như được... thả trôi...
Xung quanh yên lặng, vạn vật tĩnh lặng
chỉ có một khối ngọc xinh xắn màu trắng trong, bên trên khắc một chữ-
Thuyền lớn đi hết ba tháng, cuối cùng cũng đến một quốc đảo ở Nam Dương
Lúc đó sau khi tỉnh lại, y gắng gượng men theo một sợi dây leo kéo cả người lẫn bè vào bờ
Vừa hay gặp một nam tử trung niên mới tới, thấy y nằm ở đó liền cùng những người bên cạnh đưa y về
Chữa trị cho y, người này là một nam nhân ngoại quốc đến từ Nam Dương, đúng lúc có công chuyện phải về trước, liền lưu lại hai người chiếu cố y, còn nói với y
NV phụ toàn truyện
Trung niên: nếu đã không nhớ ra người thân, mà lại bị thả trên bè mặc cho số phận như vậy, chi bằng chừng nào khỏe hơn thì theo đội thuyền đến Nam Dương tìm ta. Đây là thuộc hạ của ta, bây giờ sẽ ở lại đây âm thầm bảo vệ ngươi
NV phụ toàn truyện
Áo choàng đen: đa tạ thúc thúc
Nam tử trung niên vỗ vai y một cái
NV phụ toàn truyện
Trung Niên: không thì từ giờ gọi ta một tiếng "cha" đi, dù gì ta cũng không có con
Nam tử mang áo choàng đen run lên một cái, không hiểu là vì sao đột nhiên lại bật khóc
Giữa tiếng khóc đầy nghẹn ngào, y khẽ gọi một tiếng: -Cha-
Lần Này xuống đến cảng biển, mọi người đều tiếc nuối chia tay nhau
Mỗi người lại muốn tới một nơi, căn bản không cùng đích đến
Giữa ba tháng ròng rã trời, người trên thuyền cũng không thể tự mọc ra, cũng coi như bằng hữu, vốn cũng biết rồi sẽ phải phất tay tạm biệt lần thứ hai, thứ ba, thứ bốn... nhưng đến lúc làm thật lại không nỡ
Nam tử trẻ tuổi cũng không nỡ, đích đến của hắn là hòn đảo xa xôi, cách nơi này không biết bao nhiêu đảo lớn nhỏ
NV phụ toàn truyện
Trẻ tuổi: Haiz, không ngờ phải chia tay sớm như vậy, con đường phía trước của ta có lẽ sẽ càng ngày càng vắng lặng
NV phụ toàn truyện
Trẻ tuổi: Ngươi bảo trọng, tương lai gặp lại
Nói xong hắn vẫy vẫy tay với nam tử ở dưới
Comments